Editor: Trà Xanh
Hôm nay là trừ tịch, trong hoàng cung quạnh quẽ, Bùi Chương chẳng biết sao nổi hứng, kêu đại nội quan và vài nội thị thay xiêm y bình thường đi ra hoàng thành. Sau khi hắn đăng cơ, chính vụ quấn thân nhưng để tìm hiểu cuộc sống người dân nên cũng có khi cải trang ra cung.
Các nội thị đứng đầu hoàng cung đều không đơn giản, không chỉ có đầu óc còn có thân thủ tốt.
Tới gần Tĩnh Viễn Hầu phủ, hắn lúc đầu chỉ muốn đi ngang qua, nghe được tiếng pháo trúc thì sai người dừng lại. Bùi thị trừ tịch tế tổ thường là vì cầu phúc cho thế tử, thế tôn đời sau. Khi hắn còn nhỏ, trong hoàng cung tế tổ cũng rất long trọng náo nhiệt, ngự thiện phòng nấu một loại thịt rất khó ăn, không hề nêm muối, chia cho tông thân hoàng thất. Chín huynh trưởng đều lén thêm gia vị, bị phụ hoàng phát hiện nói họ bất kính với tổ tiên, lệnh nội thị đánh mông bọn họ. Vì thế ngoài cửa phụng thiên vang tiếng kêu rên, hắn còn nhỏ tuổi trốn ở góc phòng nhìn trộm, ngoan ngoãn ăn miếng thịt như ăn củi khô.
Cùng xuất thân hiển hách, nhưng hắn không giống các huynh trưởng có ngoại thích cường hãn. Mẫu thân hắn là Hoắc chiêu nghi, lúc đầu chỉ là nữ quan phụng trà, dung mạo không xuất chúng, nhát gan sợ phiền phức. Phụ hoàng uống say lâm hạnh một lần, cũng chẳng đặt trong lòng. Hậu cung ba ngàn giai lệ, hoàng đế ong bướm ai cũng không nhớ rõ. Mẫu thân hắn có vận khí tốt, một lần liền có thai, sinh hạ hoàng tử. Lúc đó Thái hậu cao hứng, bắt phụ hoàng phong bà làm chiêu nghi.
Cũng coi như phụ hoàng rũ lòng thương mẫu thân hắn. Mẫu thân đối với sinh mệnh đế vương, ngoại trừ sinh ra đứa con này, thì đạm bạc như khói.
Bùi Chương hạ kiệu, ngẩng đầu nhìn cạnh cửa Tĩnh Viễn Hầu phủ. Bảng hiệu sơn vàng đã bong ra từng mảng, đấu củng bị năm tháng mài mòn góc cạnh, cũng không tu sửa, toàn bộ môn đình có vẻ cũ nát, khác một trời một vực với công, hầu phủ có khí phái bao la hùng vĩ. Toàn bộ vương công quý tộc trong kinh thành, không có nhà nào giống Tĩnh Viễn Hầu phủ như vậy, eo đứng thẳng tắp. Cửa này tuy cũ nát, nhưng chỉ cần ba chữ “Tĩnh Viễn Hầu” đã có phân lượng nặng hơn bất cứ trang trí phù hoa nào khác.
Năm Hoằng Trị thứ 23, Bùi Duyên đánh một trận ở núi Hạ Lan, chiến thắng dồn dập ép Thát Đát chạy tới phía bắc Âm Sơn, củng cố phòng tuyến khu vực khủyu sông, danh chấn thiên hạ. Trận chiến kia rơi vào lúc cửu vương tranh chấp khốc liệt, triều cương tan vỡ, tiên đế bệnh nặng, vô lực chi viện, Bùi Duyên đánh trận vô cùng khó khăn.
Ninh hạ vệ, ninh hạ trung vệ, đại đồng phủ, khai bình vệ, những gì sở hữu được đều đưa ra chi viện. Tiên đế muốn Bùi Duyên thủ một tháng, nhưng tình huống lúc đó chỉ có thể thủ mười ngày. Hắn không biết dùng biện pháp gì, liền huy động ba vạn người chặn mười mấy vạn đại quân Thát Đát, thủ hai mươi mấy ngày, rốt cuộc chờ được viện binh.
Nghe nói lúc ấy thắng thành đông tiền tuyến, tiếng kêu than vang trời đất, xương người chồng chất, sông đào bảo vệ ngoài thành đều nhuộm máu tươi, quân dân thương vong vô số. Bùi Duyên cũng bị trọng thương, trên người cắm mấy mũi tên, vẫn không lui nửa bước. Hắn không chỉ bảo vệ thành trì, cũng bảo vệ sinh tử tồn vong của quốc gia. Nếu lúc ấy khủyu sông thất thủ, đại quân Thát Đát một đường nam hạ, tiến thẳng vào kinh thành, nhiều khả năng trong triều không kịp chuẩn bị thủ vệ, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Sau trận chiến này, Bùi Duyên nhất cử thành danh, tiên đế ban thưởng, không cần biết năm đó lão Hầu gia mang trọng tội thông đồng với địch phản quốc, trả lại tước vị Tĩnh Viễn Hầu cho hắn. Hắn cũng không kể công kiêu ngạo, tiếp tục trấn thủ Tây Bắc, chậm rãi trở thành một tướng lãnh kiệt xuất, hiệu lệnh ngàn quân, trên dưới một lòng đoàn kết.
Tòa phủ đệ này, mãi đến khi Bùi Chương đăng cơ, hắn mới xin về.
Bùi Chương bước lên bậc thang, cửa phủ mở ra, Bùi Duyên từ bên trong ra nghênh đón. Hắn mặc yến cư phục, cao hơn Bùi Chương một cái đầu, đang định ôm quyền quỳ xuống, Bùi Chương đè tay hắn: “Đang cải trang, không cần đa lễ.”
Bùi Duyên thẳng người, giơ tay thỉnh hắn vào.
Tới sân đông noãn các, Bùi Chương ngồi trên giường đất, đại nội quan hầu bên cạnh, Bùi Duyên đứng ở giữa noãn các. Vì sự an toàn, các nội thị còn lại phân ra thủ các cửa.
Bùi Duyên và Bùi Chương cùng tông, dung mạo có vài phần giống nhau, nhưng gương mặt Bùi Chương văn nhã tú trí, Bùi Duyên thì mang vài nét tục tằng, hoàn toàn là hai người khác biệt.
Bởi thời gian cấp bách không kịp chuẩn bị giấy bút, Bùi Duyên kêu Thanh Phong đến cạnh. Thanh Phong đã từng thấy người tai to mặt lớn, lần đầu gặp thiên tử vô cùng bình tĩnh: “Thỉnh Hoàng thượng thứ tội, hôm nay trong phủ tế tổ, không biết thiên tử giá lâm nên không kịp chuẩn bị chu toàn. Tiểu nhân thông hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, có thể giúp Hầu gia thuật lại ý tứ.”
Bùi Chương hỏi: “Hầu tật của Tứ thúc vẫn không có tiến triển tốt sao?”
Bùi Duyên làm vài thế tay, Thanh Phong nói: “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, Hầu gia nói là bệnh cũ nhiều năm, chẳng trông mong gì hơn. Không biết lúc này Hoàng thượng đến đây có chuyện quan trọng gì?”
Bùi Chương nhàn nhạt trả lời: “Cũng không có gì quan trọng. Lần trước ở biệt viện Tạ gia, ngươi đánh Hoắc Lục, Thái hậu vẫn luôn nói dỗi, trẫm cũng phiền nên ra cung hít thở không khí.”
Bùi Duyên biết Hoắc Lục chỉ là con cọp giấy, chỉ biết nói lời hung ác cáo trạng với Thái hậu, hắn nói: thần có hành vi mạo phạm, làm Hoàng thượng lo lắng.
Bùi Chương cũng không để ý: “Việc này thế nào thì trẫm đã nghe nói, không thể hoàn toàn trách ngươi. Nhưng dù sao Hoắc Lục cũng là cháu cưng của Thái hậu, không phải lần nào trẫm cũng bảo vệ ngươi được.”
Lời này vừa răn đe vừa kể công, Bùi Duyên không thể không quỳ xuống tạ ơn.
Bùi Duyên cho hắn đứng dậy: “Còn có chuyện này. Trẫm mới biết được khi Hoàng hậu còn trên đời đã sắp xếp hôn sự cho nhị cô nương của An Định Hầu phủ. Chờ thêm năm nữa, trẫm sẽ tuyển giai nhân khác cho Tứ thúc.”
Bùi Duyên đã sớm biết tin này nên biểu tình bình tĩnh. Hắn không có hứng thú với sự việc trong cung, chỉ cảm thấy từ khi Gia Huệ hậu mất, Hoàng thượng tựa như chẳng cố kỵ điều gì. Mọi người đều cho rằng Gia Huệ hậu là người vợ bị bỏ rơi, cho tới bây giờ mặt ngoài vẫn giữ gìn, có thể phỏng đoán lúc trước cái gọi là đãi ngộ lãnh đạm là nguyên nhân. Nhưng người đã chết rồi, hiện tại làm này nọ thì có ích gì?
Dù cho trên triều có quá nhiều lực lượng cản tay Hoàng đế, Hoàng đế có quá nhiều khát vọng muốn thực hiện, có lẽ còn có người mưu toan hại Gia Huệ hậu, mơ ước hậu vị. Dưới áp lực mạnh mẽ đó, Hoàng đế mới lựa chọn như vậy. Nhưng nói đến cùng, giang sơn vẫn quan trọng hơn vợ cả.
Một người nam nhân mà không bảo vệ được nữ nhân của mình, ngồi cao cao tại thượng trên long ỷ kia thì còn ý nghĩa gì? Nữ nhân kia gả cho hắn lúc thiên tử chẳng có danh tiếng gì, cùng thiên tử trải qua hoạn nạn thời kỳ cửu vương tranh đoạt, đồng cam cộng khổ, hẳn là một nữ nhân tốt, xứng đáng với hai chữ “Gia Huệ”.
Chỉ tiếc, gởi gắm nhầm người.
Hắn nói: đa tạ ý tốt của Hoàng thượng. Thần xuất nhập sa trường, vốn là người có nhà mà khó về, không muốn liên lụy người khác. Chuyện nhân duyên cứ thuận theo tự nhiên là được.
“Tứ thúc cứ từ chối, ngươi không cưới vợ sinh con, thì ai sẽ kế thừa hương khói?” Bùi Chương cũng không muốn từ bỏ việc chỉ hôn cho Bùi Duyên.
Bùi Duyên không nói nhiều, dù sao hắn đã hứa với Thẩm Oanh, chỉ cần một mình nàng. Hoàng đế ra chiêu gì, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền. Trong toàn bộ kinh thành này, tìm được người nguyện ý gả cho hắn cũng chẳng dễ dàng gì.
Sau đó, Bùi Chương ra hiệu đại nội quan thưởng chút đồ vật ngày Tết liền đứng dậy rời đi. Hắn ra đến sân, nội thị vén rèm vải bông dày nặng, hắn vừa đi được một bước, bỗng nhiên có bóng hình nhào tới. Đại nội quan như lâm đại địch, vội vàng che trước người thiên tử, nội thị còn lại cũng vây xung quanh, xách người lên như xách con gà con.
Bùi An ôm rổ, hai chân đá lung tung trên không: “Buông ta ra!”
Đại nội quan hô: “Mau lên, hắn có đồ trên tay, có thể nguy hiểm! Đá văng ra!”
Một nội thị tiến lên, bay lên dùng chân đá cái rổ trong lòng ngực Bùi An văng ra, cái rổ rơi xuống cách đó vài bước. Rổ bị lật, sủi cảo đủ màu lăn lông lốc dính đầy bùn đất.
Mọi người đều sửng sốt, Bùi An thừa cơ tránh thoát, chạy tới ngồi xổm trên mặt đất, khóc to: “Đền sủi cảo cho ta, người xấu, đền sủi cảo cho ta!”
Bùi Duyên ở trong nghe được động tĩnh bên ngoài, vội vàng chạy ra. Nhìn tình huống trước mắt, hơi sửng sốt, Bùi An đã khóc lóc la lên: “Nhị thúc, nhị thúc!”
Bùi Duyên hành lễ với Hoàng đế trước, vài bước tới trước mặt Bùi An, nhìn nó quan tâm. Bùi An ôm chặt chân hắn, khóc thật thương tâm. Nó khóc đến nỗi nóng nảy, khom lưng ho khan kịch liệt. Bùi Duyên lập tức vuốt ngực nó, lấy cái bình thuốc trong ngực nó cho nó uống, nó mới từ từ bình phục.
Thanh Phong chạy nhanh tới quỳ xuống: “Hoàng thượng thứ tội, đây là tiểu công tử trong phủ. Ngày thường Hầu gia cho phép nên ngài ấy có thể tự do ra vào viện. Không biết thánh giá ở đây nên mới va chạm, thỉnh Hoàng thượng thứ tội.”
Đại nội quan cau mày, rất không vừa lòng với câu giải thích này. Thủ vệ Hầu phủ quá lơi lỏng, hôm nay là tiểu hài tử, ngày nào đó biết đâu là tên thích khách. Trước đó, hắn cảm thấy Hoàng thượng tùy tiện vào phủ đệ của đại quan thật sự quá nguy hiểm, nhưng Hoàng thượng không chịu nghe. Đại nội quan buông tiếng thở dài trong lòng, từ lúc Trường Tín Cung không có chủ tử, Hoàng thượng hành sự càng thêm liều lĩnh.
Trong viện vang tiếng khóc của hài tử thật thương tâm. Thiên tử phất tay, nội thị bên người đều lui ra, chậm rãi đi đến trước mặt hai thúc cháu, ngồi xổm xuống.
Bùi Duyên tưởng rằng hắn muốn giáng tội, quỳ một gối trên mặt đất cầu tình, Bùi Chương vương ý cười trên mặt: “Tứ thúc đừng khẩn trương.” Đứa nhỏ này nhìn khoảng năm, sáu tuổi, trắng trẻo đáng yêu, giống chó con đang nép vào ngực Bùi Duyên. Nếu đứa bé của bọn họ có thể giữ được, hẳn là cũng lớn đến nhường này.
“Trẫm…” Bùi Chương khẽ cười, nói: “Đừng khóc, ta đền cho ngươi.”
“Ngài lấy cái gì để đền?” Bùi An đoán được địa vị của người này không đơn giản, đến nhị thúc đều phải quỳ xuống hành lễ. Nhưng nó đang bực bội, tính con nít trỗi dậy, hung hăng một chút lại lùi nhanh về lòng Bùi Duyên, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn Bùi Chương.
Bùi Chương bị nó chọc cười, cả người nhu hòa ít nhiều. Hắn nhìn sủi cảo vương vãi văng vẳng thanh âm oán giận của người nọ: “Sao khó hầu chàng quá! Da sủi cảo nào chẳng có màu trắng, còn nói không có hương vị. Chàng muốn làm khó ta phải không? Hiện tại kinh thành khan hiếm mọi thứ, đừng tùy hứng như vậy.”
Tình hình khi đó, chỉ biết sống hôm nay, không biết ngày mai còn có thể ngắm mặt trời được không. Hắn nóng lên, cười vô lại, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng. Kỳ thật hắn chẳng quan tâm hương vị sủi cảo, chỉ muốn thấy nàng bận rộn lo cho hắn, đặt hắn trong mắt trong tâm.
Rốt cuộc nàng thỏa hiệp, nói: “Được rồi, để ta tìm cách.”
Sau đó nàng đem nguyên liệu trong phủ chế biến, sáng tạo ra sủi cảo đủ màu sắc.
“Món này ai làm?” Bùi Chương không hề nhận ra, thanh âm của hắn căng thẳng, cảm tình bị áp lực như không khống chế được.
Bùi An cảm thấy khác thường, người này biết Thẩm thị sao? Nó liếc mắt nhìn Bùi Duyên mới nói: “Là thϊếp thất của nhị thúc làm. Nàng là người tốt.”
Hài tử khờ dại thêm một câu. Bùi Chương nắm chặt tay trong tay áo, biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn không chế ngự được mà sinh vài phần chờ mong. Nếu thật là nàng… Hắn cố gắng bình phục cảm giác xao động trong lòng, nếu có thể gặp lại nàng, hắn nguyện ý đổi hết những xúc động.
Ở trong hoàng cung ngây ngốc lâu rồi, hắn càng ngày càng không giống chính mình, ngày càng tê liệt. Ngày ấy nghe được tiếng chuông tang từ Trường Tín Cung, có chút hoảng hốt không tin được nàng đã rời đi. Mãi đến khi nàng nhập táng hoàng lăng, Cao thị ở ngoài lăng tẩm khóc một ngày một đêm, trong lòng hắn mới trào ra cảm giác đau xót.
Cửa đá khép lại, thiên nhân vĩnh viễn chia cách. Trên đời này không còn thê tử nữa.
“Gọi nàng tới, trẫm kêu nàng làm cho ngươi.” Bùi Chương vươn ngón tay, rờ mặt Bùi An, đứng dậy nói.
Thiên tử đã lên tiếng, không nghe chính là kháng chỉ. Tuy Bùi Duyên không nguyện ý, nhưng không có lý do từ chối. Chẳng qua là vài cái sủi cảo, nói vài lời, hắn kêu Thanh Phong đến Duyên Xuân Các đưa Thẩm Oanh tới đây.
Thẩm Oanh nghe Thanh Phong nói xong, trong lòng lộp bộp một tiếng, lông tơ toàn thân dựng ngược cả lên. Đường đường là thiên tử lại hạ mình gặp một người thϊếp thất, chẳng lẽ hắn phát hiện được điều gì?
Dịch cô cô làm ở gia đình giàu có nhiều năm, chưa từng gặp Hoàng đế, thiên uy khó dò, trong lòng không an tâm. Hồng Lăng và Lục La thì khỏi bàn tới, vốn dĩ làm sủi cảo thơm ngào ngạt ăn, bây giờ cái gì cũng không có. Đối với các nàng, thiên tử cách quá xa.
Thẩm Oanh chưa phục hồi tinh thần, sao lại khéo như vậy? Làm phu thê nhiều năm, có nhiều thứ hắn chỉ cần liếc mắt liền nhận ra. Nàng nghĩ, lúc nãy còn làm sủi cảo, giờ nếu cáo ốm không ra, rõ ràng là lãng tránh sẽ làm hắn hoài nghi.
Thanh Phong thấy sắc mặt nàng rối rắm, tưởng vì gặp thiên nhan nên khẩn trương, vội trấn an nàng: “Hoàng thượng cũng không phải bạo quân, đối người phía dưới rất hòa khí. Hơn nữa có Hầu gia ở cạnh, ngài không cần lo lắng. Có điều, Dịch cô cô các nàng đều không thể đi theo, Hoàng thượng chỉ muốn gặp ngài.”
Gặp nhau không bằng không gặp.
Thẩm Oanh hít một hơi sâu, nói: “Được. Ngươi chờ ta chút, váy áo ta không sạch sẽ, thay xong liền đi.” Nàng cùng mọi người đi ra sau, Thanh Phong chờ ở cửa.
Sau một lát, Thanh Phong thấy một Thẩm Oanh đổi mới hoàn toàn, thiếu chút nữa té xuống đất. Nàng búi tóc lên, gắn trâm vàng có hoa văn tường vân, đeo khuyên tai khảm hồng bảo thạch. Nàng mặc áo vạt dài thêu hoa cỏ, thϊếp không thể mặc màu đỏ, liền chọn màu sắc gần giống, kết hợp với váy mã diện bằng lụa màu trắng có viền vàng.
Không phải nàng trang điểm nhìn khó coi, mà bình thường nàng đơn giản, đột nhiên diễm quang bắn ra tứ phía nên không quen mắt.
Thanh Phong nghĩ, gặp mặt thiên tử, ăn mặc trang điểm long trọng cũng không sai, liền đi trước dẫn đường.