Âm Mưu Của Thiên Sứ

Chương 16: Nước Đậu Đỏ

Vào giờ trưa, Triệu Viên vui vẻ đi tới trước mặt, trong tay là một phong thư màu hồng nhạt được đính những viên đá màu đỏ theo hình dáng hoa hồng ở hai bên. Trên phong thư là một hàng chữ uốn lượn vô cùng đẹp mắt.

“Tạ Kiều! Mặc Nhi đưa cậu này!”

Tạ Khương nghi hoặc hỏi, “Đây là gì?”

“Là thiệp mời đến tiệc sinh nhật của Mặc Nhi đấy. Cuối tuần này ở nhà cậu ấy" Triệu Viên cười giải thích.

“Cảm ơn, mình sẽ đến." Tạ Khương nhận lấy sau đó cất vào cặp. Cô nhìn sang hướng bàn của Lam Mặc Nhi, nhìn thấy cô đang hì hục viết gì đó, bên cạnh là một xấp thư màu hồng xếp ngay ngắn.

Triệu Viên cười cười kéo cánh tay Tạ Khương nói, “Giờ chúng ta đi ăn trước đi. Mặc Nhi nói cậu ấy muốn hoàn thành đống thiệp mời kia trong hôm nay”.

“Cũng được.” Tạ Khương gật đầu, sau đó đi cùng Triệu Viên ra khỏi cửa phòng học.

Đến nhà ăn, hai người như thường lệ ngồi ở chiếc bàn quen thuộc, vừa ăn vừa trò chuyện thực vui vẻ. Nói đúng hơn là Triệu Viên nói và Tạ Khương phụ hoạ. Triệu Viên biết chuyện Tạ Kiều mất trí nhớ nên cũng đã dần quen với tính cách trầm tĩnh bây giờ của Tạ Kiều.

Trong lúc đang ăn với Triệu Viên, bụng của Tạ Khương đột nhiên đau nhói. Vì thế nên cô nhanh chóng rời khỏi phòng ăn tìm nhà vệ sinh.

Lúc đi đến góc cua hành lang tầng một yên tĩnh, Tạ Khương bỗng nghe một thanh âm quen thuộc làm cô dừng bước. Cô ghé mắt nhìn người đang ở trước cửa phòng giáo viên. Là Lam Mặc Nhi. Cô đang đưa tấm thiệp cho một người ở phía trong cánh cửa.

Vì người ở quá xa nên Tạ Khương chằng thể nghe được Lam Mặc Nhi đang nói gì. Cô chỉ thấy được người kia lắc đầu, sau đó tấm thiệp được trả về tay của Lam Mặc Nhi. Chợt, thấy ánh mắt Lam Mặc Nhi nhìn xung quanh, bộ dáng vô cùng cảnh giác, Tạ Khương thu lại tầm mắt rời đi, thoát cái đã không còn bóng dáng.

*****

Lúc cô trở lại phòng ăn, Triệu Viên có hỏi han cô nhưng Tạ Khương chỉ gật đầu lấy lệ.

Ăn xong, hai người Triệu Viên và Tạ Khương trở về lớp. Đang định vào cửa thì thấy Lam Mặc Nhi đang từ hướng đối diện đi đến. Triệu Viên kêu lên,

“Mặc Nhi, cậu viết xong rồi à?”

Lam Mặc Nhi cười đáp, “Ừm. Mình mới đi đưa thiệp cho những người mình biết bên ngoài lớp”.

Triệu Viên đưa bịch đồ ăn đến. “Mình biết cậu không kịp ăn trưa nên có một phần ăn nhẹ cho cậu này"

Tạ Khương nhìn Lam Mặc Nhi nhận lấy đồ ăn từ Triệu Viên, không nói gì. Lúc Lam Mặc Nhi về chỗ thì thấy có một hộp nước đậu đỏ trên được đặt bên góc bàn vô cùng tuỳ ý.

“Đây là ai tặng cậu vậy?" Triệu Viên nhướng mày nhìn hộp nước đậu đỏ đăm chiêu. Trong đầy xoay một hồi cũng nghĩ ra một người.

“Tớ đoán là của Phó Cảnh rồi. Cậu ta thật là chu đáo với cậu nha. Biết cậu thích nước đỏ mà mua cho cậu".

Lam Mặc Nhi cúi đầu, ánh mắt đăm chiêu nhìn hộp nước đậu đỏ trên bàn. “Đừng chọc mình nữa. Chẳng phải là đều là cậu nói sao?”

Triệu Viên xua tay lắc đầu mãnh liệt, “Mình nào có. Tin mình đi. Mình chưa từng lộ cho cậu ta cái gì hết.”

Tạ Khương nghĩ thầm, Phó Cảnh cậu ta thích chơi mấy trò theo đuổi này sao? Cậu ta nghĩ là con gái ai cũng sẽ bị đổ gục với những điều trẻ con này sao. Thật là ngây thơ.

Triệu Viên thấy Lam Mặc Nhi không nói gì, ánh mắt quét xuống phía dưới tìm gì đó. “Cậu ta đâu rồi nhỉ? Cũng sắp vào lớp rồi.”

Tạ Khương xoay người quay về chỗ của mình, cô lơ đãng quay lại thì thấy hai ghế ngồi phía sau mình trống không. Chắc là lại cúp tiết rồi.

Tạ Khương chuyển tầm mắt, cô chợt thấy có một hộp nước đậu đỏ dưới bàn mình. Cô nghi hoặc. Mình hình như chưa từng mua nước đậu đỏ ở trường bao giờ. Nhưng vừa nãy Lam Mặc Nhi cũng được tặng một hộp.

Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Cô thà tin rằng đó là trùng hợp còn hơn là cái suy nghĩ quái dị vừa mới xuất hiện trong đầu mình lúc này.

*****

Trong khuôn viên hồ bơi,

“Lại thua nữa sao? Phó Cảnh cậu đúng là trâu bò." Đặng Chiêu dựa vào thành hồ, hất mái tóc ướt sũng ra phía sau, thở hổn hển nói.

Phó Cảnh mở cặp kính bơi thản nhiên nhìn Đặng Chiêu đang thở không ra hơi. Nhìn đồng hồ đã ba tiếng kể từ lúc trưa, cậu xoay bả vai mỏi nhừ và hướng tay vịn đi ra khỏi mặt nước.

“Nghỉ chút đi" Phó Cảnh mở mũ bơi ra, bước nhanh về phía ghế ngồi. Đặng Chiêu thấy vậy cũng leo ra khỏi hồ bơi đi theo. Cậu thực sự cũng chẳng còn sức để bơi tiếp.

Lúc Phó Cảnh đến cặp để lấy khăn, cậu vô thức nhìn qua bên cạnh. Tay cậu đưa ra vừa định cầm gì đó, nhưng cậu đột nhiên dừng lại, bàn tay dừng trên không trung. Nơi cậu vươn tay đến là một mảnh trống không.

Phó Cảnh nhíu mày, mặt hơi đen lại, đáy mắt lộ một tia nghi hoặc. Thấy Đặng Chiêu đang hướng về phía này, Phó Cảnh tay kia đút vào trong cặp, làm vẻ mặt loay hoay lấy thứ gì đó.

Nhưng một màn kia đã lọt vào mắt của Đặng Chiêu. Nhìn cậu bạn của mình đang cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, Đặng Chiêu nhịn cuời đến run người.

“Này, đang lấy cái gì thế?” Đặng Chiêu đi đến vỗ vai Phó Cảnh.

“Không có gì.”

Đặng Chiêu thấy nét mặt của Phó Cảnh thì nét bình tĩnh trên mặt nháy mắt vỡ tan. Cậu nâng giọng trêu, “Vậy sao? Hôm nay không thấy chai nước tăng lực quen thuộc của cậu nên tâm thấy bứt rứt phải không? Ha ha ha!”

Phó Cảnh quay sang nhìn Đặng Chiêu đã ngã ra cười trên ghế, lườm cậu. “Cậu có dừng ngay không!”

Thấy người nọ im lặng, xem như là đã bị nói trúng tim đen, Đặng Chiêu liền cười phá lên. “Lại còn chối. Cái chai nước do một người hâm mộ bí mật mang tới đó mà tới giờ vẫn chưa thấy được mặt. Mình nghĩ người đó chắc chắn phải là Tạ Kiều rồi. Cậu ta theo dõi cậu nhiều như vậy nên cũng chẳng lạ gì việc biết cậu bơi ở đây mà mang chai nước đến. Ai da, đúng là đẹp trai thì muốn cái gì cũng được.”

Lúc đầu, Đặng Chiêu phát hiện ra Phó Cảnh không bao giờ mang theo nước tăng lực nhưng sau khi tập xong lại luôn cầm một chai lên uống. Sau đó có một lần, cậu liếc mắt thấy một bóng người trong bộ đồng phục nữ của trường vừa khuất sau bức tường.

Đặng Chiêu liếc thấy một màn này thì cũng từng không ít lần muốn hỏi ông trời vì cái gì mà cái tên nóng lạnh bất thường như Phó Cảnh lại có hàng đống nữ sinh theo đuổi như vậy.

Phó Cảnh không thèm đếm xỉa đến Đặng Chiêu, ngồi xuống lấy khăn lau người. Đặng Chiêu thấy người nọ im lặng nên cũng không còn thấy thú vị, đặt mông xuống bên cạnh.

“Phía Lam Mặc Nhi cậu vẫn còn muốn kiên trì chứ?”

Phó Cảnh một bên trầm mặc hồi lâu sau đó nói, “Ừ”

Đặng Chiêu thở dài, “Lam Mặc Nhi kia thật là ngoài dự đoán. Có thể làm cậu theo đuổi đến như thế mà vẫn chưa chịu đổ. Còn lon nước đậu đỏ nữa, mình cũng bị cậu doạ cho một trận”.

Lúc nãy vào giờ ăn trưa, Phó Cảnh bất chợt hỏi cậu có thứ gì có thể làm giảm đau bụng do bà dì đến làm miệng Đặng Chiêu mở lớn, cơm đang ăn cũng muốn rớt xuống bàn.

Một người mà xưa nay ngay cả bạn gái cũng chỉ qua loa mà lại có thể hỏi cậu câu này. Đặng Chiêu nghi hoặc, chỉ buột miệng nói ra nước đậu đỏ. Cậu thường thấy chị gái Đặng Nha của cậu uống cái này mỗi khi bà dì đến. Nghe được câu trả lời mình muốn nghe, Phó Cảnh cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng ngồi ăn.

Lúc ăn xong định về lớp thì Phó Cảnh đột nhiên bảo nói muốn cúp tiết Văn tiếp theo để đi bơi, bảo cậu đi đến chỗ bảo vệ đặt chỗ. Đặng Chiêu thấy vậy cũng đồng ý, liền sau đó rời đi.

Khi hai người về lớp để lấy cặp chuẩn bị cúp tiết thì Đặng Chiêu chợt thấy có lon nước đậu đỏ trên bàn của Lam Mặc Nhi. Cậu ngẩn ra, nhìn Phó Cảnh đầy ẩn ý.

Giờ nghĩ lại, cậu nhớ lúc đó Lam Mặc Nhi bị đưa vào phòng y tế là do say nắng chứ đâu phải do bà dì đến đâu nhỉ.

“Này, giờ mới nhớ, Lam Mặc Nhi là bị say nắng mà, sao cậu lại hỏi mình về nước đậu đỏ?”

Phó Cảnh bên cạnh lâm vào trầm mặc, hồi lâu mới đáp, “Thì nhầm chút."

Lúc đó, không hiểu vì sao lại vô thức nói ra nước đậu đỏ mà không hề suy nghĩ. Trong đầu Phó Cảnh xuất hiện lên một ý nghĩ gì đó nhưng ngay lập tức đã bị cậu đánh bay. Chuyện đó là không thể nào.

“Nhầm?!” Đặng Chiêu kêu lên, “Ông tướng gia, hai chuyện ấy mà cậu cũng để nhầm. Nhưng nghe nói Lam Mặc Nhi cũng thích uống nước đậu đỏ nên nước đi này cậu tính ra cũng không tệ đâu."

Lúc này, tiếng chuông hết tiết reo lên. Từng tốp học sinh lũ lượt ra về. Phó Cảnh liếc thấy một bóng dáng màu đỏ nâu len lỏi qua đám người nhanh chóng rời đi. Đặng Chiêu liếc thấy Lam Mặc Nhi cùng Triệu Viên trong đám người thì nâng giọng nói,

“Lam Mặc Nhi này chắc sẽ không dễ ăn đâu. Nếu không phải vì cái ước định với ông già thì cậu cũng chẳng cần phải làm thế..."

“Đặng Chiêu!” Phó Cảnh đột nhiên trầm giọng quát, “Nghỉ đủ rồi. Về thôi”. Sau đó, anh xách cặp hướng cổng khu hồ bơi rời đi.

Đặng Chiêu như giật mình khỏi cơn mê. Cậu lắc đầu nhìn bóng lưng đã xa dần rồi lập tức lấy cặp đuổi theo.