Âm Mưu Của Thiên Sứ

Chương 5: Thất Hẹn

Phương Tuyết Diệp sóng vai cùng Tạ Khương trên con đường đầy người tấp nập qua lại. Hai người trầm mặc, không biết nói gì. Mặc dù cũng không mất thứ gì, nhưng sự việc hồi nãy cũng đã làm cho bầu không khí vui vẻ lúc chiều tan biến. Phương Tuyết Diệp mở miệng trước, nói,

“Người hồi nãy là ai đấy. Quen với em à?", ý cười trong mắt Phương Tuyết Diệp nổi lên.

“Không phải, chỉ thuận tiện thôi", Tạ Khương lắc đầu.

Do tính cách trầm ổn của cô nên cô cũng không kết giao nhiều với người khác. Người mà cô thân thuộc duy cũng chỉ có chị Tuyết Diệp và Tạ Kiều. Cũng do không muốn bị ảnh hưởng đến công việc nên cô cũng tránh né mấy mối quan hệ nam nữ kia. Vì thế cho đến bây giờ, Tạ Khương cũng chưa từng có mối tình nào vắt vai, những ai theo đuổi cô thì cũng bị cô lấy cớ bận công việc mà từ chối.

“Đúng như chị nghĩ. Em cứng nhắc quá sẽ sắp thành bà cô già không có ai yêu đấy" Phương Tuyết Diệp cười nói.

Tạ Khương cười nhẹ, không nói gì.

“À phải rồi”, Phương Tuyết Diệp nhớ ra, “Chị đã thu xếp cho em gái em đến bệnh viện của chị bên kia rồi. Ngày mốt làm thủ tục chuyển viện xong là sẽ chuyển đi. Chị cũng đã làm hồ sơ nhập học lại cho Tạ Kiều rồi. Lúc đầu, do tai nạn của con bé nên bên phía nhà trường đã quyết định rút học bạ của nó. Cũng may là chị đến kịp, giả làm cô của em để bảo bọn họ dừng việc rút học bạ lại. Chị có nói là con bé bị ngã lầu nhưng không quá nghiêm trọng, sẽ có thể đi học lại trong vòng bốn tháng tới. Yên tâm, chị đã bảo nhà trường là đừng loan tin đó ra cho đến khi em đi học lại.”

“Cảm ơn chị. Sau chuyện này, nếu chị cần em giúp chuyện gì thì cứ việc nói. Em sẽ tận lực.” Tạ Khương thành khẩn nói. Thật sự cô vô cùng biết ơn sự giúp đỡ của chị Tuyết Diệp trong chuyện này. Nếu không có chị ấy thì kế hoạch của cô chắc chắn sẽ không thể nào tiến hành được.

Phương Tuyết Diệp cốc đầu Tạ Khương nói, “Lại nữa. Chị giúp em là đương nhiên, không cần khách sáo như thế"

Hai người đến khu gửi xe, đã có hai người đàn ông cao to đang đứng chờ trước đầu. Bọn họ cúi đầu, nhìn cũng biết vì chuyện lúc nãy không bảo vệ bà chủ chu toàn.

Phương Tuyết Diệp xua tay, bảo bọn họ lái xe. Chiếc xe Roll Royce rời khỏi bãi xe, hiên ngang rời đi.

*****

5 giờ chiều,

Ánh chiều tà khuất bóng sau mây, tạo nên một khung cảnh màu cam vàng ấm áp. Bóng dóng cao lớn của thiếu niên nổi bật ở đó, thong dong nhìn dòng người ra vào không ngừng nghỉ.

Phó Cảnh đứng ở trước cửa khu mua sắm đợi Lam Mặc Nhi đến. Ánh mắt cậu quét qua đám người, nhưng tìm đâu cũng không thấy bóng dáng của người cậu cần tìm. Ly trà sữa trên tay đã chảy hết đá, mất đi vị ngon vốn có.

Sau một hồi thì có một người đi đến. Phó Cảnh đang mân mê điện thoại nhìn lên, nhìn thấy người đến thì ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc. Phó Cảnh liếc mắt nhìn về phía sau dòng người thì cũng không thấy người cậu muốn thấy.

“Sao lại là cậu?” Phó Cảnh chất vấn người trước mặt. Cô gái trước mắt cũng đang chăm chú nhìn Phó Cảnh, thần sắc ẩn vẻ lo lắng nhưng đã được nhanh chóng che giấu.

“Mặc Nhi nói hôm nay không khỏe nên không đến được. Cô ấy nhờ mình đến nói cho cậu biết" Triệu Viên xoa xoa dây túi đeo trước ngực nhẹ giọng nói. Tầm mắt cô hướng xuống trước ngực Phó Cảnh, không dám nhìn thẳng mặt hắn.

“Gì chứ. Vậy sao Lam Mặc Nhi không gọi cho tôi?” Phó Cảnh nghi ngờ hỏi.

“Cậu ấy thực sự đang bệnh, hiện giờ đang trong bệnh viện, không tiện để gọi điện. Vì thế cô ấy mới nhờ mình đến đây.”

“Cậu ta ở bệnh viện nào, để tôi đến thăm?”

“Không...không cần đâu, cậu ấy không muốn làm phiền cậu. Bây giờ cậu ấy chắc đã ngủ rồi, cậu chắc không muốn làm phiền đâu đúng không” Nghe Phó Cảnh nói muốn đến thăm Lam mặc Nhi, Triệu Viên bèn xua tay nói.

“Không cần đâu. Nếu Lam Mặc Nhi đã bị bệnh thì đúng là không nên làm phiền. Vậy tôi đi trước. Gửi lời hỏi thăm của tôi đến cậu ta" Phó Cảnh xoay người, hướng bãi đỗ xe mà đi. Trong tay cậu, chiếc túi đựng ly trà sữa đã nhăn nhúm.

Triệu Viên nhìn bóng lưng vừa rời đi, trong chốc lát cô nhẹ thở ra. Sau một hồi, Triệu Viên nhấc điện thoại lên gọi cho một số.

Bên kia, Lam Mặc Nhi bắt máy, thanh âm dịu dàng ôn nhu hỏi,

“Cậu ta nói thế nào?”

“Cũng không có gì nhiều. Không ngờ là cậu ta tin thật, vừa nãy còn định đi đến bệnh viện tìm cậu, nhưng mình đã ngăn lại rồi.”

“Tốt rồi.” Lam Mặc Nhi dịu dàng nói, nhưng thanh âm lại ẩn chứa sự chế giễu nhàn nhạt.

“Sao cậu lúc đầu đồng ý rồi giờ lại không chịu đi. Nhìn mặt cậu ta thất vọng lắm.”

“Mình không muốn cậu ta nghĩ là mình đã thích cậu ta nên mới đồng ý. Mình muốn cho cậu ta thấy mình không phải là loại con gái dễ bị quyến rũ bởi vẻ đẹp của cậu ta. Làm thế thì cậu ta mới thấy mình khác biệt mà xem trọng. Con trai ai mà chả thích cảm giác chinh phục. Phải làm cho cậu ta thực sự thích mình thì sau đó mình mới có thể nắm quyền chủ động cho mối quan hệ này.” Lam Mặc Nhi cười giải thích.

Cô cũng ngạc nhiên khi Phó Cảnh đột nhiên muốn hẹn cô đi khu mua sắm. Ai cũng biết Phó Cảnh là một người vô cùng đẹp trai và hào phóng, vì vậy chung quanh cậu đều không hề thiếu phụ nữ.

Dù Phó Cảnh chỉ mới quen được ba cô bạn gái trong trường nhưng cậu lại vô cùng hào phóng với bọn họ. Bọn họ muốn gì cậu đều cho phép, điều kiện tiên quyết chính là ngoan ngoãn nghe lời. Tính khí Phó Cảnh vô cùng khó chiều nên đối với bạn gái, cậu cũng rất kén chọn. Chỉ cần động đến giới hạn cậu một chút thì mối quan hệ coi như chấm dứt. Cậu không hề cho ai hai cơ hội.

Phó Cảnh rất giàu có, điều này ai cũng biết. Nhưng việc cậu chính là con trai ruột của Phó Viễn Trạch, người đứng đầu Phó gia nổi danh thành phố Vĩ Bắc thì chỉ có mình cô cùng bạn thân của Phó Cảnh là Đặng Chiêu biết. Do bất hoà với gia đình nên Phó Cảnh đã chạy đến Hạ Tây để tránh mặt Phó Viễn Trạch. Còn bất hoà gì thì kể cả cô cũng không biết.

Vì Lam Mặc Nhi là con gái rượu của tập đoàn kinh doanh mỹ phẩm Lam Gia có danh tiếng của thành phố Hạ Tây, mà gia đình cô có mối làm ăn với Phó gia nên cô cũng biết được một chút thông tin về gia thế Phó Cảnh.

Trong những giới hạn của Phó Cảnh thì chuyện gia đình chính là một trong số đó. Phó Cảnh không bao giờ hé thứ gì về quan hệ gia đình của cậu với bất kì ai. Đã có lần một cô bạn gái của cậu đã hỏi về mẹ của hắn, thế là ngày mai cô ta với cậu đường ai nấy đi.

Lam Mặc Nhi không biết vì sao mấy tháng này Phó Cảnh lại muốn theo đuổi cô. Cô không phải là chưa từng để ý đến nhất cử nhất động của cậu nên cô cũng muốn dùng lần này để dò xem mục đích của Phó Cảnh là gì.

“Ồ thì ra là thế, không ngờ cậu lại nghĩ được bước này. Mình phục cậu sát đất" Triệu Viên ngộ ra, cười hì hì nói.

“Cậu phải biết nắm bắt tâm tư của con trai thì mới có thể làm chủ được. Mình đây là dạy cho cậu một chút đấy" Lam Mặc Nhi đắc ý nói, nhưng vẫn là thanh âm vô cùng dịu dàng, làm cho người ta không có chút nào phản cảm.

“Haha, đúng vậy đúng vậy,” Triệu Viên cười phụ hoạ.

“Mà...cậu...có định đến thăm Tạ Kiều không?” Triệu Viên bỗng ngập ngừng hỏi.

Người bên kia nghe được câu này thì bỗng trầm mặc.

“Đừng nhắc đến Tạ Kiều trước mặt tớ,” Lam Mạc Nhi nghiêm giọng đáp. Thanh âm lạnh xuống vài phần. Sau đó, cô điều chỉnh lại giọng nói, nhẹ nhàng nói, “Nếu cậu ta không biết lỗi sai của mình thì mình cũng không muốn nói chuyện với cậu ta làm gì.

Triệu Viên thấy Lam Mặc Nhi không vui liền hoà hoãn, “Uhm, mình biết rồi. Mình không biết vì sao cậu lại giận cậu ấy nhưng mà nếu cậu không thích thì mình không nhắc đến nữa”

“Mình mệt rồi, mình cúp đây" Lam Mặc Nhi làm bộ dáng mệt mỏi qua điện thoại rồi cúp máy.

Triệu Viên tắt máy, mắt vẫn nhìn về phía hướng Phó Cảnh rời đi.