Cánh gà nướng?
Tiêu Phàm xúc động muốn cầm một búa gõ chết ngay hồ ly tinh này.
Hết lần này tới lần khác, nhìn đến khuôn mặt hại nước hại dân kia, sự xúc động của hắn lại bị trừ khử ngay lập tức.
"Thế cái cánh gà nướng kia đâu?" Tiêu Phàm hết nói rồi.
"Cháy mất rồi. . ."
Hiện tại trên ban công một mảnh hỗn loạn, Tiêu Phàm cũng không thể nhìn ra, vật thể ở giữa đám tro bụi này có phải là cái cánh gà hay không. Nhưng mà hắn biết rõ, trong tủ lạnh đúng là có một ít cánh gà.
Nhìn trời xem, đám khói đen kia vẫn còn đang bay bay a, hắn vội vàng chạy đến phòng tắm lấy một thùng nước, lần đầu tiên đóng vai lính cứu hỏa. Chạy qua chạy lại mấy lần, cuối cùng cũng tắt được đống lửa. Tiêu Phàm tức giận hằm hè với Đỗ Hồng Tuyết: "Về sau, không cho phép cô nướng cánh gà!"
Nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu: "Không chỉ là cánh gà, cái gì cũng không được nướng, nếu không, tôi sẽ . .đem cô tống ra ngoài cửa."
Đỗ Hồng Tuyết thì le lưỡi: "Nha. . ."
Về phần đống hỗn độn kia, Tiêu Phàm cũng chỉ có thể chất tại một chỗ hẻo lánh, về sau để người ta đi lên làm vệ sinh là được rồi.
Di?
Không đúng.
Tiêu Phàm đột nhiên nhớ tới, trong nhà hẳn là không có bật lửa mới đúng, hồ ly tinh này từ đâu mà lấy được lửa để nướng?
"Tiểu hồ ly, cô lấy lửa từ đâu?"
Đỗ Hồng Tuyết khẽ chu miệng lên. Chỉ thấy nàng dùng ngón cái tay phải cùng ngón trỏ nhẹ nhàng chà, tách một cái, từ đầu ngón tay bùng lên một ngọn lửa.
Lại còn là ngọn lửa màu xanh nữa!
Tiêu Phàm ngẩn ra, ngoại trừ ảo thuật, Tiêu Phàm thật đúng là chưa từng thấy qua ai có thể tạo ra lửa trên đầu ngón tay.
Hơn nữa còn có màu sắc quỷ dị như vậy.
Đỗ Hồng Tuyết giải thích: "Ta có hồ hỏa ah!"
"Yêu lực của cô khôi phục?" Tiêu Phàm hỏi lại một câu.
Hôm đó, hắn dùng nhẫn phong ấn yêu khí của tiểu hồ ly, chính hắn cũng mơ hồ, căn bản là không biết chuyện gì đang xảy ra. Nếu như hồ ly tinh này yêu lực khôi phục..., Tiêu Phàm thật đúng là không lấy gì để tin tưởng mình có thể chế trụ một cái yêu nghiệt cả.
Vạn nhất hồ ly tinh này phát hỏa, một mồi lửa đốt rụi nơi đây thì làm thế nào.
Đỗ Hồng Tuyết nghe vậy, ủy khuất mà mân mê cái miệng của mình, dùng một ánh mắt vô cùng u oán nhìn Tiêu Phàm: "Làm sao có thể. . . Tiểu Phàm Phàm, ngươi đến cùng là đã làm cái gì với ta. . . Nói cho ta biết nha. . ."
"Không thể trả lời." Tiêu Phàm tự nhiên sẽ không đem chân tướng nói cho hồ ly tinh này. Xem ra là bởi vì ngày đó cái nhẫn dị biến, yêu lực của hồ ly tinh này giống như đã bị phong ấn lại. Nghe Đỗ Hồng Tuyết trả lời, Tiêu Phàm không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Bất đắc dĩ chính là, cái nhẫn vô danh này có quá nhiều thứ thần bí, để cho hắn cảm thấy không biết phải làm thế nào.
"Hừ, keo kiệt. . ."
"Điều này chẳng lẽ không tốt? Cô chịu khó mà an phận thêm mấy ngày nữa, đợi đến lúc hai người kia đi khỏi Phong thành(thị), cô muốn đi thật xa tôi cũng sẽ không quản. Nhưng mà nếu cô đi bây giờ thì tôi cũng không có ý kiến, chỉ là cô không chịu đi mà thôi."
Đỗ Hồng Tuyết nghe vậy không khỏi im lặng, nàng trong cuộc đời đã gặp qua vô số nam nhân, không người nào là không bị nàng mê cho điên đảo, thế mà bây giờ lại có nam nhân muốn trăm phương ngàn kế đuổi nàng đi?
Hừ hừ, để cho ta đi, ta càng không đi.
Tiêu Phàm không biết, lúc này, Đỗ Hồng Tuyết đã cùng hắn dính chắc rồi.
"Hì hì, ta muốn tắm rửa á..., ngươi muốn hay không cùng nhau tắm?" Đỗ Hồng Tuyết phong tình vạn chủng tựa ở cửa phòng tắm, mị nhãn như tơ, hướng về Tiêu Phàm ngoắc ngoắc đầu ngón út.
***. . .
Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi: "Không cho phép dùng khăn lông của ta!"
". . ."
Lại là một đoạn thời gian để cho Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng đau khổ.
Rất nhanh Đỗ Hồng Tuyết đã đi ra, lần này nàng cũng không như lần trước, mặc một nửa lộ một nửa, mà là mặc lại cái bộ váy dài trắng như tuyết của nàng, nhìn qua càng thêm vài phần phiêu dật thanh thuần.
Đương nhiên, Tiêu Phàm biết rất rõ, hai chữ thanh thuần này, đặt vào người hồ ly tinh này thì căn bản là không dậy nổi .
"Ừ, kẹo mυ'ŧ của cô."
Tiêu Phàm nhìn Đỗ Hồng Tuyết từ trong phòng tắm đi ra, đem cây kẹo mυ'ŧ mà hắn tân tân khổ khổ chạy đến siêu thị mua về, đặt ở trên mặt bàn. Đỗ Hồng Tuyết thấy, ngòn ngọt cười với hắn, sau đó cầm cây kẹo mυ'ŧ bắt đầu liếʍ láp vô cùng thích thú.
Tình cảnh như thế này lại làm cho Tiêu Phàm ngẩn ngơ.
Hắn vốn không nghĩ tới, một cây kẹo năm mao tiền, vậy mà lại để cho Đỗ Hồng Tuyết cao hứng như vậy.
Cũng không biết có phải hay không là giả bộ a.
Tiêu Phàm cũng chẳng muốn để ý, từ trong phòng ngủ cầm quần áo chạy luôn đi tắm.
Đỗ Hồng Tuyết tắm cũng là nước ấm. . .
Trong phòng tắm hơi nước mù mịt, không khí còn thoang thoảng mùi thơm cơ thể của Đỗ Hồng Tuyết, khiến Tiêu Phàm xịt máu mũi khi tưởng tượng đến cảnh tiểu hồ ly kia trần như nhộng tắm táp. . . *** nó, lại nghĩ vớ vẩn rồi. Tiểu Tiêu Phàm đã rất vô sỉ cứng ngắc lên.
Tiêu Phàm nhìn nhất trụ kình thiên kia, không khỏi cười khổ, xem ra đúng thật là quá lâu không đυ.ng đến nữ nhân. . .
Nước lạnh, quyết đoán dội nước lạnh a. . .
Nhưng mà nghĩ lại thì cũng tốt. Tối thiểu nó cũng chứng minh mình là nam nhân bình thường. . .
. . .
Tiêu Phàm tắm rửa xong, thuận tiện ném luôn quần áo vào máy giặt.
Vừa mới kéo cửa ra, hắn đã chứng kiến ngay cảnh Đỗ Hồng Tuyết rất là nhu thuận ngồi trên ghế sa lon, liếʍ láp cái kẹo mυ'ŧ kia.
Hai chân trắng nõn ở giữa không trung khẽ đung đưa, dưới váy cũng lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng. Cũng không biết đồ hồ ly tinh này bình thường bảo dưỡng kiểu gì, làn da kia, coi như là so với đại minh tinh quốc tế thì cũng không khác gì.
Đỗ Hồng Tuyết thấy Tiêu Phàm đi ra, khóe miệng khẽ nhếch lên, cũng không nói gì, vẫn y nguyên phối hợp công việc liếʍ láp kẹo mυ'ŧ. . .
Tiêu Phàm nhịn không được lại muốn mắng ầm lên.
Chỉ có thè lưỡi ra liếʍ hay sao?
Môi hồng răng trắng, quá mẹ nó mê người rồi!
Tiêu Phàm vất vả lắm mới đè xuống được rung động trong lòng, ngồi đối diện với Đỗ Hồng Tuyết.
Tích tắc, tích tắc .
Giữa hai người, ah, không đúng, là một người một yêu, chỉ có quỷ dị yên tĩnh.
Đều không ai nói một câu.
Tiếng kim đồng hồ rõ ràng vô cùng, giống như ở ngay bên tai. Hồ ly tinh cứ như vậy cười nhẹ nhìn Tiêu Phàm, cái lưỡi kia cứ thè ra liếʍ kẹo mυ'ŧ khiến Tiêu Phàm cảm giác toàn thân không được tự nhiên.
Được rồi, ta nhẫn!
Tiêu Phàm nhàm vô cùng, bật TV lên xm. Để cho hắn không thể tưởng được là, TV vừa mới bật lên, một đoạn siêu cấp kinh điển đối thoại mà ai cũng khoái từ màn hình bật ra ——
"Đêm dài dài đằng đẵng vô tâm ngủ, ta cho rằng chỉ có ta ngủ không được, không thể tưởng được Tinh Tinh cô nương cũng chưa ngủ?"
"Nguyên lai là bang chủ ah. . ."
Lại là 《 Đại thoại Tây Du 》!
Kế tiếp sẽ là cảnh Chí Tôn Bảo bị Bạch Tinh Tinh dùng lửa đốt tay. . .
Trước kia, lúc xem phim này, xem thì chỉ cười. Hiện tại xem lại, Tiêu Phàm cảm thấy, đoạn lời thoại này rất hợp với tình hình hiện tại. Đêm dài đằng đẵng, vô tâm ngủ. . . Hiện tại chín giờ kém, đối với hồ ly tinh này, hắn làm sao có thể chịu đựng? Như thế nào mà chịu đựng được!
Trong chốc lát, Tiêu Phàm cảm thấy tình cảnh của mình cùng Chí Tôn Bảo có chút tương tự nhau.
Khác chính là Chí Tôn Bảo đối mặt là Bạch Cốt Tinh, mà chính mình đối mặt là hồ ly tinh. . .
Cũng không biết có phải hay không may mắn hơn nhiều.
"Khanh khách, tên này thật là ngu. . ." Đỗ Hồng Tuyết chứng kiến tràng diện khôi hài Tinh gia, đúng là nhịn không được cười khanh khách lên.
Đột nhiên, tiểu hồ ly tái mét mặt.