Tần Dịch cùng Dạ Linh không biết nguy cơ sau lưng.
Nhưng có người biết.
Lưu Tô nhìn vật cũng không phải dựa vào con mắt, là hồn lực, biến hóa xung quanh đều ở trong lòng. Trừ phi bị che chắn, hồn lực của nó lúc này còn chưa đủ để nhìn xuyên thấu, ngoài ra thì không có góc chết đáng nói, toàn bộ quá trình Thảo Yêu kia chui từ dưới đất lên, nó đều lạnh lùng nhìn vào mắt.
Trong lòng có chút do dự, không biết nên nhắc nhở bọn hắn, hay để cho hai người ăn giáo huấn.
Tần Dịch cùng Dạ Linh vẫn đang nói cười, nó nói thì nói vậy nhưng biết rõ Tần Dịch cũng không mất đi cảnh giác, nó có thể cảm ứng được tình trạng cơ bắp và chân khí lưu động của Tần Dịch, rất rõ ràng Tần Dịch mặc dù nói cười, thật ra vẫn đang bảo trì trạng thái tùy thời có thể bộc phát, vẫn rất lưu tâm quan sát hoàn cảnh.
Vậy là đủ rồi, lúc lâm địch, tâm thái ung dung có thể cười đùa là chuyện tốt, tâm thái kéo quá căng thì đã thua một nửa.
Thế nhưng khiếm khuyết kinh nghiệm, điều này rất muốn mạng, chỉ cảnh giác không cách nào đền bù kinh nghiệm thiếu thốn.
Ví dụ như loại thời điểm này, ngươi thật sự có thể xác định sau lưng không có đồ vật chỉ vì vừa mới đi qua?
Loại ý nghĩ này không đúng, đây là yêu cảnh, bất luận ai cũng không thể biết trước sẽ có chuyện ly kỳ cổ quái nào phát sinh. Ngươi trước hết phải bố trí trận pháp hoặc pháp bảo, vừa bảo vệ cũng vừa báo động trước.
Nhưng đây giống như không phải thời điểm để cho bọn hắn ăn giáo huấn... Vạn nhất gây ra động tĩnh hấp dẫn chú ý của bầy yêu đang loạn chiến bên kia thì phiền...
Lưu Tô thở dài, vẫn chủ động thúc đẩy Lang Nha bổng, "BA~" một cái liền nện Thảo Yêu đang cười dữ tợn kia thành bột.
"?"
Thảo Yêu đến chết cũng không biết tại sao cây gậy này có thể tự mình di chuyển...
Lần di chuyển của bổng bổng rất nhanh khiến cho Tần Dịch giật mình, hắn vội quay đầu, nhìn thấy yêu thi dưới Lang Nha bổng.
Hắn nhìn trộm Dạ Linh, Dạ Linh vẫn đang không chớp mắt xem đại chiến, lặng lẽ truyền ý niệm cho Lưu Tô.
- Cảm ơn.
Lưu Tô lạnh lùng nói.
- Vốn định để các ngươi ăn giáo huấn, ngẫm lại không phải lúc. Còn dám chủ quan không?
- Ta thật ra không có chủ quan, chẳng qua thật không nghĩ tới cái này...
Tần Dịch xấu hổ nói.
- Nên bày trận phòng hộ trước?
Lưu Tô rất hài lòng, chỉ "Ừm" một tiếng.
Tần Dịch lấy ra mấy khối trận thạch vơ vét từ chỗ Đông Hoa Tử, bố trí một trận pháp đơn giản, một bên nói.
- Ngươi cảm thấy mấu chốt là hắc liên hay quả đào?
- Khu vực bọn hắn giao chiến là một Luyện Yêu Trận cực lớn, lần này luyện không phải yêu đan, mà là tinh túy máu của yêu, hội tụ thành Hắc Huyết Yêu Liên. Liên này cao nhất có chín cánh, hôm nay đã trưởng thành bốn cánh, là thứ tốt chân chính, có thể dùng làm nguyên liệu cho nhiều loại tiên đan cao phẩm, nhất là đối với hồn phách thần thức, nó có giá trị cực lớn. Nếu Huyết Liên chín cánh thì càng ghê gớm, rất nhiều đại năng đều cần dùng đến, bất quá ta thấy nơi đây không có đủ điều kiện, trưởng thành năm cánh đã là cực hạn.
Lưu Tô nói rất bình thản, Tần Dịch nghe được câu hồn phách đã âm thầm lưu ý.
- Không cần nảy sinh tham niệm vì ta.
Lưu Tô như đoán được hắn đang suy nghĩ gì.
- Một khi tâm sinh ra du͙© vọиɠ, làm việc sẽ có khả năng đi ngược lại suy nghĩ, nhớ kỹ mục tiêu của ngươi.
Tần Dịch không có đáp lời, tiếp tục hỏi.
- Quả đào thì sao?
- Quả đào gần mười phần là một loại Vu pháp, ảnh hưởng tới tâm trí bọn hắn, để cho bọn hắn đang ở trong trận cũng không biết, ngược lại xem quả đào như thánh phẩm nào đó mà tranh đoạt. Mà ai thắng cuối cùng ăn đào, có khả năng cực lớn sẽ biến thành khôi lỗi của người thi thuật.
Tần Dịch hít một ngụm khí lạnh.
Nếu không có tu sĩ kiến thức rộng rãi chỉ điểm, ai có thể tự mình nhìn ra được?
Hắn dám khẳng định, Đông Hoa Tử nhìn thấy tuyệt đối không phải tình cảnh này, bố trí nơi đây rất có thể đã tiến hóa qua vài lần. Loại bố trí này rõ ràng càng ác độc hơn so với chôn Hóa Yêu Chướng thúc đẩy yêu vật sinh trưởng lấy yêu đan, toan tính cũng nhiều hơn.
Nơi này có chủ đấy, tuyệt không phải hoang vu!
Tần Dịch trầm ngâm, chủ nhân nơi này tuyệt đối là tu sĩ hoặc vu sư có tài, không phải mình lúc này có thể địch lại, nói không chừng lúc này, mọi cử động của mình cùng Dạ Linh đều ở trong mắt hắn, gặp tình huống này mà muốn mưu đoạt Huyết Liên hiển nhiên là muốn chết.
Quả thực phải dứt bỏ cỗ tham niệm kia, dù sao đây không phải đồ vật của mình, nào có đạo lý biết rõ có lợi với dưỡng hồn liền muốn đoạt? Đọc nhiều tiểu thuyết? Lưu Tô bình tĩnh hơn nhiều, cho dù đó là đồ vật có trọng dụng đối với chính nó, cũng không có nảy sinh ý muốn.
Tần Dịch thầm kêu hổ thẹn, còn nói mình điềm đạm, Lưu Tô luôn nóng nảy, thực tế thì nếu bàn về tâm cảnh, kém Lưu Tô mấy chục vạn năm ánh sáng.
Theo như việc thiết trí tấm bia đá của người này, chỉ cần không phá hỏng chuyện tốt của hắn, ít nhất sống ở chỗ này không có vấn đề. Nếu muốn Huyết Liên, nói không chừng có thể thử bái phỏng hắn, thử dùng điều kiện nào đó đổi lấy?
- Ca ca ca ca...
Dạ Linh bỗng nhiên thấp giọng hô.
- Nhìn thấy không? Ta nhìn thấy mấy con yêu quái biết thuật pháp!
Tần Dịch tạm thời thu hồi tâm tư, chăm chú nhìn bầy yêu đang đại chiến, cũng rất nhanh phát hiện, có rất nhiều yêu quái biết thuật pháp.
Chỉ là không phải hắc hỏa của Dạ Linh hay phong nhận của Ưng Yêu lúc trước, đó thuộc về thiên phú kèm theo, là yêu đều có. Nhưng mà phương pháp tu hành, yêu tu phẩm cấp cao, cùng với các loại thuật pháp, chiến pháp thích hợpcho yêu tu, nếu không ai dạy mà muốn tự mình sáng chế vậy thì khó hơn lên trời.
Tần Dịch trông thấy con hồ ly hai đuôi kia, chẳng những biết chơi phong nhận giống Ưng Yêu như đúc, hơn nữa còn biết nó có thể khống chế nơi đi của mỗi đạo phong nhận, đây không phải thiên phú của hồ ly, thiên phú của chúng vốn nên là huyễn thuật hoặc mị hoặc.
Chỉ chơi phong nhận cũng thôi đi, nó còn biết Toàn Phong Thuật, mấy con rết lấn đến gần nó bị nó tung một ái gió lốc cuốn lên trời, đợi rơi xuống đều cốt nhục chia lìa, không thành bộ dạng.
Đây rất rõ ràng là có hệ thống truyền thừa!
Chỉ có điều, con hồ ly này cũng chết trong trong hỗn chiến, bị một con Lang Yêu ba mắt phóng ra kỳ quang, trực tiếp xuyên tim phổi mà chết.
- Đáng tiếc. Hồ ly của thế giới tiên hiệp a...
Tần Dịch thở dài.
Dạ Linh nói.
- Đó là hồ ly đực.
- Ngươi biết ta đang suy nghĩ gì?
- Ta nghe qua "Tây Du Ký" của ca ca a." Dạ Linh nắm ngón tay đếm.
- Bên trong có ba con hồ ly, Cửu Vĩ Hồ Ly, Ngọc Diện Hồ Ly, Bạch Diện Hồ Ly, tất cả đều là nữ. Thật ra ta khi đó rất muốn hỏi, hồ ly trong mắt ca ca chỉ có giống cái sao?
Tây Du Ký vô tội chịu oan ức... Trên cơ bản chín thành người hiện đại nghe được Hồ Yêu thì phản ứng đầu tiên đều là nữ, hồ ly tinh đã thành danh từ chuyên dụng... Thật ra Tần Dịch còn xem qua một nam Yêu Hồ đẹp trai tên Kurama, nhưng không ảnh hưởng được phán định giới tính thâm căn cố đế đối với Yêu Hồ.
- Đực vậy chết liền chết.
Tần Dịch không có cách nào giải thích, đành phải chuyển chủ đề.
- Nơi này có không ít thuật pháp, không chỉ có con hồ ly kia, ta cảm thấy ngươi có lẽ sẽ tìm được hệ thống yêu tu ở nơi này.
Dạ Linh gật đầu.
- Dựa vào tự mình, đừng nói thuật pháp, chỉ tu hành thôi cũng không có đầu mối.
Ngươi tuổi còn nhỏ tu hành không có đầu mối lại luyện được mạnh như vậy... Tần Dịch nhìn đại chiến máu chảy thành sông, trong lòng đột nhiên cảm thấy có phải đã bỏ sót một chuyện rất trọng yếu hay không...
Loại kỳ trận chuyên môn nhằm vào yêu quái này, nhìn kiểu tàn sát rút tủy, lấy đan đến loại lấy máu, chủ nhân nơi này thật rất thống hận yêu quái?
Đợi một chút...
Dạ Linh là yêu!
Trong lòng Tần Dịch lộp bộp, cẩn thận thò đầu ra sau mép nham thạch, xem xét mặt đất phía trước.
Trên mặt đất ẩn hiện trận văn giống như kinh mạch của cơ thể con người, đang tràn về phía nham thạch, tốc độ không nhanh không chậm, mắt thấy chỉ kém vài thước sẽ bao trùm.
Luyện Yêu Trận này thật sự đang khuếch tán!
Thì ra không chỉ có sau lưng phải cảnh giác, ngay cả mặt đất trước mắt được nham thạch che chắn nhìn không thấy cũng không thể bỏ qua! Tần Dịch học được bài học, cũng không có bất kỳ thời gian suy tính, nhanh chóng kéo Dạ Linh đang mờ mịt quay đầu bỏ chạy.
Bầy yêu đang giao chiến có mấy con giống như có cảm giác, quay đầu trông thấy bóng lưng của hai người, mắt lộ ra hung quang.