Trước khi hợp tác làm ăn với Xú Ngư và A Hào, tôi làm công cho một xí nghiệp tư nhân, giám đốc của công ty tên là Trương Đào, người Thanh Hà, Sơn Đông, dòng họ anh ta ai cũng làm nghề bán lòng bò, chỉ hơn tôi độ hai ba tuổi. Trước anh ta cùng với một vị đại ca đồng hương làm về bất động sản ở Hải Nam, sau này thị trường nhà đất ở Hải Nam bất ổn, vị đại ca ấy tới Myanma mở sòng bạc, còn Trương Đào dồn một món tiền đến Thượng Hải tìm con đường làm ăn.
Trương Đào thích xưng huynh gọi đệ với nhân viên trong công ty, không thích người khác gọi anh ta là giám đốc Trương, mà phải gọi là “Trương ca”.
Thú thật là tôi không hề có chút cảm tình nào với con người này, chỉ luôn cảm thấy tác phong cũng như chiến lược kinh doanh của anh ta sặc mùi chủ nghĩa thực dụng và tư tưởng tiểu nông. Nói cách khác, tôi không cho rằng con người này có thể gây dựng được nghiệp lớn, lòng dạ thì hẹp hòi, lại không có tầm nhìn, thường xuyên bóp chẹt tiền lương của nhân viên.
Cũng không biết vì cớ gì mà Trương Đào lại rất xem trọng tôi, cũng chưa bao giờ ăn bớt tiền công của tôi, hơn nữa một số quyết sách quan trọng của công ty cũng đều thương lượng với tôi, tôi nghĩ chắc không phải do mình cũng mang họ Trương như anh ta đấy chứ?
Lòng tôi như tấm gương sáng, nghĩ bụng: “ Anh ta nhất định có việc muốn nhờ vả đây, cái này gọi là mang lễ tới ắt có chuyện nhờ cậy. Loại người kẹt xỉn như anh ta không có lí nào mà tự dưng mời người ta ăn hải sản, chỉ là không biết anh ta muốn mình làm việc gì, cứ mặc kệ đi, ăn của anh ta trước rồi tính sau.
Trương Đào đánh xe đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng trên đường lớn Thế Kỷ khu Phố Đông.
Tôi cũng chẳng hỏi anh ta mời tôi đi ăn là vì việc gì, chỉ vùi đầu vào ăn uống no say.
Trương Đào rót cho tôi một chén rượu đầy rồi nói:
- Lão đệ, cậu chính là nhân tài của công ty chúng ta, lúc cậu mới đến anh đã phát hiện ra cậu là người rất có đầu óc, chuyện cần nói thì nhất định nói, còn lời nào không nên nói thì biết giữ mồm giữ miệng, cậu rất có tiền đồ đấy!
Miệng tôi đang phùng lên bởi miếng cá muối to tướng nên chỉ biết gật gừ vài tiếng, trộm nghĩ: “Anh tâng bốc tôi như vậy chẳng qua cũng là vì muốn tôi làm tay sai cho anh thôi, tôi là loại người nào chứ, sao có thể bị mấy câu nói xu nịnh của anh mà chịu phục tùng được”.
Trương Đào cũng uống hết hai chén, vừa uống vừa kể ra một chuyện, tôi vừa nghe đã hiểu ngay tám chín phần. Thì ra được người giới thiệu, Trương Đào quen biết với một cô gái rất xinh đẹp tên là Vương Tuyết Phi, lần đầu tiên trông thấy cô gái này thì Trương Đào đã yêu cô ta chết mê chết mệt rồi, dồn hết tâm huyết theo đuổi hơn một năm, cuối cùng đối phương cũng gật đầu đồng ý lấy anh ta.
Nhưng gần đây quan hệ giữa anh ta với Vương Tuyết Phi trở nên khác thường, gặp nhau cũng chẳng nói được mấy chuyện, về đám cưới cuối năm cũng không thấy nhắc đến nữa.
Trương Đào thì cho rằng cô ta đã tìm được niềm vui mới, không kìm nổi lòng mình, bèn đi truy vấn Vương Tuyết Phi vì sao lại trở nên lạnh nhạt với anh ta như vậy, phải chăng là đã yêu người đàn ông khác?
Vương Tuyết Phi không tỏ chút thái độ, chỉ ngẩng đầu lên như thể đang ngắm nhìn phù vân trên bầu trời, chẳng hề quan tâm tới những gì anh ta nói.
Tôi biết anh ta đang đợi tôi lên tiếng, sau đó muốn tôi giúp anh ta. Nhưng tôi đâu dễ mắc lừa, cố ý nói:
- Trương ca, không phải chỉ là một cô gái hay sao? Có phải chuyện gì to tát đâu, cô ta là loại phụ nữ hư hỏng không hiểu giá trị đàn ông, vậy cứ để cô ta đi đi. Chỉ dựa vào tướng mạo bất phàm của anh, lại cộng thêm tiền tài như nước, lo gì không tìm được vợ ngoan? Sau này ắt có lương duyên, hôm nay chẳng may gặp chuyện không vừa ý cũng không nên để bụng làm gì cho mệt óc.
Trường Đào đã uống quá chén, nỗi xúc động được lúc trào dâng, nước mắt giàn dụa nói:
- Lão đệ, anh coi cậu như huynh đệ ruột thịt, không sợ huynh đệ cười chê nên cũng chẳng giấu chuyện gì, nếu không có cô ấy chắc anh chết mất. Anh nhờ huynh đệ cậu giúp cho một việc, sau khi tan ca, hàng tối hãy đi theo dõi Vương Tuyết Phi, xem xem có phải cô ấy cùng với người đàn ông nào khác, nếu đúng là như vậy, tôi nhất định phải đâm chết cái tên nhãi ranh ấy.
Tôi nghĩ bụng, như này có khác nào bảo tôi làm thám tử riêng cho anh ta, tôi không thể làm chuyện thiếu đạo đức như này được, vội chối từ:
- Trương ca, đây là chuyện hệ trọng, em cũng chưa bào giờ làm kẻ gian mưu, chẳng may hỏng chuyện thì có phải là mang lại phiền phức cho anh không?
Trương Đào từ trong túi lấy ra một sấp tiền mặt nhét vào tay tôi
- Thời buổi này đường đời gian nan, mở một công ty quả không dễ dàng, tối nào anh cũng phải ra ngoài tiếp đãi đối tác làm ăn, căn bản không có thời gian rảnh, cho nên mới phải mặt dày mày dạn đánh tiếng với lão đệ, chuyện này nhất định phải giúp anh đấy, tốt nhất là cậu nên tìm được chút chứng cứ, sau khi xong việc, ca ca đây sẽ báo đáp cậu nhiều hơn thế.