Âm Mưu Của Thiên Sứ

Chương 6: Tạ Kiều Trở Về

Sau sự việc đau lòng của Tạ Kiều mấy tháng trước đó, không khí trường cao trung Nhị Hàm lãnh đạm hơn hẳn. Nhà trường đã nghiêm cấm lan truyền hay bàn tán về sự cố của Tạ Kiều, nhưng trên những diễn đàn bình luận của trường thì vẫn luồn ngầm sôi nổi. Những bài viết về Tạ Kiều luôn được cập nhật liên tục với hàng loạt bình luận mới, có tội nghiệp, thương cảm nhưng cũng có miệt thị, chán ghét.

Một bình luận ghi: [Tạ Kiều cũng thật đáng thương, không có cha mẹ thì thôi mà lại còn ra nông nỗi này. Giờ đang nằm viện không biết sống hay chết. Không biết hiện giờ nhà trường đã sắp xếp cho bạn ấy như thế nào.]

Một bình luận dưới đáp trả: [Cô ta ngu xuẩn thì để cô ta tự tìm đường chết. Nghe nói cô ta yêu ai đó trong trường mà không được đáp lại. Sau đó cô ta đi theo cậu ta quán bar nhưng đã bắt gặp cậu ta đi với người khác. Và cô ta thế là nghĩ quẩn mới đi tử sát. Không biết quý trọng mạng sống của mình thì đừng mong người khác thương hại.]

[Này này nghe đâu ra thế?]

Chính chủ bình luận thứ hai trả lời: [Tin từ cảnh sát đó. Kết luận là tự sát nhưng cảnh sát không nói rõ nguyên nhân. Còn cái thông tin kia là từ đám học sinh lớp 11A1. Tạ Kiều học ở lớp đó nên tin đồn chắc là đúng rồi.]

[Thương thế nặng như thế chắc cô ta phải nghỉ học rồi.]

[Đâu đâu. Nghe nói Tạ Kiều sẽ vào học lại đấy, chỉ không biết là khi nào thôi. Đã qua bốn tháng rồi]

[Không thể nào. Bị ngã nặng như thế mà cũng đi học được. Không phải là dị nhân đấy chứ]

[Đã không biết xấu hổ như vậy mà còn muốn quay về đây. Mặt chắc phải dày lắm.]

Triệu Viên lướt qua những bình luận trên diễn đàn, đọc không biết chán. Lam Mặc Nhi bên cạnh thì đang nhìn gương dặm lại phấn trên mặt. Thấy được một thông tin hấp dẫn, Triệu Viên kéo kéo góc áo của Lam Mặc Nhi bên cạnh.

“Này, hình như là Tạ Kiều cậu ấy sẽ đi học lại đấy.”

Bên kia Lam Mặc Nhi vừa chậm phấn vừa nói, “Không thể nào. Cậu ta té xuống mấy tầng lầu mà lại có tỉnh lại để đi học được sao?”

“Cũng đúng. Những thông tin trên đây chỉ có ba phần là có cơ sở, còn lại bảy phần đều là bịa đặt”, Triệu Viên tiếp tục lướt điện thoại.

Lúc này, một bóng dáng cao lớn đi vào cửa lớp. Chiếc áo đồng phục trên người cậu xộc xệch lộ ra khỏi quần, hai cúc áo trên cổ thì bị cởi ra quá nửa, lộ ra một chiếc cổ rắn chắc. Đầu tóc bù xù nhưng nhìn không hề rối mắt mà lại tăng thêm mấy phần lãng tử. Ánh mắt diều hâu sắc sảo hờ hững nhìn về phía trước.

Phó Cảnh quét mắt một vòng thì thấy Lam Mặc Nhi đang ngồi cùng Triệu Viên bên cạnh. Chân cậu hướng phía bàn Lam Mặc Nhi mà bước tới rồi dừng lại. Một hộp sữa đậu nành được đặt trên góc bàn.

Lam Mặc Nhi thoáng dừng động tác. Cô ngước mắt nhìn người vừa đưa hộp sữa đến trước mặt mình rồi mỉm cười. Sau đó cô lại quay về nhìn chiếc gương tròn trên tay tiếp tục đánh son.

Phó Cảnh lướt qua Lam Mặc Nhi đi về phía bàn của mình ngồi xuống. Bên cạnh cậu là Đặng Chiêu, vẫn đang loay hoay chơi trên chiếc điện thoại, không chú ý đến người vừa ngồi bên cạnh. Phó Cảnh liếc nhìn Đặng Chiêu rồi sau đó đặt tay lên cặp trên bàn nằm ngủ.

Một lúc sau, Đặng Chiêu chơi đua xe trên điện thoại thua hết mấy ván nên đã dừng lại. Nhìn cậu bạn đang nằm ngủ trên bàn, ý cười trong mắt càng đậm. Lay lay Phó Cảnh đang nằm ườn trên bàn, Đặng Chiêu cười tà tà nói

“Hôm đó thế nào rồi, có đi chơi cùng người đẹp không?”

Một lúc sau, Phó Cảnh mới lên tiếng.

“Cũng nhờ vào cái kế hoạch chết bầm của cậu nên đến cả người cũng không thấy."

“Gì chứ, lại thất bại à? Trái tim Lam Mặc Nhi này làm bằng đá sao. Cậu đã công khai theo đuổi gần hai tháng nay mà cô ta vẫn không mặn không nhạt với cậu. Con gái thật cũng khó hiểu.”

Phó Cảnh im lặng, chẳng buồn nói chuyện. Mấy tháng nay, quả thật cậu đã thử rất nhiều cách để thu hút sự chú ý của Lam Mặc Nhi. Nhưng cho dù Phó Cảnh có làm gì thì Lam Mặc Nhi vẫn chỉ cười với hắn, cũng chưa từng một chút gì là thích thú. Điều đó làm cậu vô cùng bực mình. Sau đó, do không còn cách nào khác nên Phó Cảnh mới nhờ quân sư tự phong là Đặng Chiêu nghĩ cách để theo đuổi Lam Mặc Nhi, nhưng cũng không mấy được khả quan.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Phó Cảnh. Cậu điều chỉnh tư thế xoay về phía cửa sổ nằm ngủ.

Một lát sau, một người đàn ông khoan thai bước vào lớp. Cặp kính gọng tròn đè nhẹ lên sóng mũi thẳng tắp, ôm trọn gương mặt thon dài của anh. Trên người anh chỉ mặc một chiếc sơ mi tối màu, ống tay xắn lên khuỷu tay, nhưng ở anh có một loại khí chất thong dong làm những thiếu nữ rung động. Người đó tiến đến bục thì dừng lại, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn cả lớp.

“Cả lớp, hôm nay thầy có một tin muốn thông báo cho các em. Như các em đã biết, bạn Tạ Kiều lớp chúng ta bốn tháng trước đã không may bị tai nạn vô cùng nghiêm trọng. Nhà trường đã lường trước khả năng em ấy không thể đi học lại, nhưng người nhà em ấy đã kịp thời liên lạc và bày tỏ sự mong muốn cho Tạ Kiều được tiếp tục chương trình học vì em ấy đã sắp tốt nghiệp. Vì thế, bên phía nhà Tạ Kiều đã thoả thuận với nhà trường là em ấy sẽ có thể đi học lại vào bốn tháng sau.”

Nói đến đây, An Nhất Đông đẩy cặp mắt kính của mình, trầm mặc nhìn phản ứng của mọi người trong lớp. Bên dưới, ai cũng lộ vẻ mặt giật mình cùng không thể tin. Lam Mặc Nhi cũng trừng lớn nhìn về người vừa tin tức động trời kia. Ánh mắt xoay chuyển, phát hiện mình đã thất thố, cô cúi mặt xuống nhìn gầm bàn. Triệu Viên bên cạnh cũng không khác là mấy, trong mắt lộ ra ý ngạc nhiên.

Duy chỉ có Đặng Chiêu và Phó Cảnh là không mảy may bị ảnh hưởng đến sự việc kinh thiên động địa kia. Đặng Chiêu vẫn tiếp tục loay hoay với điện thoại của mình, còn Phó Cảnh thì đã lim dim, ánh mắt dần khép lại.

“Nhưng có một điều thầy muốn nói với các em,” An Nhất Đông tiếp tục, “Do chấn thương từ lần tai nạn kia nên em ấy đã bị tạm thời mất đi một phần trí nhớ. Nên các em hãy chiếu cố cho bạn ấy một chút".

Lam Mặc Nhi nghe vậy bèn trong lòng thả lỏng. Đã mất trí nhớ rồi sao? Cũng không phải quá trùng hợp đi. Nhưng như thế cũng tốt. Trong lòng cô thầm trách, chính mình vừa nãy lại lộ ra biểu cảm như vậy như thế trước mặt mọi người.

“Thầy nói đến đây thôi. Tạ Kiều em vào đi" An Nhất Đông xoay người về phía cửa, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn người đang đứng ngoài cửa. Ánh mắt cả lớp đổ dồn vào cánh cửa kia, tất cả đều trông chờ nhìn người sắp bước vào đó.

Vác chiếc cặp màu đen trên vai, mái tóc nâu hạt dẻ uốn lượn phấp phới, gương mặt nhẵn bóng chỉ có tô một lớp son nhàn nhạt, Tạ Khương khoan thai bước vào lớp, đôi mắt nhẹ nhàng đáp trả tất cả ánh mắt đang nóng rực hướng về phía mình.

Thấy cô gái đang đứng trầm mặc, An Nhất Đông lên tiếng.

“Thôi, Tạ Kiều chắc mọi người cũng đã biết, không cần giới thiệu lại làm gì. Em về chỗ của mình đi.”

Tạ Khương bước đến chỗ ngồi của mình gần cuối lớp, bỏ qua tất cả ánh mắt của mọi người, cô từ từ lấy sách vở ra rồi nghiêm chỉnh.

Cũng không còn gì thú vị để xem, mọi người trong lớp cũng rời mắt đi.

*****

Sau khi tiết học kết thúc

Tạ Khương đang thu xếp sách vở thì bỗng cô thấy một bóng người đang hướng về phía bàn mình. Tạ Khương ngước mắt lên, là một người vô cùng xinh đẹp, mái tóc vàng óng ánh rũ nhẹ lên bờ vai, làn da trắng sứ, đôi con người linh động, một vẻ đẹp động lòng người.

Đây chẳng lẽ là, Tạ Khương nghĩ thầm.

“Mình là Lam Mặc Nhi, không biết cậu còn nhớ mình chứ" Lam Mặc Nhi mở lời.

“Không nhớ", Tạ Khương lắc đầu.

“Tạ Kiều, xin lỗi vì đã không đến thăm cậu trong bốn tháng qua. Mình có mấy lần đến bệnh viện nhưng mà luôn bị ngăn lại. Bữa nào mình sẽ tặng cậu một ít quà, xem như là quà xuất viện đi" Lam Mặc Nhi nhỏ giọng nói. Ánh mắt vô cùng khẩn cẩu đầy sự chân thành hối lỗi.

“Không có gì. Cảm ơn” Tạ Khương nhẹ nhàng đáp lại. Cô biết những người đó đó là người của Phương Tuyết Diệp. Bọn họ nhận lệnh là không được để ai đến thăm đến tránh việc kế hoạch bị lộ tẩy.

Ở đằng sau, Phó Cảnh dường như nghe được tên của người nào đó, từ mặt bàn cậu bèn ngẩng đầu lên. Đối diện với bóng lưng có phần quen thuộc của người trước mặt, cậu cau mày, không nói gì.

“Hay là tụi mình cùng đi ăn đi." Lam Mặc Nhi nắm lấy bả vai của Tạ Khương, vui vẻ mời.

“Vậy cũng được” Tạ Khương gật đầu đáp. Trong lúc đang định đứng dậy rời khỏi bàn thì thanh âm đằng sau vang lên.

“Lam Mặc Nhi.” Phó Cảnh nhẹ giọng nói

“Gì vậy?" Lam Mặc Nhi dừng cước bộ, quay đầu đón ánh mắt cũng đang nhìn mình của Phó Cảnh.

“Tuần sau tôi rảnh, có muốn đi xem phim không?"

Lam Mặc Nhi hạ tầm mắt trầm mặc, dường như đang nghĩ gì đó. Ánh mắt cô như có như không liếc về phía Tạ Khương. Sau đó cô lên tiếng,

“Cũng được."

Tạ Khương cùng Lam Mặc Nhi cùng sóng vai bước ra khỏi cửa lớp. Trong lòng Tạ Khương không khỏi dậy sóng. Đó chẳng phải là người bốn tháng trước mình đã gặp sao? Cậu ta cư nhiên lại học cùng lớp với Tạ Kiều.

Lần đó, cũng may cô đã mang cặp kính cũng chiếc mũ nên cũng không có thể dễ bị nhận biết. Cô thầm cảm thấy may mắn vì lúc đó đã vội vàng rời đi, không để lộ sơ hở gì. Chắc chắn lần sau cô phải hành sự cẩn thận hơn.