Edit: Mimi - Beta: Chi
*****
Trạm Trinh bị Hàm Sênh hắt nước vào mặt, nghe đối phương nói vậy liền giơ tay lau mũi theo bản năng, sau đó chuyển ánh mắt như sói như hổ xuống những ngón tay mình...
Một mảng đỏ thẫm.
Máu hòa với nước, trông có vẻ nhếch nhác chật vật lạ thường.
Nhưng ánh mắt hắn nhanh chóng đọng trên gương mặt xinh đẹp quá mức của Hàm Sênh một lần nữa. Người kia đang cười nhạo hắn, song khi bị hắn nhìn chăm chú lại không cười thể nào tiếp được.
Trạm Trinh không để ý mũi mình đang chảy máu, nhấc chân tới gần bồn tắm.
Vẻ mặt của Hàm Sênh lập tức trở nên căng thẳng. Hắn muốn lui về phía sau nhưng không được, nên đành ôm ngực, hoảng loạn dịch sang bên hòng kéo giãn khoảng cách với Trạm Trinh.
Nếu Trạm Trinh nhào tới ngay lúc này, bí mật của hắn sẽ hoàn toàn bại lộ, mà dựa theo thái độ của đối phương, việc hắn chết là không thể nghi ngờ.
"Trạm Trinh..." Hàm Sênh vừa nghĩ cách vừa di chuyển ra chỗ xa hơn, giọng nói mang theo run rẩy rất rõ ràng: "Vài này nữa lễ tế tổ sẽ được cử hành, nếu ngươi làm ta bị thương, Phụ hoàng nhất định sẽ đánh ngươi."
Hắn di chuyển, ánh mắt Trạm Trinh cũng chuyển động theo. Sự sắc bén lóe ra từ đôi con ngươi đen kịt của đối phương khiến Hàm Sênh khó thở. Dưới nước, mái tóc dài như mảnh bèo dập dờn trôi nổi, trên thành bồn, bước chân của Trạm Trinh cũng chầm chậm lướt theo.
Hàm Sênh lùi vào góc bồn tắm, không động đậy nữa. Trạm Trinh cũng dừng chân, ngồi xổm xuống nhìn hắn bằng ánh mắt đầy chăm chú, ra lệnh: "Để cô gia nhìn một cái."
Lúc này, Trạm Trinh hệt như một con sói đói thèm thịt, muốn ăn mà lại chẳng dám ăn. Sợ Hàm Sênh bị thương, hắn chỉ dám gằn giọng, buộc đối phương chủ động cho mình chút lợi lộc.
Hàm Sênh mím môi, một lúc sau mới nói: "Tắm xong ta sẽ trở về tìm ngươi, được không?"
"Ngươi đừng lừa cô gia." Trạm Trinh ngoắc tay, không vui nói: "Lại đây."
"Ta..."
Đúng vào lúc ấy, một thứ gì đó đột ngột bay xuyên qua rèm. Trạm Trinh nhanh chóng nghiêng đầu tránh thoát. Ám khí màu đen to bằng ngón tay đập mạnh vào cột nhà. Sau khi nhìn rõ vật lạ, Trạm Trinh biến sắc. Giây tiếp theo, hắn bỗng nhảy vào bồn tắm khiến bọt nước tung tóe khắp nơi. Hàm Sênh còn chưa kịp hoàn hồn, lại có ba cái ám khí nữa bay tới. Trạm Trinh vớ lấy áo khoác, bọc kín cơ thể Hàm Sênh, ôm người nọ né tránh đường tấn công của ám khí, cao giọng hô lên: "Người đâu!"
Cửa sổ đổ "rầm" một tiếng. Hàm Sênh giật mình, suýt thì trượt chân. Hắn ra sức nắm chặt chiếc áo khoác Trạm Trinh phủ lên người mình, run giọng nói: "Hình như bọn chúng chạy rồi."
Bên ngoài có người lên tiếng: "Điện hạ."
"Đuổi theo!" Sắc mặt Trạm Trinh vô cùng khó coi. Hắn cúi đầu nhìn Hàm Sênh, chỉ thấy đối phương cực kỳ hoảng hốt, nước mắt doanh tròng. Hắn vươn tay lau bọt nước bắn lên gương mặt xinh đẹp của người kia, thấp giọng nói: "Đừng sợ, về phòng rồi tắm."
"Ngươi không đuổi theo à..."
"Cô gia sẽ không rời khỏi ngươi."
Hàm Sênh chợt nhớ nam nhân đã từng nói lời ấy một lần. Khi đó, Tần Dịch chôn thuốc nổ dưới hồ băng, lập mưu bắt mình đi, chẳng lẽ hiện giờ cũng thế...
Nước trong bồn tắm đã bị bẩn, Hàm Sênh không thể không lên bờ. Vừa quay đầu, hắn phát hiện Trạm Trinh đang ngước mắt nhìn cặp chân được bọc trong lớp áo khoác của mình, vội vàng bước ra xa một chút: "Ngươi còn không lên à?"
Khi nãy Hàm Sênh đưa lưng về phía này, giờ đối phương lại bọc kín người bằng áo khoác, nên Trạm Trinh chưa có cơ hội nhìn cho đã mắt. Nhưng vì lo lắng thích khách lại đến nên hắn bước ra khỏi bồn tắm, nói: "Ta đưa ngươi về phòng trước."
Cuối cùng, Hàm Sênh được Trạm Trinh bế trở về. Dường như đối phương có tâm sự, sau khi về phòng cũng không đùa giỡn hắn nữa. Hàm Sênh ngồi vào thùng tắm, nhìn xuyên qua bình phong, thấy người kia đang xem xét ám khí vừa được đưa tới.
Bất chợt, Trạm Trinh khẽ nghiêng đầu, nhìn Hàm Sênh ở bên kia tấm bình phong.
Hàm Sênh có vẻ ngoài rất đẹp, nam nhân nào thấy cũng phải động lòng, cũng nguyện lật đổ giang sơn để giành lấy.
Hắn lại cúi đầu nhìn ám khí trong tay, vẻ mặt bỗng trở nên tăm tối.
Tiếng nước nhỏ dần, Hàm Sênh nghiêng đầu nhìn Trạm Trinh, xác định hắn sẽ không đột ngột xông vào mới lặng lẽ ra khỏi thùng nước, lấy áσ ɭóŧ mặc vào.
Sau khi gả đến Bắc Tấn, Hàm Sênh vẫn luôn cực kỳ cẩn thận. Hắn biết, nếu muốn sống sót dưới móng vuốt của Trạm Trinh, cách tốt nhất chính là khiến đối phương thật lòng yêu mình, yêu đến nỗi bỏ qua mọi sự lọc lừa, bỏ qua cả vấn đề về giới tính.
Nhưng bản thân hắn lại không chắc mình có thể làm được điều ấy hay không.
Tần Dịch thích hắn vì hắn là nữ tử. Trạm Trinh cũng vậy, mà ngay cả Tấn đế cũng thế.
Nếu thân phận của hắn bại lộ, Tấn quốc chắc chắn sẽ mất mặt. Thậm chí Hàm Sênh còn cảm thấy, khi đó, dù Trạm Trinh muốn bảo vệ hắn, Tấn đế cũng tuyệt đối không chịu bỏ qua.
Từ lúc đặt chân tới kinh đô của Đại Tấn, Hàm Sênh vẫn luôn mặc một chiếc khố hình chữ T được làm riêng, tuy dày nhưng lại rất mềm. Vật ấy có thể bó chặt "nơi đó", tuy khó chịu, song nếu nửa đêm Trạm Trinh bất ngờ tấn công, cũng sẽ không lập tức sờ thấy cái gì không thuộc về nữ tử.
Hàm Sênh mặc thêm một chiếc áo mỏng, lấy khăn lau tóc, bước ra bên ngoài bình phong, ho khan một chút, nói: "Ta tắm xong rồi."
Trạm Trinh đặt ám khí xuống mặt bàn, đứng dậy đi ra phía sau tấm bình phong. Hàm Sênh sửng sốt, thấy hắn cởϊ áσ tháo thắt lưng bèn lên tiếng: "Đổi nước đi, ta vừa dùng xong."
"Lại đây chà lưng cho cô gia nào."
Khác với vẻ lén lút trốn tránh của Hàm Sênh, Trạm Trinh vô cùng thản nhiên. Hắn múc thêm mấy gáo nước ấm vào thùng nước người kia mới dùng, trực tiếp ngồi vào, sau đó nhặt từng cánh hoa trôi nổi bên trên ném ra ngoài.
Hàm Sênh đành nghe lời bước tới.
Vai Trạm Trinh rất rộng, cơ bắp cũng cực kỳ rắn chắc. Cơ thể hắn có rất nhiều sẹo, trước ngực còn có dấu vết trúng tên nặng như bị đâm qua, sau lưng đương nhiên càng không lành lặn. Trạm Trinh nhắm mắt tựa vào thùng gỗ. Lúc im lặng, gương mặt anh tuấn bức người của hắn lộ ra vẻ điềm tĩnh lạ lùng. Ai cũng không thể ngờ hắn chỉ mới mười tám tuổi, lại càng không thể tưởng tượng, hắn cũng có một mặt ấu trĩ, ngây thơ khi thân mật với thê tử của mình.
Dừng ánh mắt trên những vết thương còn mới ở sau lưng người kia, Hàm Sênh sửng sốt không thôi. Cảm nhận ngón tay mềm mại của hắn hơi ấn xuống, Trạm Trinh hỏi: "Sao nào?"
"Ta cho rằng... Phụ hoàng và Mẫu hậu chỉ dọa ngươi thôi."
"Bắc quốc không thể chấp nhận chuyện trượng phu đánh thê tử của mình. Hành động đó sẽ bị mọi người khinh bỉ. Phụ hoàng Mẫu hậu cảm thấy cô gia khiến họ mất mặt, đương nhiên sẽ trừng phạt chẳng tiếc thương gì."
Hàm Sênh dùng khăn xoa lưng cho hắn, nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"
Trạm Trinh cong khóe miệng, giọng điệu mang theo chút hưng phấn: "Xót ta à?"
Hàm Sênh hoàn hồn, lạnh nhạt nói: "Đâu ra."
Trạm Trinh chắc chắn: "Nhất định là xót ta rồi."
"Đã bảo là không mà!" Hàm Sênh cầm khăn mặt, mạnh mẽ ấn xuống vết thương. Trạm Trinh đau đến nỗi co rụt cả người, mắng: "Ngươi đúng là một nữ nhân độc ác!"
"Hừ."
Hàm Sênh lập tức nhẹ tay, cũng hiểu người kia chỉ mắng đùa thôi. Hàm Sênh biết, mình càng giả vờ không quan tâm, Trạm Trinh sẽ càng nghĩ là mình để ý, sẽ càng vui vẻ vì cảm thấy mình đã thực sự thích hắn rồi.
Lược Lược ngu ngốc! Hàm Sênh âm thầm cười nhạo đối phương, sau khi giúp hắn tắm xong thì xoay người đi ra ngoài.
Tóc của Hàm Sênh vẫn còn hơi ẩm, nếu cứ thế đi ngủ, ngày mai chắc chắn sẽ đau đầu. Thế nên hắn ngồi trước lò sưởi, chầm chậm hong khô tóc.
Trạm Trinh nhanh chóng bước ra, y phục cũng không mặc tử tế, vạt áo mở rộng để lộ một mảng ngực lớn ra ngoài. Thấy đối phương tiến thẳng tới đây, Hàm Sênh lập tức xoay người, tiếp tục hong khô tóc. Ngay sau đó, tay hắn bị tóm lấy, bên tai vang lên giọng nói của nam nhân: "Ngươi sờ thử xem có rắn chắc không này?"
Bị Trạm Trinh cầm tay bắt sờ cơ ngực hắn, Hàm Sênh tức giận: "Ngươi làm gì vậy?"
"Hôm trước cô gia tới tần lâu, các cô nương ở đó đều sờ mó chỗ này, còn thèm nhỏ dãi nữa. Sao nào, ngươi không thích à?"
Hàm Sênh hơi buồn cười. Nhìn nam nhân đã ngồi xổm trước mặt mình, hắn hỏi: "Tần lâu có cô nương ngươi thích hả?"
Trạm Trinh nhướng mày, hỏi ngược lại: "Ghen sao?"
"Không ghen." Hàm Sênh thản nhiên đáp: "Nếu thích, ngươi có thể tới đó thường xuyên, nhưng đừng mang bệnh hoa liễu về lây cho ta đấy."
Trạm Trinh kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Hàm Sênh, quan sát vẻ mặt của hắn, thấy hắn nghĩ một đằng nói một nẻo bèn thành thật nói: "Ở đó có mấy người tài nghệ không tồi. Cô gia chỉ thích nghe các nàng xướng khúc chứ tuyệt đối không chạm vào."
"Ngươi muốn ta ghen sao còn nói điều ấy với ta?"
"Cô gia chỉ muốn ngươi để ý, không phải muốn ngươi ghen." Trạm Trinh ngồi thẳng dậy, vươn tay ôm Hàm Sênh lên đùi mình, hôn một cái, nói: "Cô gia không muốn gặp người nào yêu người nấy giống Phụ hoàng. Cô gia muốn tìm một người mình hết mực yêu thương, vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ, nắm chặt tay nàng, trọn đời trọn kiếp bên nhau."
Lông mi khe khẽ rung lên, Hàm Sênh bỗng ho khan mấy tiếng, nói: "Trước kia ngươi chưa từng yêu ai à?"
Trạm Trinh vỗ lưng hắn, tự phụ: "Ngoài Công chúa, không ai có thể xứng với cô gia."
Nghe vậy, Hàm Sênh không biết nên lộ ra vẻ mặt gì. Nhưng Trạm Trinh đã dựa cằm lên bờ vai gầy gò của hắn, tiếp tục nói: "Ngươi không muốn, cô gia sẽ không chạm vào ngươi, bởi vì cô gia muốn bên ngươi trọn đời trọn kiếp. Cô gia sợ chọc giận ngươi, nhưng cũng thật sự muốn ngươi. Dù sao ngươi cũng phải cho cô gia biểu đạt khát vọng trong lòng chứ, đúng không?"
Nhận ra người kia đang tâm sự với mình, Hàm Sênh nghiêng đầu nhìn đối phương một lát rồi mới chậm rãi gật đầu. Hắn cảm thấy nếu mình cũng bộc lộ cảm xúc với Trạm Trinh, chắc chắn sẽ nói nhiều sai nhiều. Vất vả lắm mới sửa chữa được sai lầm của sáng nay, hắn tuyệt đối không được sơ suất nữa.
Trạm Trinh dường như cũng muốn biết thái độ của đối phương, bèn hỏi: "Còn ngươi nghĩ thế nào?"
Hàm Sênh dời mắt, nói: "Rồi ngươi sẽ trở thành Hoàng đế."
"Cô gia là Đế, ngươi sẽ là Hậu."
"Thế Phi đâu?"
"Cô gia không cần Phi."
Hàm Sênh cong môi cười, ánh mắt dần trở nên mềm mại. Hắn nói: "Ta cũng mong vậy."
Trạm Trinh lại hôn hắn, sau đó vươn tay, cầm ám khí đặt trên mặt bàn lên, hỏi: "Ngươi có nhận ra thứ này không?"
Hàm Sênh nhìn thử, đáp: "Không nhận ra."
"Là của Tần Dịch." Trạm Trinh lật ám khí lại, đưa cho Hàm Sênh nhìn. Ở mặt sau đúng là có một ký hiệu gì đó, nhìn như vài đóa hoa điểm quanh nửa vầng trăng. Trạm Trinh tiếp tục nói: "Hắn thích khắc hình hoa bên trăng lên đồ đạc của mình. Dù không biết nó có ý nghĩa gì, nhưng năm ấy, cô gia đã suýt bỏ mạng vì mũi tên có khắc hình như thế."
Hàm Sênh không nói gì. Trạm Trinh lại tiếp lời: "Sao hắn trà trộn được vào đây, trước đó Công chúa có gặp hắn không?"
Hàm Sênh lắc đầu. Trạm Trinh lại hỏi: "Có kẻ khả nghi nào tiếp cận Công chúa không?"
"Cũng không."
Đối với Hàm Sênh, việc Tần Dịch chưa chịu bỏ cuộc cũng chẳng phải một chuyện tốt lành gì. Hắn lo lắng quá mức, lại ho khan vài tiếng, uể oải nói: "Ta mệt rồi."
Dứt lời, Hàm Sênh đứng dậy đi vào giường nằm, chậm rãi thở dài một tiếng. Trạm Trinh khoác áo choàng đi xem quân vụ. Lúc trở về, hắn nhìn bóng dáng Hàm Sênh, sắc mặt hơi sầm xuống.
Chẳng biết có phải vì bị nhiễm lạnh khi giằng co ở phòng tắm hay không mà Hàm Sênh tự nhiên phát sốt. Hắn vô cùng khó chịu, được đút thuốc trong tình trạng mê man rồi mới chìm sâu vào giấc ngủ. Trạm Trinh ngồi ở bên giường, cau mày không nói tiếng nào.
Hoàng hậu lo lắng cho gương mặt của Hàm Sênh, ăn sáng xong liền tới phủ thăm nom. Biết Hàm Sênh sợ lạnh, nàng đi thẳng vào phòng ngủ, kết quả lại bị Như Ý ngăn ngoài cửa, nói phu thê Thái tử còn chưa thức dậy.
Hoàng hậu nhíu mày: "Hôm qua đi ngủ lúc mấy giờ?"
"Thưa, là giờ Tuất, nhưng đến nửa đêm, Công chúa lại phát sốt."
"Có gọi Thái y chưa?"
"Nguyệt Hoa cô cô có chút y thuật, trong phủ cũng có thuốc, không cần làm phiền đến Thái y."
"Đang yên đang lành sao tự nhiên lại phát sốt..."
"Hôm qua Thái tử quấn lấy Thái tử phi đòi đi phòng tắm, trở về không bao lâu Thái tử phi liền phát sốt."
Bảo hắn không được động đến Hàm Sênh, thế mà khi trở về hắn dám kéo Hàm Sênh đi tắm uyên ương? Thể trạng như vậy, gây sức ép một chút chẳng phải sẽ nằm bẹp luôn mấy ngày sao? Đến lúc tế tổ, bao nhiêu công đoạn phải trải qua, làm sao mà chịu được?!
Sắc mặt Tân Hoàng hậu rất khó coi. Nàng nói: "Tất cả chờ ở ngoài này."
Dứt lời, nàng đẩy cửa vào phòng.
Bên trong cánh cửa, Trạm Trinh nghe tiếng đã biết là không ổn. Hắn vội vã ngồi dậy. Hàm Sênh bị đánh thức, lại bị hắn ấn tay lên môi, lạnh lùng nói: "Hôm qua cô gia không hề cùng tắm với ngươi, nhớ nói thật đấy."
Nói xong, hắn nhảy ra ngoài cửa sổ.
Hàm Sênh: "..."
Hoàng hậu vào phòng trong, vốn định véo cho Trạm Trinh tỉnh dậy trước, nào ngờ lại bắt gặp gương mặt ngủ say hết sức ngon lành của Hàm Sênh.
Nàng chậm rãi ngồi xuống bên giường, nhìn mặt Hàm Sênh mới cảm thấy hơi yên lòng một chút. Thuốc của Thích Tư Nhạc đúng là không tầm thường, qua một đêm, máu bầm đã tan hết, chẳng biết có còn đau nữa hay không. Vươn tay sờ thử trán hắn, thấy tuy vẫn hơi nóng nhưng có vẻ đã hạ sốt rồi, nàng mới yên tâm.
Hàm Sênh nghĩ sờ trán xong, Hoàng hậu sẽ rời đi. Nói thật, hắn rất sợ đối phương sẽ hỏi những vấn đề kỳ quái mà hắn không thể đáp được. Hiểu lầm hôm qua còn chưa giải thích rõ ràng đâu.
Thế nhưng Hoàng hậu vẫn ngồi yên như núi, nhìn mặt Hàm Sênh rồi thoáng cau mày.
Nàng quả thật không vừa mắt Hàm Sênh cho lắm. Mũi hắn đẹp, mắt cũng đẹp, môi lại càng đẹp, còn cả làn da nõn nà tựa tuyết rơi trắng trời kia nữa... Sắc trắng ấy mỗi năm phủ kín kinh đô một lần, mỗi lần kéo dài sáu tháng, nàng đã nhìn đến phát chán rồi. Mà dáng vẻ nhắm chặt hai mắt, gò má ửng hồng, tóc mai lòa xòa như được trời cao ban phép hiện giờ của đối phương lại càng chọc nàng đau mắt.
Trong lòng Hoàng hậu dâng đầy ghét bỏ, sao lại có nữ nhi đáng ghét đến vậy, ngay cả Hoàng hậu Đại Tấn nàng đây nhìn mà cũng muốn cắn một miếng xem hương vị thế nào.
Tân Hoàng hậu khẽ mắng: "Tiểu yêu tinh."
Hàm Sênh: "..."
Rốt cuộc hắn đã làm gì khiến mẫu thân của Trạm Trinh không vui vậy?