Dạ Vương Phủ

Chương 18: Túy Lâu - Gặp Lại Cố Nhân

Trác Hạc Dao dường như có điều gì suy nghĩ, khóe mắt khẽ động: “Vô Danh, tỷ lúc trước có nói muốn nhờ muội làm một việc, đó là việc gì vậy?”

“Muội cứ tĩnh dưỡng cho thật tốt, khi nào võ công hồi phục rồi mới có thể làm được.”

Trác Hạc Dao gật đầu, sau đó cũng không ai nói thêm gì.



Ngày qua tháng lại, Trác Hạc Dao ở tại Túy Lâu cũng đã ba tháng. Cuối cùng, nàng cũng biết điều mà Vô Danh muốn giao phó cho mình.

Võ công của nàng cũng khôi phục lại như trước, bây giờ nếu chăm chỉ luyện tập, chắc chắn sẽ tiến bộ vượt bậc.

Sau khi nghe Vô Danh nói xong, Trác Hạc Dao kinh ngạc trợn tròn hai mắt: “Tỷ thật sự muốn giao Túy Lâu vào tay muội? Tỷ tin tưởng muội như vậy sao?”

Vô Danh thở dài: “Hạc Dao, vừa nhìn ta đã rõ con người của muội như thế nào. Mặc dù thời gian muội ở đây chưa lâu, nhưng sự tin tưởng của ta đối với muội còn gấp mấy lần so với bọn người Triệu ca kia.”

“Vô Danh, tỷ đừng nói như vậy, muội không gánh nỗi đâu.”

“Tại sao lại không gánh nỗi? Muội chỉ cần quản lí tốt Túy Lâu, xem như là đền ơn cứu mạng của tỷ, có được không?”

Hết cách, Trác Hạc Dao liền đồng ý.

Sau khi giao phó lại mọi chuyện, Vô Danh liền rời khỏi Tây Vực. Bà ta nói mình có một việc cần phải làm, có thể sẽ đi trong vòng vài tháng hoặc lâu hơn, trong thời gian đó có Trác Hạc Dao tiếp quản Túy Lâu, bà ta thập phần an tâm.

Vô Danh vừa rời Túy Lâu chưa đầy một tuần thì Túy Lâu xảy ra biến cố lớn. Mọi chuyện vẫn như trước đây, diễn ra vô cùng nhanh chóng khiến người ta trở tay không kịp.

***

Vào một đêm trăng sáng, Túy Lâu vẫn như thường lệ mở cửa đón khách, ca múa linh đình đến giữa đêm mới thôi.

Tuy nhiên, đêm nay lại có những điều ngoài mong đợi.

Túy Lâu đêm nay đông đúc hơn mọi ngày, người ra kẻ vào tấp nập, Trác Hạc Dao cùng Triệu ca phải trang bị thêm một đám người canh giữ bên ngoài, đề phòng bất trắc.

Từ khi cai quản Túy Lâu, Trác Hạc Dao tuy nói bán nghệ không bán thân, nhưng đối với mấy vị khách quý thì cũng có cùng uống vài chung rượu, không giống lúc ở Mộng Lâu.

Tại đại sảnh, một chiếc bàn tròn với mười hai món ăn, trang trí vô cùng hấp dẫn. Trên bàn có tổng cộng bốn người: Trác Hạc Dao cùng ba vị khách nhân.

“Vu Khoát đại mỹ nhân tửu lượng quả nhiên không tầm thường!”

Trác Hạc Dao khẽ cười, nâng chung rượu hướng nam nhân vừa lên tiếng: “Oanh công tử quá lời, ta thật sự không dám nhận!”

“Vu Khoát đại mỹ nhân lại khiêm tốn rồi!”

“Ha ha ha, cả ba người chúng ta đều không uống lại Vu Khoát đại mỹ nhân a!”

Trác Hạc Dao không đáp. Danh xưng Vu Khoát được nàng sử dụng từ khi tiếp quản Túy Lâu. Ngoài một số người như Vô Danh, Triệu ca thì không ai biết danh xưng thật sự của nàng.

Triệu ca lúc này hối hả từ bên ngoài, nhìn thấy nàng liền tiến đến nói: “Chủ nhân, bên ngoài có một đám quan binh không biết từ đâu tới, đang ầm ĩ trước đại môn Túy Lâu.

Trác Hạc Dao mày liễu khẽ nhíu, hướng ba vị công tử tướng mạo phi phàm khai ngôn: “Thật ngại quá, ta có việc phải giải quyết, lần sau sẽ lại cùng ba vị uống rượu.”

“Không sao, không sao!”

“Vu Khoát đại mỹ nhân không cần khách khí!”

“Bọn ta bây giờ cũng chưa có ý muốn rời đi, hay là khi nào giải quyết xong việc thì nàng lại quay trở lại đây?” Oanh công tử đứng dậy, hướng Trác Hạc Dao thập phần nghiêm túc nói.

Trác Hạc Dao gật đầu: “Được!” Sau đó liền đi theo Triệu ca ra đại môn.

Nháy mắt thấy một đám quan binh lạ mặt, dẫn đầu là một vị thái giám. Trác Hạc Dao bước lên phía trước, trầm giọng cất ngôn: “Các ngươi là ai? Tại sao lại đến Túy Lâu của ta làm loạn?”

Vị thái giám kia nháy mắt nhìn thấy Trác Hạc Dao, hai mắt chăm chú quan sát nàng không rời.

Trác Hạc Dao thân vận huyết y đồ án nhất chi mai, huyền phát tùy ý xõa dài phía sau. Ngũ quan tinh xảo tô điểm bằng son phấn, chính giữa mi tâm họa một đóa nhất chi mai đỏ rực như lửa, thân ảnh mảnh mai nhưng lại khiến người không khỏi run sợ khi nhìn vào.

Thái giám dẫn đầu tiến lên trước một bước, cung kính khai ngôn: “Không biết vị đây có phải là Trác Hạc Dao?”

Triệu ca một bên nghe hắn gọi thẳng tên nàng thì tức giận, miệng vừa định đáp trả thì bị nàng ngăn lại: “Không biết có chuyện gì cần tìm Trác Hạc Dao?”

Thái giám hướng nàng cười cười, vẫn thái độ cung kính kia: “Vương thượng có lệnh, cho mời Trác Hạc Dao tại Túy Lâu vào cung điện.”

“Vương thượng vì sao lại muốn mời Trác Hạc Dao vào cung?” Trác Hạc Dao tiếp tục nói.

“Cái này nô tài cũng không biết, nô tài chỉ là phụng mệnh hành sự.”

Trác Hạc Dao trong lòng thầm tính toán, hướng Triệu ca thấp giọng: “Bây giờ huynh lập tức đóng cửa Túy Lâu, một ngày ta chưa trở về tuyệt đối không được mở cửa. Còn nữa, ai đến cũng không tiếp, cho dù là khách quý hay người quen, tuyệt đối không giao lưu cùng bên ngoài.”

“Được!” Triệu ca gật đầu.

Đoạn, Trác Hạc Dao hướng vị thái giám dẫn đầu kia, nói: “Ta chính là Trác Hạc Dao, bây giờ phiền công công đợi một chút, thu dọn hành lí xong ta liền theo ngươi tiến cung.”

“Không cần đâu, vương thượng đã chuẩn bị sẵn cho người rồi!”

Trác Hạc Dao nghe vậy, mày liễu càng nhíu chặt. Mâu quang nàng khẽ động, sau đó cũng không quay đầu lại liền theo thái giám kia tiến cung.

***

Đại Chính Cung Điện.

Vị thái giám lúc nãy dẫn nàng đến trước đại môn Đại Chính Cung, sau đó liền dừng lại, nói: “Trác tiểu thư, vương thượng đang đợi người ở bên trong.”

Nói xong, vị thái giám kia toan bước đi liền bị nàng gọi lại: “Khoan đã!”

“Trác tiểu thư còn có gì phân phó?”

Chu thần Trác Hạc Dao mấp máy vài lần, cuối cùng cũng nói: “Không có gì.” Sau đó liền di gót vào chính điện Đại Chính Cung.

Bên trong cung điện rộng lớn, bày dọc theo lối đi là những giá đèn to, thắp sáng cả cung điện cả ngày lẫn đêm. Lối đi trãi một tấm thảm đỏ rực, theo tấm thảm nhìn lên sẽ thấy một long ỷ, phía trước long ỷ là thân ảnh nam nhân vận long bào, huyền phát vấn cao, thể hiện khí chất uy nghiêm của bậc đế vương.

Nghe tiếng bước chân, nam nhân chỉ hơi nghiêng người. Trác Hạc Dao thấy y liền quỳ xuống hành lễ: “Thần nữ Trác Hạc Dao, tham kiến vương thượng.”

Nam nhân lúc này mới chậm rãi xoay người, đối Trác Hạc Dao đang quỳ gối hành lễ, chậm rãi tiến đến đỡ nàng đứng dậy.

Lúc y chạm vào người, Trác Hạc Dao có chút cả kinh, chung quy vẫn là chưa nhìn thấy diện mạo nam nhân.

Thấy hành động của nàng, đuôi mắt nam nhân chứa đầy tiếu ý, nhẹ nhàng cất ngôn: “Không nhìn ta là vì không muốn thấy ta sao?”

Thanh âm quen thuộc vang lên, Trác Hạc Dao bất ngờ ngước nhìn nam nhân, trong ánh mắt hiện rõ vẻ ngạc nhiên: “Sư… Phụ?”

“Gọi ta là Tử Khâm.”

Trác Hạc Dao lắc đầu, cũng không biết nói gì, lắp bắp: “Sư phụ… Sao người… Sao người lại ở đây?”

Tại sao mới có mấy tháng không gặp, sư phụ liền trở thành vương thượng rồi?

Ân Tử Khâm ánh mát chứa đầy dịu dàng, hữu thủ khẽ vuốt mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Hạc Dao, ta nhớ nàng!”

Ân Tử Khâm không chờ nàng đáp lời, liền dứt khoát cúi người xuống hôn lên môi nàng.

Trác Hạc Dao còn chưa kịp tiêu hóa những gì y nói, liền cảm thấy môi mình có chút ấm nóng.

Cả kinh, nàng liền dùng sức đẩy nam nhân ra: “Sư phụ… Người làm gì vậy?”

Ân Tử Khâm bị đẩy, lui người về phía sau vài bước, trong ánh mắt thoáng hiện tia đau thương: “Nàng thật sự quên những gì mình nói rồi…”

“Sư phụ…”

Nam nhân phất tay: “Vương Lý, đưa nàng ấy đến tẩm điện nghỉ ngơi đi.”

Lời nói vừa dứt, vị thái giám lúc nãy nhanh chóng tiến vào: “Trác tiểu thư, mời!”

Trác Hạc Dao hoàn toàn không để ý đến hắn, vòng qua trước mặt Ân Tử Khâm: “Sư phụ, người vẫn chưa nói vì sao người lại ở đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao…”

Ân Tử Khâm ngắt lời: “Nàng mệt rồi, đêm nay cứ nghỉ ngơi đi. Khi nào rãnh rỗi ta sẽ kể cho nàng nghe.”

Nói xong, liền hướng Vương Lý ra hiệu, Vương Lý khẽ cười gật đầu, bước lên một bước: “Tiểu thư, mời!”

Trác Hạc Dao lúc này mới yên lặng, chậm rãi đi theo Vương Lý đến tẩm điện.

Thân ảnh nam nhân cô độc trong Đại Chính Cung, long nhãn hướng theo bóng lưng Trác Hạc Dao rời khỏi chính điện, lặng lẽ thở dài.

Hạc Dao, nàng thật sự đã quên những lời nói kia sao?