Buổi sáng ngày hôm sau, buổi diễn tập được tiến hành. Khi làm việc Thư Nhạc vô cùng nghiêm túc, trên sân khấu cô cũng không làm ra vẻ mà cư xử với mọi người đều rất thân thiết. Nàng vốn là thần tượng trong lòng những nhân viên công tác này, giờ lại được thấy nàng dễ gần thì tất cả mọi người càng thả lỏng, trên sân khấu tiếng cười vui vang lên không dứt.
Buổi diễn tập được tiến hành hết sức thuận lợi. Giọng Thư Nhạc phải nói là tự nhiên như tiếng của trời. Vũ Ngôn chỉ nghe một bài nàng hát thôi nhưng cũng không khỏi cảm thán, cô nàng trời sinh ra để hát. Một bài hát xong, tất cả nhân viên công tác cùng đứng dậy vỗ tay. Vẻ mặt La Hữu hưng phấn tới đỏ bừng, tay vỗ cũng đỏ ửng. Đối với người bình thường, có thể được nghe Thư Nhạc hát ngay tại hiện trường thì đó chính là của cải cả đời của bọn họ rồi. Mà cảm giác sân khấu của Thư Nhạc cũng rất tốt, tạo hình đa dạng, hoặc thánh khiết, hoặc gợi cảm, hoặc tinh khiết, phải công nhận rằng cô là một ma nữ có cả trăm cách biến hóa.
Đêm qua Vũ Ngôn hiểu một chút chuyện xưa của nàng. Hắn biết nàng thì ra là một thiên kim đại tiểu thư, nhưng giờ vẫn còn ra sức làm việc như vậy nên ác cảm đối với nàng cũng giảm đi đôi chút. Mà cũng không hẳn vậy, đối với nàng, Vũ Ngôn căn bản không hề có ác cảm, dù sao, với một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần như thế mà lại sinh ra, cho dù chỉ là một chút ác cảm thì nếu là đàn ông, chuyện đó thật không thể tha thứ cho bản thân được.
Thư Nhạc làm việc rất vất vả, buổi diễn tập kết thúc thì đã là ba giờ chiều. Nàng vừa yêu cầu thay đổi kế hoạch đã định ra trước kia, bởi vì nàng muốn tới thăm các fan của mình bị thương tại sân bay ngày hôm qua.
Vũ Ngôn nghe xong, thầm nghĩ, ai ya, minh tinh cô đúng thật xứng nha, khó trách người hâm mộ lại yêu quý cô như vậy.
Những yêu cầu chính đáng của Thư Nhạc thì không thể nào từ chối, mặc dù công ty vệ sĩ phải cố gắng giảm bớt việc tiếp xúc của Thư Nhạc với người ngoài nhưng cũng không thể vì đó mà cắt ngang công việc bình thường của Đại minh tinh được. Vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, điều này là không thể được.
Quan Nhã Ny và Lỗ Trùng lập tức bố trí cảnh giới bên ngoài và phong tỏa xung quanh bệnh viện. Cũng may người bị thương đều được tập trung trong một bệnh viện để tiến hành điều trị, bằng không mỗi người một chạy nơi thì đúng là làm cho Vũ Ngôn tức tới chết. Đương nhiên, những đội viên trong đội bảo vệ sắp tiếp cận với cảnh giới dại gái như La Hữu thì lại chẳng có ý kiến gì. Bọn họ còn hận không thể đi theo Thư Nhạc càng xa, càng lâu càng tốt, mà hay nhất là được đi theo lên cả mặt trăng.
Vũ Ngôn nhìn mấy người Quan Nhã Ny, Lỗ Trùng và Lâm Tâm Vũ đi hai bên trái phải, trước sau che chở cho Thư Nhạc lên phòng bệnh tầng hai. Ngày hôm qua, thoạt nhìn ngoại thương của Lâm Tâm Vũ thì không có chuyện gì nhưng sắc mặt hắn giờ hơi tái, điều này chứng tỏ nội thương của hắn cũng không nhẹ. Song tiểu tử này trọng thương mà vẫn không quên mặt trận tán gái, điều này khiến Vũ Ngôn rất là khâm phục, mầm móng si tình đại khái chắc là được gieo lên những người như hắn ta.
Vũ Ngôn chủ động xin canh giữ ở dưới lầu. Điều này làm cho La Hữu rất oán thán, mà Thư Nhạc hình như là đã quên sự vô lễ của Vũ Ngôn ngày hôm qua, bởi vì trước khi lên tầng hai nàng còn cười cười với hắn rất có lễ độ, nụ cười ấy giống như là đang cảm tạ hắn vậy. Nụ cười này khiến Vũ Ngôn có một ảo giác, Đại minh tinh không hổ danh là Đại minh tinh, tấm lòng quả nhiên rộng lượng.
Chu Hải Lăng giờ như thiên lôi, Vũ Ngôn chỉ đâu là hắn tới đó đánh, huống chi bản thân hắn cũng không thích mấy chuyện tới thăm người bệnh kiểu này lắm, vì thế hắn chủ động xin ở lại. Khi thấy Vũ Ngôn tựa vào một chiếc xe hút một điếu Đặc Cung, lập tức Chu Hải Lăng hắn chạy tới vỗ mông ngựa:
- Lão Đại, anh quả nhiên là cực phẩm trong đám đàn ông! Ngay cả hút thuốc cũng có hình như vậy.
Vũ Ngôn cho hắn một điếu cười nói:
- Tiểu đệ, giờ nghe chú nói chuyện càng ngày càng thuận tai. Thưởng cho chú một điếu.
La Hữu không hút thuốc lá nên thấy vậy mới vội kêu lên:
- Vũ Ngôn, mày đừng dạy hư trẻ con.
Chu Hải Lăng chỉ mua mặt mũi Vũ Ngôn, còn những người khác hắn mặc kệ. Đang định cãi lại thì đột nhiên, cả đám ở dưới đều nghe được tiếng hoan hô, tiếng hò hét chói tai từ phòng bệnh tầng hai truyền tới. Đây chính là kết quả khi được minh tinh đại giá quang lâm.
Nghe những tiếng kêu kích động kia, Vũ Ngôn chi biết lắc đầu nói:
- Hoa si!
Chu Hải Lăng cũng bồi theo một câu:
- Đúng là một đám hoa si, chỉ có lão Đại mới là đàn ông chân chính có mị lực. Anh yên tâm, em nhất định sẽ giới thiệu biểu tỷ cho anh. Ài, Tiểu Lâm Tử đáng thương đã không còn đất diễn nữa rồi.
Vũ Ngôn ở dưới lầu đợi tới mười phút thì mới chui vào chỗ lái, bỗng một mỹ nữ tuyệt sắc mặc một chiếc áo khoác màu trắng, hơn nữa còn đeo một chiếc kính râm rất lớn và đang bước nhanh từ bệnh viên ra. Vũ Ngôn đang cảm thấy mỹ nữ này nhìn hình như hơi quen thì Chu Hải Lăng đã kêu lên:
- Biểu tỷ, sao chị lại ra đây?
Thư Nhạc bước nhanh ngồi vào vị trí bên cạnh ghế lái. Vũ Ngôn dang định hỏi thì một họng súng lạnh như băng đã chỉ thẳng vào huyệt Thái Dương của hắn:
- Cho anh năm mươi giây. Mau lái xe!
La Hữu và Chu Hải Lăng đứng ở bên ngoài chiếc xe cũng đần ra. Chu Hải Lăng lại la lên:
- Biểu tỷ, đừng cầm súng đồ chơi dọa người chứ!
Nhưng nạn nhân đang bị chĩa súng vào đầu thì biết khẩu súng này không phải là súng đồ chơi như Chu Hải Lăng nói. Vũ Ngôn cảm giác được khẩu súng này rất nặng, rất lạnh, đây tuyệt đối là súng thật đạn thật, là một khẩu súng lục nhỏ tinh xảo. Loại súng này được đám lính gọi là súng tướng quân, với ý là, súng này vĩnh viễn không dùng được. Loại súng lục này có hiệu quả khi bắn ở cự ly gần, lực sát thương nhỏ nhưng tốc độ bóp cò lại nhanh. Với khoảng cách gần như bây giờ, chỉ cần bóp cò một cái là nát đầu. Với lại trên nòng súng này còn ống hãm thanh, chốt bảo hiểm đã mở, xem ra cho dù nàng ta có xử lý mình thì cũng không tạo ra mấy động tĩnh.
Bản thân Vũ Ngôn cũng không nhớ rõ mình bị người khác chĩa súng vào đầu đã là chuyện từ khi nào. Hình như là lúc mới vào Liệp Ưng, khi đó mình đang tiến hành huấn luyện phản trinh sát thì phải. Mà hôm nay lại bị một mỹ nữ cầm súng chỉ vào đầu, mùi vị quả thật không dễ chịu gì.
Vũ Ngôn không biết mỹ nữ này muốn làm gì. Nàng ta làm cách nào thoát khỏi bọn Quan Nhã Ny và Lỗ Trùng. Mà quan trọng hơn chính là bây giờ có một khẩu súng đã lên đạn chỉ thẳng vào đầu mình. Hắn cũng không muốn hy sinh chẳng rõ đầu chẳng rõ đuôi như thế này, vì thế không còn cách nào khác đành phải khởi động ô tô lái ra ngoài bệnh viện và để lại bọn Chu Hải Lăng và La Hữu đang trợn mắt, há hốc mồm.
Thư Nhạc thấy Vũ Ngôn lề mề không chịu đạp ga tăng tốc, họng súng lại hơi dí dí lên đầu hắn, nụ cười mê người lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp diễm tuyệt thiên hạ của nàng:
- Có phải là anh cho rằng tôi không biết nổ súng không? Nói thật, tôi từng cầm súng bắn thỏ, bắn ưng, nhưng chưa từng bắn một người nào. Ài, thật muốn thứ quá à ----
Vũ Ngôn nhấn ga, chiếc xe lao đi như bão táp. Thư Nhạc mỉm cười nói:
- Lái xe cũng không tồi. Anh bảo mấy xe phía sau dừng lại đi.
Vũ Ngôn nhìn thoáng qua phía sau. Đó là La Hữu cùng ba tổ vòng ngoài. Hắn lại nhìn nụ cười như ác ma của Thư Nhạc đành phải nói với ống nghe:
- La Hữu, bọn mày dừng lại đi!
Vũ Ngôn lại tăng tốc. Chiếc xe to lớn phóng như bay trên con đường quốc lộ. Trong tai nghe bỗng truyền tới tiếng Quan Nhã Ny:
- Vũ Ngôn, nghe rõ trả lời.
Tay trái Thư Nhạc cầm súng, tay phải rút cái tai nghe của Vũ Ngôn ra đeo vào tai mình, cười nói:
- Nhã Ny, tên vệ sĩ ngu ngốc này của chị bị em bắt cóc rồi. Hì hì. Bắt cóc hắn ta thật đúng là thú vị. Chị yên tâm, em sẽ không làm gì hắn đâu. Cùng lắm chỉ cắt một tay, chém một chân hay đại loại như vậy thôi.
Quan Nhã Ny vội la lên:
- Tiểu Nhạc, em đừng chạy xa quá. Bất cứ lúc nào cũng có thể có nguy hiểm đấy.
Thư Nhạc khẽ cười nói:
- Yên tâm đi, ngay cả bọn chị còn không thể tưởng tượng ra hành động của em thì người khác làm sao mà biết được. Đừng có theo dõi em nha. Nếu không, tay em mà có hơi run thì em thật không dám đảm bảo cái đầu của tên vệ sĩ ngu ngốc này không nở hoa đâu. Được rồi, em gác điện thoại đây. À, xin các chị lần sau dùng loại tai nghe tốt tốt một chút. Loại này cứng quá đi mất.
Nói xong, cô nàng nhẹ nhàng vứt chiếc tai nghe ra phía sau, tiếu ý càng lúc càng đậm.
Vũ Ngôn hít một hơi khí lạnh. Cô nàng này đúng là một ma nữ. Hơn nữa từ tư thế cô cầm súng cho thấy, nàng không phải là người chưa từng bắn súng. Thực sự chỉ giống như lời nàng nói, nàng chỉ mới bắn thỏ thôi sao? Nếu vậy thì tỉ lệ cướp cò thật sự quá lớn. Chết dưới súng của nàng như vậy thật sự quá oan uổng. Vũ Ngôn khi ở Liệp Ưng, thậm chí cho tới bây giờ, đã từng nghĩ mình sẽ chết trận trên chiến trường. Nhưng nếu hôm nay lại chết do súng của nữ nhân này cướp cò, vậy chẳng phải bị người ta cười cho rụng răng sao.
Vũ Ngôn tuân theo chỉ đạo của khẩu súng trong tay ma nữ. Hắn phóng xe lao đi khiến bọn Quan Nhã Ny không theo kịp, còn chiếc di động trong ngực cứ rung lên hàng nghìn hàng vạn lần.
Thư Nhạc nhìn hắn cười nói:
- Thế nào rồi, ngày hôm qua anh còn hung lắm mà, sao hả, anh đã từng nghĩ sẽ có một ngày anh rơi vào tay tôi chưa. Mùi vị khi bị súng chĩa thẳng vào đầu không dễ chịu gì chứ, phải không?
Vũ Ngôn cười khổ nói:
- Tôi giờ chỉ muốn biết cô làm cách nào chạy trốn khỏi sự giám sát của những người Quan tiểu thư? Mà vì sao lại phải chạy trốn? Chúng tôi đều là người bảo vệ cô mà.
Thư Nhạc cười nói:
- Mấy chữ "chạy trốn" có thể dùng cho mỹ nữ sao hả? Vả lại đây là bí mật của tôi, sao lại phải nói cho anh biết. Anh, anh hôm qua không phải rất dữ sao, không ngờ còn dám đánh ----
Khuôn mặt nàng thoáng đỏ, sau đó lại hung dữ nói:
- Nói cho anh biết, tôi không phải là người dễ bị bắt nạt đâu. Hôm nay tôi sẽ cho anh biết sự lợi hại của bổn cô nương này.
Vũ Ngôn cười nói:
- Cô vất vả trốn ra đây như vậy là để đối phó với tôi sao? Haizz, cần gì phải làm thế chứ. Cô mà nói sớm thì tôi đã tự trói hai tay mặc cho cô chà đạp rồi.
Họng súng dí thật mạnh trên đầu hắn, còn Thư Nhạc lại dịu dàng nói:
- Anh muốn chết hả. Lời như thế cũng nói ra miệng được.
Nói xong, đôi mắt cô nàng bỗng sáng lên, khóe miệng hiện ra một nụ cười như ác ma:
- Chà đạp à? Cái này không thành vấn đề!
Nàng càng cười càng đẹp, khuôn mặt tuyệt mỹ lóe lên vẻ hưng phấn, tay cầm súng dấn về trước dính vào huyệt Thái Dương của hắn. Lập tức, mồ hôi lạnh của Vũ Ngôn toát ra như mưa. Ma nữ này ra tay chẳng biết nặng nhẹ gì cả. Ngón tay nhỏ vé kia của cô nàng chỉ móc nhẹ một cái thôi là cái mạng nhỏ này của mình tiêu tùng. Mặc dù mình không sợ chết, nhưng chết thế này thì có đánh chết mình cũng không muốn.
Thư Nhạc mỉm cười chậm rãi nói:
- Giờ nghe kỹ lời tôi, cứ từng bước mà làm, đừng có căng thẳng quá. Anh mà căng thẳng thì tôi cũng sẽ căng thẳng. Mà tôi khi đã căng thẳng là tay sẽ run, tay mà đã run thì tôi không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu. Có lẽ xương cốt của anh rất cứng, chưa biết chừng viên đạn không xuyên qua ý chứ.
Vũ Ngôn loại toát mồ hôi, nếu nha đầu này mà vào Liệp Ưng làm nhân viên tra hỏi thì tuyệt đối sẽ trả thành một cao thủ của cao thủ.
- Đầu tiên, bỏ vô lăng ra, à, vẫn cứ thẳng đường mà đi, chỉ buông vô lăng ra thôi. Tin tôi đi, thân thủ của anh tốt như vậy thì chút chuyện nhỏ đó đâu làm khó anh chứ. Ngoan, nhanh lên nào!
Thư Nhạc nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai Vũ Ngôn, giọng đầy vẻ dụ dỗ nói.
Khuôn mặt tiên nữ hòa quyện với ma quỷ của nàng hiện thoảng qua trước mắt Vũ Ngôn. Mị lực thế này thì ai mà chịu nổi chứ? Vũ Ngôn cắn chặt răng, mắt không dám nhìn khuôn mặt nàng. Nhưng, hương thoang thoảng phát ra từ trên người nàng cũng với mùi thơm như lan như xạ từ trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng thở ra, mang theo một hơi thở nóng như lửa, lướt nhẹ qua khuôn mặt Vũ Ngôn. Một cỗ tà hỏa trong lòng Vũ Ngôn dâng lên, thế lực ở nơi nào đó cứ dần lớn lên, dần cứng lên như hướng dương mùa xuân. Hơi thở dần trở nên thô, đυ.c, toàn thân nóng như bị lửa đốt.
Thư Nhạc nhìn Vũ Ngôn chậm rãi buông vô lăng, chiếc ô tô vẫn chạy thẳng như bay trên con đường lớn. Cô nàng vừa lòng mỉm cười nói:
- Quả nhiên là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời. Tiếp theo, nhẹ nhàng, chầm chậm, cởi thắt lưng ra. À, vest của anh chắc là có thắt lưng phải không. Uhm, nguyện vọng này có thể thực hiện rồi.
Vũ Ngôn hít một hơi khí lạnh, nha đầu này quả là ác. Một đại nam nhân bị mất thắt lưng, vậy thì vừa đi đường vừa phải xốc quần à? Vũ Ngôn kiên quyết lắc đầu nói:
- Yêu cầu này quá phận. Tôi tuyệt đối không đồng ý.
Thư Nhạc cả giận nói:
- Anh mà cũng biết quá phận sao? Vậy tối qua anh đánh, đánh, đánh ----
Cô nàng nói liên tiếp ba chữ "Đánh" sau đó mới thu hết dũng khí, đỏ mặt nói:
- ....đánh mông tôi, lúc đó sao anh không biết quá phận hả?
Vũ Ngôn bất đắc dĩ nói:
- Đó là tình huống khẩn cấp. Cô lại không nghe lời nên nếu cứ tiếp tục như vậy thì thật không biết có bao nhiêu thương vong nữa. Vì thế tôi không còn cách nào khác. Mặc dù thủ đoạn không thích hợp nhưng hiệu quả vẫn rất ổn đúng không.
Thư Nhạc cười lạnh nói:
- Anh nghĩ tôi là một đứa trẻ sao? Chỉ một câu không còn cách nào khác là anh có thể làm ra chuyện vô sỉ như vậy ư?
Vũ Ngôn hừ lạnh nói:
- Vậy cô bảo cách làm của cô lúc đó không sai ư. Nhiều người bị thương như thế, thậm chí còn có cả người chết nữa, vậy mà cô vẫn cố cãi làm ra vẻ sao, còn luôn miệng nghĩ tới những người hâm mộ cô nữa. Thực tế cô căn bản không để ý tới chuyện sống chết của họ. Người như cô thực sự quá ích kỷ. Vậy mà vẫn có nhiều người thích cô như vậy.
Thư Nhạc tức giận, ngón tay run rẩy tới mức thiếu chút nữa là bóp cò súng. Cô vội ổn định lại tâm trạng, khuôn mặt mặt đỏ lên nói:
- Anh nói tôi ích kỷ? Tôi ích kỷ chỗ nào. Lúc ấy tôi thực sự quan tâm sự an nguy của bọn họ, cho dù có vẻ như không ổn nhưng anh cũng không được hoài nghi dụng tâm của tôi. Tôi vất vả diễn xuất khắp nơi, anh cho rằng tôi là vì mình sao? Anh không biết một cái gì cả, dám nói tôi ích kỷ. Anh.. anh.. anh mới là người ích kỷ!
Tuy là không nhìn thấy khuôn mặt của nàng nhưng từ những giọt nước mắt có thể thấy nàng đang rất đau khổ. Ngẫm lại, nàng là một thiên kim đại tiểu thư nhưng nàng lại không ở nhà hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp của mình mà lại bay đi khắp nơi lưu diễn. Không nói tới những vất vả trong đó mà có lúc còn phải mạo hiểm cả tính mạng. Điều này thật sự là rất không công bằng đối với một cô gái tuổi như nàng.
Nghĩ đến đây, tâm tình Vũ Ngôn cũng dịu đi rất nhiều, hắn ôn nhu nói:
- Tôi biết, kỳ thật cô không phải là một người ích kỷ, là tôi hiểu lầm cô. Nhưng điều kiện vừa rồi rất khó làm cho người ta chấp nhận. Cô có thể đổi lại hay không?
Trong mắt Thư Nhạc hiện lên một tia giảo hoạt, nói:
- Đổi một điều kiện khác ư, liệu anh có đồng ý hay không?
Vũ Ngôn nói:
- Chỉ cần không phải là chuyện xấu thì mọi chuyện đều không thành vấn đề. Cô cũng thấy, cái mạng nhỏ của tôi đang nằm trong tay cô mà.
Thư Nhạc cười khanh khách rồi nói ra một câu làm long trời lở đất: