Lần này, quả đào không hướng về phía ai, dường như không có mục tiêu bay trên không trung, nhanh như lưu tinh. Tần Dịch nhảy dựng lên, một phát bắt được.
Vào tay mềm mại, còn có mùi thơm của đào, nhìn qua thật sự giống một quả đào. Nhưng Tần Dịch rất rõ ràng đây tuyệt đối không phải quả đào, trên đời làm sao có thể tồn tại quả đào bị hắn đánh một bổng mà không nát? Ngay cả vỏ cũng không nứt! Bàn đào cũng không có khả năng!
- Đây là Vu pháp biến thành.
Lưu Tô nói.
- Thật ra nó được luyện từ Nhϊếp Hồn Tinh Kim, tài liệu luyện khí rất cứng rắn, bị biến thành hình dạng quả đào.
- Cái này không giống huyễn thuật.
- Ai nói cho ngươi đây là huyễn thuật, chính là biến thành cái dạng này. Vu pháp vốn am hiểu làm những trò này, biến người thành ếch xanh… vân vân, không có bao nhiêu ý nghĩa.
Ngữ khí Lưu Tô mang theo vẻ khinh bỉ.
- Tiên pháp mới thật sự có muôn vàn biến hóa, có thể biến người, có thể biến mình, dệt mây màu thành xiêm y, lái vòi rồng thành tuấn mã. Ngươi dù gì cũng là người có thể biên Tây Du Ký, chút biến hóa này có gì kinh ngạc?
Tim Tần Dịch đập thình thịch.
Nhưng giờ phút này, không có tâm tư đi ước mơ tương lai, trước tiên phải giải quyết vấn đề trong đầm, cứu Dạ Linh.
- Huyết Giao trong đầm vốn rất gần quả đào, cũng không bị mê hoặc, không phải nó tu hành cao đến mức đủ để chống cự, mà vì nó vốn do được chủ nhân thi thuật nuôi dưỡng, tự có lực kháng lại.
Lưu Tô nói.
- Nhưng dù có lực kháng cự cũng không chống cự được khi quả đào ăn vào!
Tần Dịch đã hiểu, giơ quả đào tập trung tinh thần mà đợi.
Dạ Linh biết rõ hắn đứng trên bờ đầm, tuyệt sẽ tiếp tục muốn kéo Huyết Giao lên, để cho hắn có thể giúp đỡ.
Đó chính là cơ hội!
Quả nhiên, chỉ một lúc sau, một tiếng nước chảy kịch liệt, Dạ Linh lại lần nữa lao ra huyết đầm, đầu Giao Long theo sát, thiếu chút nữa đã cắn vào đuôi Dạ Linh.
- Ăn đào!
Tần Dịch dùng sức vung tay, chuẩn xác mà ném quả đào vào trong miệng Giao Long.
Giao Long dường như ngừng lại, không khí phảng phất như ngưng trệ trong chốc lát.
Dạ Linh ngã xuống bờ đầm, thân rắn đã không thành hình dáng, khắp nơi da tróc thịt bong, hòa với huyết dịch trong huyết đầm, hoàn toàn thành một con huyết xà. Ngay cả cánh đều mở không nổi, uể oải hấp hối trên mặt đất.
Trên thực tế, thời gian giao chiến cũng không dài, theo nàng lấy sen, Tần Dịch sửa trận, đáy đầm giao phong, quả đào bay tới, tổng cộng cũng chỉ hơn mười lượt hô hấp. Ngược lại, thời gian Tần Dịch lấy được quả đào đợi chúng ra khỏi đầm còn lâu hơn...
Đẳng cấp của nàng và Huyết Giao quá chênh lệch, có thể bảo vệ tính mạng đều dựa vào xà thân của mình không bị huyết đầm ảnh hưởng, chui vào vô cùng trơn trượt, trái lại, Giao Long quá lớn, mà đáy đầm hơi nhỏ, không thể vung hết sức, mới miễn cưỡng tránh né rất nhiều công kích trí mạng.
Nếu lần này ra khỏi đầm, Tần Dịch lại không có biện pháp cứu mạng thì thật sự sẽ thành một con rắn chết.
Hiệu quả mê hồn của quả đào cũng có ảnh hưởng đối với Dạ Linh, nàng cũng cảm giác tư duy mình trì trệ, trong lòng tràn đầy ý nghĩ bạo ngược cùng xé nát hết thảy, rất muốn cắn người....
Thế nhưng quá mệt mỏi... Nên ngủ thôi...
Dạ Linh bất tỉnh, ý thức cuối cùng là tiến vào một l*иg ngực ấm áp.
Giống như khí tức trên người Tần Dịch...
Tần Dịch ôm Dạ Linh vào trong ngực, lập tức quay người bỏ chạy. Con Huyết Giao kia đã điên rồi!
Một con Giao Long cực lớn dài chừng mười trượng còn bự hơn một căn nhà đột nhiên lao lên trời từ trong huyết đầm, mang theo tiếng gầm rung trời, mưa máu vẩy ra đầy trời, mỗi giọt máu oanh vào trên mặt đất đều nện ra một cái hố sâu, oanh một dặm xung quanh huyết đầm thành tan hoang.
Cuồng bạo rồi...
Giao Long Hóa Hình đỉnh phong, còn cuồng bạo, kẻ đần mới đánh cùng nó. Tần Dịch cất bước chạy như điên, lại lần nữa phóng tới đại thụ có trận hạch.
Huyết Giao thê lương gầm thét, ầm ầm bay về phía Tần Dịch. Giao thân khổng lồ tương phản kịch liệt cùng thân ảnh Tần Dịch phía dưới, giống như một con chuột chạy dưới máy bay.
"Phanh!"
Cả người Giao Long nhào xuống, nặng nề đập xuống đất, Tần Dịch ngay tại chỗ lăn một vòng, hiểm tránh qua một cái, trên mặt đất bị đánh trúng sau lưng đã hình thành hố sâu cực lớn, có rất nhiều yêu quái vốn lăn lộn trong đó kêu rên bị nện thành thịt nát.
Nhìn uy lực của Huyết Giao, chỉ sợ hiệu quả của Luyện Yêu Trận đối với nó không lớn, tối đa chỉ là thống khổ nhưng sẽ không mất đi sức chiến đấu.
Tần Dịch vô cùng tỉnh táo, lăn trên mặt đất, lập tức nhào về phía đại thụ, thò tay đánh tới trận hạch.
Trận văn kinh mạch nhô lên trên mặt đất lại từ từ trầm xuống, phảng phất như hòa làm một thể với mặt đất.
Vạn yêu kêu rên ầm ĩ rất nhanh ngừng lại, vô số yêu ma đứng dậy, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vào bụng Huyết Giao.
Nơi đó còn có "Quả đào" không thể tiêu hóa, vẫn ảnh hưởng suy nghĩ của bọn nó.
Tầng tầng lớp lớp yêu ma mất trí, phấn khích không sợ chết xông về phía Huyết Giao, đó chính là một quả đào hình rồng!
Kiến nhiều cắn chết voi.
Huống chi còn không phải chênh lệch lớn như kiến cùng voi. Yêu quái nơi đây thấp nhất đều là Thông Linh viên mãn, cao có Hóa Hình sơ kỳ thậm chí trung kỳ, có lẽ đã bị Luyện Yêu Trận hành hạ nửa cái mạng, một mình cũng không phải Huyết Giao, nhưng mà ngàn vạn thì sao?
Tần Dịch từng nói qua, Minh Hà cũng không có biện pháp... Minh Hà không có biện pháp, Huyết Giao hiển nhiên cũng không có biện pháp.
Tình cảnh hiện tại chỉ còn tiếng gầm gừ rung trời cùng tiếng nổ tung giao đấu của các loại năng lượng, vô cùng hỗn loạn. Tần Dịch ôm Dạ Linh, quay người lăn đến sau lưng đại thụ, thở dốc một chút.
Thật sự không nghĩ tới, cửa thứ nhất biển khô lâu rất nhẹ nhàng thoải mái, cửa thứ hai đã cửu tử nhất sinh, nguyên nhân chẳng qua là người nào đó muốn luyện Đằng Xà.
Vận khí này cũng không biết tốt hay xấu, lúc đến vừa vặn gặp ngay thời khắc chủ nhân nơi này phát động huyết tế vạn yêu, khiến cho tình cảnh hết sức phức tạp, nhưng nếu so với trực tiếp đối mặt với hắn thì cũng tốt hơn một chút?
Nhưng vấn đề đã đến, người này hiện tại đang làm gì? Nơi đây đều bị giày vò thành dạng này, ngay cả Huyết Liên đều bị hái, huyết đầm cũng bị hủy phân nửa, Huyết Giao đều điên rồi, hắn còn không hiện thân?
Trong lòng Tần Dịch xẹt qua ý nghĩ như vậy, trong tay không ngừng, nhanh chóng đút một viên đan dược vào trong miệng rắn của Dạ Linh đang hấp hối.
Đút vào mới phát hiện, đóa Huyết Liên kia nằm trong miệng Dạ Linh.
Trách không được nàng thủy chung không nói một lời.
Nhưng như vậy có nghĩa nàng không phóng được Thiên Hỏa, cũng không cách nào cắn xé, chỉ có thể tránh né dưới đáy đầm, ngay cả một chút phản kích cũng không có...
Tần Dịch đau lòng mà lấy Huyết Liên ra, xé y phục băng bó cho nàng.
Hầu như không có chỗ nào hoàn hảo, xà thân loạn thất bát tao, có một ít thương thế đều thấy xương... Xà thân nhỏ như vậy, lại bị thương sâu thêm một chút thì có thể trực tiếp biến thành hai đoạn.
- Là ta sơ suất... Không bảo nàng đi lấy Huyết Liên thì tốt rồi...
Lưu Tô nói.
- Chính nàng cũng muốn báo thù chủ nhân nơi này, lấy sen mà đi là phương thức tốt nhất. Ngươi cũng không cần đau lòng, nàng lần này thu hoạch lớn hơn thương thế nhiều.
- Là chỉ Huyết Liên? Có ích đối với nàng sao?
- Đương nhiên là có, tác dụng rất lớn. Bất quá cái này để sau hẵng nói, bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện này, chủ nhân nơi này đến nay không xuất hiện, hơn phân nửa đã gặp phải chuyện quan trọng nào đó mà bị trì hoãn, một khi xử lý hoàn tất, chúng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Có đề nghị gì?
- Đi khu vực bị đánh dấu màu khác trên bản đồ, trốn ở biên giới. Những khu vực nguy hiểm kia, vu sư gà mờ này tuyệt không dám đi, nếu không cũng không khốn thủ ở nơi hoang vu này.
Lưu Tô trầm ngâm một lát, lại nói tiếp.
- Thật ra ta cảm thấy thực lực chân thật của người này cũng chưa chắc cao hơn Huyết Giao hắn nuôi dưỡng, ít nhất không đủ thực lực một mình gϊếŧ chết nhiều yêu quái như vậy, cho nên mới phải làm âm mưu quỷ kế. Chờ ngươi tìm kiếm địa phương tiêu hóa thu hoạch, cùng Dạ Linh đồng thời có tiến bộ, nói không chừng còn có thể quay lại gϊếŧ hắn.
Tần Dịch cảm giác rất có lý, băng bó cho Dạ Linh xong, lập tức muốn đi.
Đúng vào lúc này, một bóng người lăn xuống trên sườn núi.
Người? Dạ Linh nói nơi đây không thể hóa hình người, có người thì có phải là chủ nhân nơi đây hay không?
Tần Dịch lập tức vung Lang Nha bổng.
Tập trung nhìn vào, lại sửng sốt.
Lăn xuống sườn núi là một nữ nhân.
Chỉ là nữ nhân cũng thôi, mấu chốt là Tần Dịch không có cảm nhận được bất kỳ pháp lực từ trên người nàng, ngay cả võ đạo tu hành đều không có... Chỉ là một người bình thường!
Vừa sững sờ, nữ nhân đã lăn đến bên người, bị thân cây ngăn lại, nhắm mắt bất tỉnh, hiển nhiên sớm đã hôn mê.
Đây là một nữ nhân dáng người rất tốt, trước ngực no đủ so ra thì gấp bốn năm lần Lý Thanh Quân, eo thon tương tự Dạ Linh... Nhưng ăn mặc lại rất bảo thủ, che phủ cực kỳ chặt chẽ, phong cách quần áo cùng trang sức cũng có chút quái dị, để cho Tần Dịch nhớ tới trang phục của một ít dân tộc thiểu số. Lúc này, quần áo đã bởi vì một đường lăn xuống mà rách khắp nơi, rất chật vật.
Trên mặt của nàng cũng đều là vết máu bị núi đá quẹt bị thương, cả người đầy bụi đất, cũng thấy không rõ khuôn mặt.
- ... Bổng Bổng, có thể phán đoán pháp lực của nàng không?
Âm thanh của Lưu Tô cũng lộ ra rất nghi hoặc.
- Nàng thực không có tu hành.
- Yêu khí thì sao?
Tần Dịch biết rõ Lưu Tô hiện tại đã có thể cảm giác yêu khí, nó mấy ngày trước dưỡng hồn rất tốt, theo mấy trận chiến đã có thể giúp đỡ nhìn ra, trước kia thì một chút khí lực cũng không có.
- Cũng không có yêu khí...
Lưu Tô khó có khi do dự, có chút không quá tự tin.
- Hồn lực của ta dù sao vẫn còn hơi yếu, nếu như nàng che giấu tốt...
Nói còn chưa dứt lời, lại tự mình chối bỏ.
- Nhưng nàng bị thương bất tỉnh, không đến mức có thể giấu diếm được ta...
Tần Dịch sững sờ nhìn nó.
Theo cách nói như vậy, chẳng lẽ thật sự là một người bình thường không có tu hành?