Nửa tháng sau đó, Trác Hạc Dao có hỉ sự.
Đúng như Dạ Vô Khạng mong muốn, hắn vốn định mở yến tiệc thiết đãi trên dưới vương phủ, nhưng Trác Hạc Dao nhất quyết không đồng ý, còn dặn dò bên dưới không được để cho mẫu thân của nàng biết.
Nếu mẫu thân biết rồi, liệu có để nàng giữ đứa nhỏ này không?
Nhắc đến Vô Danh, thật ra bà không phải không có tên, chỉ là sau khi lạc mất Trác Hạc Dao năm đó, bà là không cần cái tên nữa, nên là thời gian mười mấy năm trôi qua, bà cũng quên mất chính bản thân mình tên gì.
Vô Danh là do Trác Hạc Dao đặt, vậy thì cứ lấy là Vô Danh đi.
***
Dạ Vô Khạng vui vẻ ôm Trác Hạc Dao ngồi trong đình viện hao viên, dặn dò bất cứ ai cũng không được làm phiền.
A Thanh cùng tiểu Nguyệt lúc này cũng đang bàn đến chuyện hôn sự, cùng với hỉ sự của Trác Hạc Dao… đúng là song hỉ lâm môn!
“Hạc Dao, nàng nói xem đây sẽ là con trai hay con gái?”
“Vậy chàng thích con trai hay con gái?”
Dạ Vô Khạng cười: “Ta đều thích.”
“Ta cũng vậy.” Nàng đáp, sau đó liền tựa lưng vào ngực nam nhân, hạnh mâu tròn xoe khép lại: “Ta nhớ sư phụ.”
“Vậy thì ta sẽ cho người mời y từ Thiên sơn về, được không?”
Trác Hạc Dao ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu: “Thôi đi, ta cảm thấy có lỗi với người, tốt nhất vẫn là đừng gặp thì hơn.”
“Hạc Dao.” Dạ Vô Khạng dịu dàng gọi tên nàng.
“Ân?”
“Vì sao lại không muốn để cho nhạc mẫu biết chuyện của chúng ta? Nếu biết người nhất định sẽ rất vui mừng.”
Sau khi trở về từ hoàng cung, nhờ đan dược Vô Danh đưa cho hắn mới lấy được nửa cái mạng già của lão hồ ly, Dạ Vô Khạng cũng dần sửa đổi cách xưng hô cùng bà.
“Ta… ta là muốn để cho bà ấy bất ngờ.”
“Vậy sao?”
Dạ Vô Khạng nhíu mày, mắt phượng khẽ đảo liền nhận thấy sự việc có vấn đề. Hắn cùng nàng ngồi một lúc liền đưa nàng về phòng nghỉ ngơi, sau đó liền đi tìm Vô Danh.
Thấy hắn, bà liền từ xa tiến đến hành lễ: “Dạ vương gia.”
Dạ Vô Khạng đưa tay đỡ bà: “Nhạc mẫu không cần hành lễ cùng bản vương, đã là người một nhà, cái lễ nghĩa này vẫn là cứ bỏ qua đi.”
Vô Danh nghe vậy cũng chỉ khẽ cười. Nói thì đơn giản, nhưng hắn là vương gia, cho dù bây giờ bà đã xem như trở thành nhạc mẫu của hắn nhưng lễ nghĩa kia tuyệt đối không dám bỏ qua.
“Hôm nay bản vương đến tìm người là có chuyện muốn hỏi.”
“Vương gia cứ nói.”
Dạ Vô Khạng suy nghĩ một chút, không biết phải mở lời thế nào, từng chữ từng chữ mắc nối với nhau tạo thành câu nói mạch lạc, hắn chậm rãi tiến đến đôn mộc hạ tọa, cất ngôn: “Bản vương muốn cùng Hạc Dao sinh một đứa con.”
Vô Danh nghe vậy sắc mặt liền thay đổi: “Ngài nói cái gì? Sinh con?”
“Đúng vậy.” Hắn gật đầu, ánh mắt kiên định hướng về phía bà.
“Tuyệt đối không được!” Vô Danh giọng nói run rẩy mang theo kích động không khỏi cao giọng.
“Vì sao?” Nam nhân trong lòng cảm thấy như bị ai đó hung hăng đâm vào một nhát dao, nhíu mày để che đi sự đau đớn, trầm ngâm nhìn bà.
Vô Danh mi mắt rũ xuống, giọng nói không nghe ra được cảm xúc: “Hạc Dao sức khỏe bây giờ đã rất yếu, tuyệt đối không thể sinh con.”
“Vậy nếu kiên quyết muốn sinh thì sao?”
Vô Danh trong lòng cũng có chút khó chịu, từng chữ nói ra giống như tiếng sấm giữa ban ngày, đâm thẳng vào tai Dạ Vô Khạng: “Nếu như bắt ngài phải chọn lựa giữa Hạc Dao cùng nhi tử, ngài sẽ chọn ai?”
“Đương nhiên là nàng ấy.”
“Đúng vậy.” Vô Danh gật đầu: “Nếu như kiên quyết muốn sinh con, chỉ sợ Hạc Dao chỉ được nhìn thấy nó một lần, sau đó sẽ…”
Câu tiếp theo không cần nói cũng biết nàng sẽ như thế nào.
Đúng vậy, là chết.
Dạ Vô Khạng sau đó cũng không biết trở về Vân Y các bằng cách nào, chỉ biết sau khi nhìn thấy Trác Hạc Dao, trong lòng hắn lại nổi lên một cơn giận dữ khó tả.
Nàng là vì muốn sinh con cho hắn, mà ngay cả mạng cũng không cần?
Nếu nàng không còn, hắn còn cần con làm gì? Nếu nàng không còn, hắn sống còn có ý nghĩa gì?
Thấy hắn thần sắc lạnh lẽo, Trác Hạc Dao chậm rãi tiến đến: “Làm sao vậy? Sắc mặt khó coi quá đi.”
“Hạc Dao, chúng ta không cần đứa con này.”
Nháy mắt, Trác Hạc Dao cũng lạnh đi vài phần: “Vì sao?”
“Bỏ nó đi, ta không cần nữa.”
“Ta hỏi vì sao lại bỏ đi?” Trác Hạc Dao tức giận, l*иg ngực phập phồng lên xuống khiến nàng có chút hít thở không thông.
“Không cần chính là không cần, không có vì sao.”
Trác Hạc Dao tiến đến nắm lấy bả vai nam nhân, giọng nói run rẩy mang theo vài phần kích động: “Không phải là ngươi nói muốn có con sao? Vì sao bây giờ lại nói không cần?”
“Trác Hạc Dao.” Dạ Vô Khạng giọng nói cũng lạnh đi vài phần, nhằm che giấu đau thương trong lòng: “Nàng chỉ vì sinh một đứa con mà mất mạng, đáng không?”
Nói như vậy, là biết hết rồi.
Nếu biết rồi thì nàng cũng không cần giấu nữa.
“Đáng. Cho dù ta có không muốn đi chăng nữa, có cũng đã có rồi, ta tuyệt đối không bỏ nó đi.”
“Không bỏ cũng phải bỏ.”
Lời nói hắn mang theo vài phần âm lãnh, ánh mắt hung hăng như lưỡi đao đâm vào từng tất da thịt trên người nàng.
“Ngươi đừng quên nó cũng là con của ngươi.”
“Trác Hạc Dao, so với con thì ta cần nàng hơn.”
Dạ Vô Khạng cuối cùng cũng chịu thau, hắn nhỏ giọng nói: “Hạc Dao, ta có thể không cần con, nhưng ta không thể không có nàng. Không cần con nữa, ta chỉ cần nàng. Nếu nàng vì muốn sinh cho ta một đứa con, mà lúc đó nàng lại không còn nữa, vậy thì ta cần con còn có ý nghĩa gì? Ta sống còn có ý nghĩa gì?”
Thấy nàng rơi lệ, hắn cũng không đành lòng ép nàng, chỉ là tiến đến ôm lấy nàng, nói: “Ta đã không trân trọng khoảng thời gian bên nàng, lại đẩy nàng xa ta suốt một năm trời. Khoảng thời gian hai năm bị bỏ qua đó là điều khiến ta hối hận nhất kiếp này. Nếu sau này nàng không còn nữa, lại là vì ta mà mất đi tính mạng, cho dù có cho ta thêm mười kiếp, ta cũng không thể bù đắp cho nàng.”
Trác Hạc Dao nghe vậy cũng động tâm, nhưng là con của nàng bây giờ có thể còn chưa thành hình, nói nàng bỏ nó đi, làm sao nàng có thể làm đây?
“Nhưng mà nó cũng là một phần máu thịt của ta, ta thật sự rất đau.”
Điều này Dạ Vô Khạng làm sao có thể không biết chứ? Nàng đau một hắn đau đến mười. Con cũng là của hắn, nói một tiếng bỏ đi nghe rất dễ, nhưng ai biết được hắn phải khó chịu đến mức nào chứ?
Dạ Vô Khạng càng xiết chặt vòng tay, dường như muốn đem nàng nhập vào làm một với hắn: “Ta biết, Hạc Dao, ta biết điều này. Nhưng mà so với con thì ta cần nàng hơn. Ta không thể đánh mất nàng thêm một lần nào nữa, Hạc Dao, chúng ta không cần đứa con này nữa, được không?”
Tận sâu trong thâm tâm Trác Hạc Dao cũng muốn ở bên cạnh Dạ Vô Khạng, nhưng mà con của nàng, nàng thật sự không nỡ bỏ nó đi.
Nàng biết khi nói những điều này Dạ Vô Khạng cũng rất đau, chỉ là hắn không biểu lộ ra bên ngoài mà thôi.
“Nhưng mà ta không nỡ, ta thật sự không nỡ…”
“Ta biết, ta còn không nỡ hơn nàng, nhưng mà ta không thể bỏ nàng được. Hạc Dao, nghe lời ta được không? Một lần này thôi, được không? Đợi khi sức khỏe nàng hồi phục chúng ta sẽ lại bắt đầu lại từ đầu, được không?”
Trác Hạc Dao nhắm chặt hai mắt, chỉ mong đứa con chưa thành hình này tha thứ cho sự ích kỉ của người mẫu thân như nàng.
***
Sau khi tỉnh lại, Trác Hạc Dao vô thức đưa tay vuốt ve cái bụng phẳng của mình. Vừa chạm đến nó, nàng lại bật cười.
Con của nàng không còn ở đây nữa rồi, nó chết rồi.
Là chết trong tay nàng cùng Dạ Vô Khạng.
Biết nàng khó chịu, Dạ Vô Khạng cũng không an ủi nàng. Chuyện này đâu phải chỉ vài lời an ủi là có thể bình tâm, cái này phải để cho nàng tự vượt qua.
Mà lúc này, Dạ Vô Khạng cùng Vô Danh đang tìm kiếm phương hướng giúp nàng hồi phục thân thể.
“Lúc đó ta có nói nếu thân thể bất ổn thì nhất định không thể trị độc, vậy mà nó lại không nghe lời ta…” Vừa nói, Vô Danh vừa lắc đầu cười khổ.
“Vậy bây giờ không có cách gì sao?”
“Ta cũng không biết nữa, ta chỉ biết chế độc dược, biết giải độc dược, ta không phải đại phu, không thể chữa bệnh. Lại nói tình trạng này của Hạc Dao cũng không tính là bệnh, vậy thì ngay cả đại phu cũng không có cách nào.”
Dạ Vô Khạng nặng nề thở ra một hơi, đoạn đường phía trước có hắn bước cùng nàng, nhất định sẽ không để nàng chịu khổ.
“Vậy… thời gian của nàng ấy còn bao lâu nữa?”
Vô Danh lắc đầu: “Cái này ta cũng không biết, người xưa có câu một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, có lẽ chỉ cần khiến Hạc Dao ngày ngày vui vẻ thì thời gian sẽ dài hơn.”
Là sẽ dài hơn chứ không phải là sẽ khỏe lại, hơn nữa còn là có lẽ.
Dạ Vô Khạng gật đầu, cũng xem như là hiểu ý của bà. Những gì cần nghe đã nghe hết, hắn liền đứng dậy trở về Vân Y các.