Âm Mưu Của Thiên Sứ

Chương 1: Tai Nạn

Trong bệnh viện, một mùi khử trùng nồng nặc bao trùm trong không khí. Những người mặc đồ trắng đi ra đi vào phòng bệnh. Những thanh âm trò chuyện của mọi người hòa cùng với khung cảnh trắng xóa tạo nên một không khí rộn rã.

Ở phòng bệnh cuối cùng thì lại là một không khí khác. Một sự im lặng bao trùm, làm người ta cảm thấy nặng nề, ngột ngạt.

Trên giường, một cô gái đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt nhắm nghiền. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, sống mũi dọc dừa, vòm trán đầy đặn, tổng thể vô cùng hài hoà. Gương mặt cô nhu mì, tạo một cảm giác bình yên. Nhưng những giải băng trắng xung quanh đầu và tay của cô lại tạo thêm một nét bi thương trong sự bình yên đó.

Hàng lông mi cô rũ nhẹ xuống. Dường như cô đang ngủ, một giấc ngủ vô cùng sâu.

Bàn tay của cô gái được một người khác nắm lấy, nhẹ nhàng xoa xoa. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm người trên giường không rời, như thể chỉ cần chớp mắt là cô gái sẽ biến mất vậy.

“Tạ Kiều, đừng ngủ nữa. Chị đã về rồi.”

Nhưng dường như cô gái trên giường đều không nghe thấy gì hết, ánh mắt vẫn nhắm nghiền, không hề cử động.

Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên.

“Tạ Khương à, em đã ở đây một ngày rồi đấy, chị có mua cháo cho em rồi này. Ăn đi để còn nóng.” Một chén cháo thịt được đặt trên chiếc bàn bên cạnh. Nhưng cô gái đang ngồi trên ghế vẫn bất động thanh sắc, ánh mắt không có tiêu cự đang nhìn người trên giường như cũ.

“Chị không ngờ là sự việc lại thành ra như vậy. Bọn cảnh sát cũng thật là. Chưa hề có bằng chứng gì cả mà đã kết luận là tự sát. Đúng là chẳng trông mong được gì từ bọn họ”.

“Chị có tra được gì không?” Sau một hồi lâu im lặng thì cô gái trên ghế mới mở miệng. Trong ánh mắt dần có tiêu cự, nhưng vẫn như cũ bất động.

“Bên chị cũng không mấy khả quan, một phần cũng là do chuyện quá mức đột ngột. Lúc chị với em nghe được tin thì cũng đã qua ba ngày. Phải tức tốc quay về Thuỵ Sĩ mới đến được đây trong một ngày. Chị cũng đã cho bên kia đi điều tra manh mối rồi, nhưng rốt cuộc vẫn chậm hơn đám cảnh sát kia một bước, lúc chúng ta trở về thì dấu vết hiện trường đã bị mang đi hết.” Phương Tuyết Diệp thở dài một hơi.

Hôm đó, Tạ Khương đột nhiên xông vào phòng tìm cô, bộ dáng hớt hải, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô thấy một cô gái bình thường luôn yên tĩnh trầm mặc như cô mà có thể thành ra bộ dáng này.

Từ những từ ngữ đứt quãng của Tạ Khương, cô nghe ra được một chuyện, em gái Tiểu Khương bị té từ sân thượng xuống, hiện sống chết không rõ. Sự việc quá đột ngột nên Phương Tuyết Diệp chỉ có thể thu xếp đồ đạc mua về bay về cùng Tạ Khương ngay trong đêm đó, đến sân bay đã là ngày hôm sau là một ngày sau đó.

Cô còn nhớ rõ ánh mắt hằn tơ máu của Tạ Khương, nhìn mà đau lòng. Em gái thì ngã từ sân thượng xuống, sống chết giờ như chỉ mành treo chuông, Tạ Khương sao có thể bình tĩnh cho được. Nếu em gái cô mà như vậy thì chắc cô sẽ còn điên cuồng hơn thế này. Mặc dù cô không có em gái nhưng mà cô cũng coi Tạ Khương như là em gái của mình nên nhìn cô không ăn không ngủ, chỉ ngồi thẫn thờ thì cũng có phần xót xa.

Đầu Tạ Khương bây giờ chỉ có một mảnh đen tối mịt trống rỗng, không nghĩ được, không cảm giác được gì cả. Bụng cô đã kêu cả buổi sáng nhưng cô cũng mặc kệ, chỉ biết ngồi nhìn cô em gái nhỏ của mình đang thương tích đầy người.

Tạ Khương cúi đầu. Là cô không tốt, đã khiến làm cho em gái phải nằm trong phòng bệnh đầy mùi khử trùng cô đơn không ai chăm sóc. Chính mình là một người chị tồi, bình thường mỗi tối nếu cô đi nước ngoài, cô sẽ luôn gọi cho Tạ Kiều để hỏi han vài câu. Ngày nào cũng lặp lại mấy câu nhưng giữa hai người thì dường như chuyện đó đã thành thói quen, không thấy buồn chán.

Cha mẹ của Tạ Khương và Tạ Kiều đã mất trong một vụ tai nạn khi hai người còn nhỏ, chỉ còn lại hai chị em chỉ biết nương tựa vào nhau. Lúc đó, cô cũng thề là sẽ luôn chăm sóc cho người thân duy nhất của mình trên đời là Tạ Kiều, sẽ cho cô một cuộc sống ăn sung mặc sướиɠ vô lo vô nghĩ.

Sau đó, hai chị em được đưa đến nhà cô chú bên ngoại sống tạm. Cô chú cũng lo đầy đủ cơm áo, trường lớp cho cô và Tạ Kiều. Nhưng chung quy cũng không phải ruột thịt gì nên cô chú cũng không mạnh không nhạt, chỉ xem hai người là họ hàng xa mà đối xử.

Sau đó cô và Tạ Kiều mới biết cô chú đã được thỏa thuận một số tiền từ tài sản từ cha mẹ để lại với điều kiện là sẽ phải chăm sóc cho hai người. Vì thế mà sau này cô đã chọn mang Tạ Kiều chuyển ra ngoài để cô chú không thể lấy lý do là chăm sóc mà động đến tài sản của cha mẹ.

Tạ Khương từ nhỏ đã biết tự lập, một mình tự làm mọi thứ. Cô biết mình cần phải trưởng thành sớm thì mới có thể lo cho em gái của mình được vẹn toàn. Thế là cô đã chọn không học đại học và quyết định đi theo nghề làm vệ sĩ riêng cho những người có tiền. Một phần là học phí đại học quá đắt đỏ, còn lại cũng vì cô nghe nói lương bổng rất hậu hĩnh nếu gặp được người chủ hào phóng.

Do tính chất công việc nên Tạ Khương ít khi về nhà. Mỗi tháng cô sẽ ghé nhà một lần để thăm Tạ Kiều vài ngày. Hai người các cô đều vô cùng trong mong những ngày này vì hai người có thể trực tiếp gặp mặt nhau mà tâm tình chứ không chỉ nghe giọng đối phương qua chiếc loa điện thoại lạnh buốt vô cảm kia.

Mỗi tháng cô đều gửi tiền về. Cũng không ít lần cô muốn dừng công việc này lại để có thể ở gần em gái hơn. Nhưng vì mức lương hấp dẫn Tạ Khương đành tiếp tục. Cô cần phải nuôi Tạ Kiều lên được đại học và làm nghề nó muốn.

Cũng vì công việc này mà Tạ Khương mới gặp được Phương Tuyết Diệp. Cô là một nữ doanh nhân mạnh mẽ, quyết đoán, mới 28 tuổi nhưng đã từ hai bàn tay trắng mà tự xây nên đế chế thương nghiệp cho riêng mình.

Cô cũng từng kết hôn và có một đời chồng. Thế nhưng tên chồng bội bạc đó lại không biết điều mà đi trăng hoa bên ngoài, còn dùng tiền của cô để bao dưỡng nhân tình, đúng là ngu xuẩn. Vì thế, cô đã âm thầm bảo luật sư chuẩn bị chứng cứ nɠɵạı ŧìиɧ của chồng cũ cùng với giấy tờ ly hôn, trong đó có ghi rõ là tài sản sẽ không được chia đôi nếu hai người ly hôn do lỗi bên chồng.

Và thế là một màn kịch oanh động đầy cẩu huyết trong phiên tòa diễn ra, làm tốn biết bao nhiêu giấy mực của báo chí. Cuối cùng dĩ nhiên là cô thắng.

Sau chuyện đó thì thanh danh của cô trở nên vô cùng vang dội không những trong giới doanh nhân mà còn trong giới chị em phụ nữ trong thành phố. Cô được xem như là một tấm gương sáng cho các chị em khi đối phó với loại chồng vũ phu tra nam.

Chuyện buôn bán của Phương Tuyết Diệp cũng nhiều vô số kể, nào là xe hơi, trung tâm thương mại, còn có bất động sản. Những ngành nào kiếm ra lời thì cô đều muốn có phần. Nhưng đó chỉ là những công việc trong ánh sáng.

Đế chế của nữ doanh nhân Phương Tuyết Diệp có được như hôm nay là nhờ một nghề tay trái, cũng chính là nghề mà đã đưa cô gặp và trở thành chị em với Tạ Khương.

Ngoài thân phận là doanh nhân thì Phương Tuyết Diệp còn là một bà chủ đòi nợ thuê. Mặc dù ngành này vô cùng nguy hiểm nhưng tiền kiếm được thì vô cùng nhiều, nên cô cũng không ngại. Nhưng Phương Tuyết Diệp cô cũng có quy tắc riêng của mình. Cô không bao giờ động đến những người lương thiện bần cùng.

Lúc Tạ Khương mới vào làm, hai người không quen biết, nhưng Phương Tuyết Diệp thì có chút để ý đến cô gái duy nhất trong đội ngũ vệ sĩ mà cô thuê. Ánh mắt trầm tĩnh, ngữ khí lễ phép nhưng không khúm núm, tinh thần trách nhiệm vô cùng cao.

Và dĩ nhiên, Phương Tuyết Diệp làm ngành này thì cũng không thể tránh có người ghen ghét mang trong đầu những mưu đồ xấu. Vì thế, cô cũng không tránh khỏi việc bị báo thù. Có lần, Phương Tuyết Diệp không cẩn thận bị đối tượng mình từng đòi nợ thuê người bắt cóc. Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thì Tạ Khương là người đầu tiên xông vào cứu cô.

Lúc bước ra khỏi căn phòng thì Phương Tuyết Diệp không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Tiểu Khương cũng không phải là ác liệt quá đi, đánh cho bọn họ chỉ còn một hơi thở. Tinh thần nhẹ thả lỏng, và cô cũng nhìn Tạ Khương thêm mấy lần, trong lòng hạ quyết định.

Lúc đám vệ sĩ của Phương Tuyết Diệp đến thì cô cũng được Tạ Khương dìu ra khỏi chỗ đó. Từ đó về sau, cô xem Tạ Khương là em gái kết nghĩa của mình, cũng giúp cô trang trải cuộc sống của cô và Tạ Kiều. Tạ Khương vẫn là vệ sĩ bên người của Phương Tuyết Diệp nhưng hai người quan hệ vô cùng tốt. Được thêm một người chị như thế làm cho Tạ Khương có phần không quen, nhưng về sau cũng dần dần tiếp nhận.

Phòng bệnh riêng mà Tạ Kiều đang nằm cũng là do Phương Tuyết Diệp hỗ trợ. Những gì Tuyết Diệp làm cho cho cô và Tạ Kiều, Tạ Khương luôn ghi nhớ trong lòng.

“Bây giờ em gái em thành ra thế này rồi, mà bên phía cảnh sát chỉ sợ cũng vô dụng, vậy giờ em tính thế nào?” Phương Tuyết Diệp hỏi.

“Thật sự không còn cách nào khác sao chị? Chuyện em gái của em không thể bị bỏ qua như vậy,” Tạ Khương trầm giọng, ánh mắt lạnh xuống vài độ. Hung thủ hại em cô vẫn còn nhởn nhơ ngoài kia, cô không thể chậm trễ được .

Cô nhìn trong tay cô, một sợi dây chuyền hình chữ thập bằng vàng, được khắc một kí hiệu vô cùng nhỏ, tinh xảo nếu không nhìn kĩ e là rất khó để phát hiện. Trên sợi dây chuyền còn vương lại chút máu đã khô, là lúc Tạ Kiều ngã xuống đất nhưng vẫn nắm chặt không buông. Tạ Khương biết được những chuyện này tất thảy đều nhờ vào cô điều dưỡng thuật lại.

Tạ Khương không dám tưởng tượng người em gái mà cô nâng niu trân trọng nhất đã phải đau đớn, khổ sở mà tuyệt vọng như thế nào khi cơ thể bất động trên nền đất lạnh lẽo. Mặc dù cô không rõ sự tình của Tạ Kiều lúc đó nhưng cô biết người em gái trông có vài phần yếu đuối nhưng bên trọng mạnh mẽ của mình không phải loại người sẽ đi làm những việc thiếu suy nghĩ như vậy. Sự việc chắc chắn là có ẩn tình, mà sợi dây chuyền này có thể là manh mối.

Nhưng giờ làm sao để điều tra đây? Tạ Khương không thể nhờ cậy cảnh sát, nhưng cô cũng không rõ sự tình của em gái cô.

Trong đầu Tạ Khương chợt loé. Một ý nghĩ táo bạo chợt xuất hiện trong đầu cô. Chỉ còn cách này thì cô mới có thể tìm hiểu chân tướng.

Lúc này, Tạ Khương bỗng quay lại nhìn Phương Tuyết Diệp nói,

“Chị có thể làm cô em được không?”