Yêu Nghiệt Đồng Cư

Chương 2: Cô không cần phải chọc ta!

Bánh bao?

Trên xe Lamborghini không có khả năng có bánh bao đi??.

Càng không khả năng có loại bánh mềm như vậy.

Két một tiếng, Lamborghini đã ngừng ngay lại, do quán tính nên bánh xe ma sát với mặt đường một đoạn, vạch ra mấy vệt đen nhàn nhạt, mùi khét lẹt ngay lập tức xông lên, bay vào mũi Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm đến lúc này mới phát hiện ra, dưới thân thể của hắn là một cô gái sắc mặt đang tái nhợt đi. Mái tóc dài gợn sóng màu đỏ, khuôn mặt thanh lệ không tô son trát phấn, đôi mắt thì đang trợn trừng ra nhìn mình, đủ loại cảm xúc có thể nhìn ra qua cặp mắt kia: Bất cam, phẫn nộ, ngượng ngùng.

Nhưng nhiều nhất vẫn là phẫn nộ.

Vì xe đột nhiên phanh lại, Tiêu Phàm cùng cô gái bị hắn áp dưới thân đột nhiên nghiêng về phía trước. Đương nhiên, tư thế ngồi cộng với việc sau lưng hắn lại có thêm cái túi du lịch đỡ, cho nên chỉ khiến hắn lung lay một cái.

Ngược lại là cô gái bị hắn áp dưới thân, thân thể mềm mại không tự chủ được đυ.ng vào ngực Tiêu Phàm, nhất thời, một cỗ mùi thơm truyền đến, Tiêu Phàm nao nao, không nghĩ tới cô gái bề ngoài cuồng dã lại tinh tế như vậy.

Cái gọi là ngửi thấy mùi hương của con gái, từ mùi hương trên người một cô gái có thể hiểu rõ nhân phẩm, tính cách, vân vân.... Đương nhiên, loại phương pháp này cũng không phải trăm phần trăm chuẩn xác, tỷ như cô gái ngay trước mắt Tiêu Phàm là ví dụ chuẩn nhất.

Tạ Vi Vi giờ phút này nội tâm đang rất phiền muộn, hôm nay tâm tình vốn đã ác liệt, cho nên nàng mới lần đầu tiên lái cái xe yêu quý của nàng vào trường học, nhưng Tạ Vi Vi lại tuyệt đối không nghĩ tới, vậy mà thiếu chút nữa là đâm chết người.

Một màn vừa rồi, Tạ Vi Vi sợ tới mức tay chân lạnh buốt, lúc sắp đâm vào nam sinh kia, đầu Tạ Vi Vi trống rỗng, chỉ còn một câu nói lởn vởn trong đầu: đâm chết người thì làm sao bây giờ. . . Đâm chết người thì làm sao bây giờ. . .

Vốn thiếu chút nữa đâm vào người ta đã làm cho nàng đủ lo lắng rồi, điều làm cho Tạ Vi Vi càng không thể tiếp thụ được là tên nam sinh thiếu chút nữa bị nàng đâm vào này, vậy mà lại dùng được một động tác chỉ có trong phim ảnh, tránh được xe nàng, hai chân lại còn căng ra, cưỡi lên trên người của nàng!

"Anh sờ đủ chưa?" Tạ Vi Vi mặt lạnh như băng, trong mắt sát khí dày đặc. Phun ra một câu thập phần cẩu huyết, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, Tiêu Phàm đảm bảo đã bị chết 100 lượt ah.

Tạ Vi Vi tức đến mức muốn gϊếŧ người, ngươi đè thì đè, điều đó có thể xem như là ngoài ý muốn. Nhưng cái tay sờ sờ nắn nắn là cái gì vậy? Tạ Vi Vi từ lúc hiểu chuyện đến nay, vùng thánh địa này chưa từng bị ai xâm phạm vào, không nghĩ tới hôm nay lại bị một tên nam nhân xa lạ sờ soạng, còn nắn bóp đủ mọi trò.

"Ách, tạm đủ đi." Tiêu Phàm phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện chỗ mình để tay rất bất thường, hắn nhàn nhạt nhún nhún vai, thản nhiên buông tay ra, cũng không tí nào gọi là xấu hổ.

Sờ thì sờ, niết cũng niết, còn có thể thế nào nữa?

Cùng lắm thì cho nàng sờ lại mình là được.

Chẳng qua Tiêu Phàm không thừa nhận cũng không được, chỗ đó của cô gái này xúc cảm không tệ đi.

Tiêu Phàm nghĩ cũng quá đơn giản.

"Ngươi. . . !" Tạ Vi Vi bi phẫn gần chết, khuôn mặt xinh đẹp biến ảo bất định, hai mắt phún hỏa, Tạ Vi Vi lúc này tâm tình gấp tới cực điểm.

Tạm đủ? Chẳng lẽ còn muốn cho ngươi sờ đến lúc ngươi cảm thấy đã đủ rồi mới thôi?

Từ nhỏ đến lớn, Tạ Vi Vi nào có bị thiệt thòi như thế này? Trong khoảng thời gian ngắn, nàng tuy có căm tức, nhưng mà vẫn không biết nên làm thế nào cho phải.

May mà bây giờ, Tinh Hải cao trung cũng đã vào giờ học, trên đường ngoại trừ chiếc Lamborghini ra thì không có ai đi ngang qua. Nếu không, ngày mai thế nào cũng có bài"Tạ Vi Vi bị thần bí nam tử da^ʍ ô trên xe" rồi.

"Lần sau cô lái xe thì chú ý vào một chút." Tiêu Phàm mỉm cười, nụ cười cộng với mái tóc ngắn hơi xoăn khiến cho người ta cảm thấy ấm áp như được ánh nắng mặt trời chiếu vào vậy, nếu như đổi lại là người khác, phỏng là sẽ rất khó sinh ra hận ý. Nhưng Tạ Vi Vi hết lần này tới lần khác lại là hận. Ai bảo Tiêu Phàm chết không chết lại sờ soạng cái chỗ kia của nàng.

Tiêu Phàm vừa dứt lời, thoáng sửa sang lại quần áo một chút, từ trên người Tạ Vi Vi dãn ra, thoát li cái tư thế xấu hổ này.

Lái xe chú ý một chút?

Một câu này để cho Tạ Vi Vi thiếu chút nữa thổ huyết. Cái gì mà lái xe chú ý một chút? Tay của ngươi chẳng lẽ không cần phải chú ý một chút? Tạ Vi Vi nội tâm oán hận, nhưng vẫn không dám nói ra khỏi mồm.

Dù sao trong lòng nàng rất rõ, vừa rồi là nàng làm sai trước, nếu như không phải Tiêu Phàm tránh được, hiện tại chắc chắn là sẽ có một vũng máu ở đây rồi. Nhưng mà cứ như vậy thả hắn? Tạ Vi Vi nàng hôm nay đã ăn thiệt lớn như vậy, làm sao có thể đơn giản mà buông tha cho tên hỗn đãn da^ʍ tặc này. Thấy Tiêu Phàm đứng dậy muốn đi gấp, Tạ Vi Vi nhất thời nóng nảy, một tay vội vàng đè cửa xe, trung khí mười phần quát một tiếng: "Anh. . . anh đứng lại đó cho tôi!"

Lời vừa mới nói ra, Tạ Vi Vi cũng cảm giác một cổ bi ai trong lòng. Bị sờ, bị niết, nhưng thậm chí ngay tên hắn gọi là gì cũng không biết.

"Có việc sao?" Tiêu Phàm nhíu mày, thanh âm cũng dẫn theo một chút đạm mạc.

Nói thật, tuy trước mắt hắn chính là một mỹ nữ, nhưng cái loại thiên kim tiểu thư lái siêu xe thể thao trong sân trường đâm bừa, xem mạng người như rơm rác này, Tiêu Phàm từ đáy lòng vô cùng chán ghét.

Mạng người như cỏ rác.

Bỗng dưng, Tiêu Phàm nở nụ cười.

Nụ cười có chút đắng chát.

Trong chốc lát hắn nhớ tới rất nhiều thứ.

Hình như hắn cũng không có tư cách nói người khác như thế.

Nhưng Tiêu Phàm vẫn là Tiêu Phàm, chán ghét thứ gì, căn bản là không cần lý do.

Tạ Vi Vi khẽ giật mình. Đúng vậy a, hô hắn làm gì nhỉ? Nhìn thân thủ vừa rồi của hắn, rõ ràng là mình đánh không lại. Không thể gϊếŧ hắn, hô lại thì làm được cái gì? Tạ Vi Vi sửng sốt một hồi, trong đầu linh cơ khẽ động, nghĩ tới một biện pháp giải quyết, nói: "Ngươi. . . Như vậy tốt rồi, ngươi quỳ xuống xin lỗi cho bổn tiểu thư, bổn tiểu thư tựu đại nhân không chấp tiểu nhân . Bằng không thì. . ."

"Bằng không thì sao?" Tiêu Phàm nở nụ cười, hai mắt hơi híp lại, kỳ dị hào quang khẽ chớp động.

"Bằng không. . . Ta sẽ bảo ba ba ta cắt chân ngươi!" Tạ Vi Vi vừa nói, đã ngay lập tức hối hận. Nàng cũng không phải người thích lấy tên của ba ba ra dọa người, nhưng Tiêu Phàm sở tác sở vi đúng là đã khiến Tạ Vi Vi nóng nảy, nàng mới lần đầu tiên lấy tên tuổi ba ba ra dọa người.

"Cha cô? Là ai?"

"Tạ. . . Tạ Thiên Hào!" Tạ Vi Vi cũng bất kể rồi, phụ thân đi không đổi tên ngồi không đổi họ, nói thì làm sao. Mà một tên học sinh cũng không nhất định sẽ biết thân phận phụ thân đi.

"Tạ Thiên Hào? Rất tốt, không nghĩ tới cô lại là con gái của hắn." Ngoài Tạ Vi Vi dự kiến, Tiêu Phàm nghe xong, không có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ là lạnh lùng cười cười. Vốn Tiêu Phàm cũng muốn đến đây thôi, hết lần này tới lần khác Tạ Vi Vi lại khơi dậy tà hỏa trong lòng hắn.

Chỉ thấy Tiêu Phàm lại xích lại gần Tạ Vi Vi, dùng một tư thế cực kỳ mập mờ đặt người lên trên Tạ Vi Vi.

Một cỗ khí tức đập vào mặt, khiến Tạ Vi Vi lập tức ngây dại.

Tiêu Phàm lấy tay phải nâng cằm Tạ Vi Vi, khóe miệng nhếch lên, cười mà như không. Bây giờ, hắn đúng là ẩn ẩn lộ ra tà mị khí chất, đôi mắt thâm thúy như xoáy nước làm cho Tạ Vi Vi thất thần, quên luôn đi tình cảnh hiện tại của nàng.

"Nữ nhân, cô không cần phải chọc vào ta."

********