Bởi vì nam nhân từ trên xe bước xuống không ai khác, chính là nam nhân trước kia cùng các nàng đi trộm mộ!
Đầu óc Qua Lâm đột nhiên "Bùm" một cái nổ tung! Hắn tới nơi này làm gì? Gϊếŧ người diệt khẩu? Hay là muốn phá y quán? Thực sự không dám nghĩ, càng nghĩ Qua Lâm càng sợ, cô nuốt nước bọt muốn tháo chạy, nhưng sửng sốt khi chân nhấc lên không nổi một bước.
Bình thường có kẻ đần mới xuất hiện phản ứng như Qua Lâm, cô lại nghĩ nếu chân đã nhấc không nổi, vậy thì không đi! Hiện tại thế nhưng là đang ở đường lớn, giữa thanh thiên bạch nhật, ta xem ngươi có thể làm gì ta!
Nghĩ đến đây kỳ thật cũng có hai giây. Trong hai giây này, nam nhân kia đã từ vị trí phụ lái đi ra cửa sau xe, ngay sau đó, Qua Lâm trông thấy nam nhân kia vậy mà cúi đầu một mực cung kính mở cửa xe.
Ơ a? Ngồi trong xe này là thần thánh phương nào a?
Kết quả, người trong xe vừa ra tới, Qua Lâm thế nhưng mắt muốn rơi ra ngoài. Cô vốn đang cho rằng người bên trong là một lão già râu tóc xồm xoàng, ai ngờ lại nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi chỉ khoảng hai mươi?!
Mà càng làm cho người ta cảm thấy khó có thể tin còn không phải chuyện này, làm cho người ta khó có thể tin chính là thời điểm hai nam nhân kia đi ngang qua Qua Lâm, thậm chí liếc cô một cái cũng không có, giống như người qua đường lướt qua nhau. Đối với nam nhân đẹp trai kia, Qua Lâm còn có thể hiểu được, bởi vì dù sao hai người chưa từng gặp nhau. Nhưng còn nam nhân trộm mộ vậy mà cũng bỏ qua nàng, cái này lại để cho Qua Lâm kỳ quái tới cực điểm rồi, chẳng lẽ cái tên nam nhân trộm mộ kia mất ký ức?!
Nhưng điều này sao có thể…
Hai nam nhân kia một đường đi tới, ánh mắt Qua Lâm cũng dõi theo một đường, kết quả hai nam nhân kia một đường liên tục đến trước bàn Tô Chỉ thì dừng lại. Qua Lâm nhìn thấy liền sợ hãi, hai cái chân lại đột nhiên có khí lực, vụt một cái, Qua Lâm vọt đến chỗ Tô Chỉ!
"Các ngươi muốn làm gì?" Còn cách xa, nhưng Qua Lâm đã bắt đầu dắt cuống họng điên cuồng gào thét.
Y quán đang ồn ào vì một tiếng hét này mà lập tức im lặng như tờ, tất cả mọi người kỳ quái nhìn Qua Lâm, đương nhiên trong này có cả Tô Chỉ. Nàng híp mắt nhìn Qua Lâm, không hiểu nổi cái người này lại xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn bộ dáng hung ác trước nay chưa từng có của Qua Lâm, trong nháy mắt thân thể Tô Chỉ cũng liền nhanh quan sát xung quanh. Nàng nhìn theo hướng mắt của Qua Lâm, thời điểm nàng nhìn nam nhân trẻ tuổi kia, trong lúc nhất thời lại sửng sốt.
Tại sao có thể có loại cảm giác đã từng quen biết đây?
Hai nam nhân kia từ lúc vào cửa, ánh mắt liền thẳng tắp nhìn chằm chằm Tô Chỉ không tha, lúc Tô Chỉ liếc nhìn lại, vừa vặn cùng nam nhân trẻ tuổi bốn mắt nhìn nhau. Hắn cũng mặc kệ Qua Lâm kêu to, không để ý ánh mắt quái dị của khách trong y quán, thật sự nghiêm túc nhìn Tô Chỉ, ánh mắt không hề che giấu sự ôn nhu. Đột nhiên hắn mím môi cười cười, toàn bộ người đều nhìn thấy được sự ôn như này.
"Các ngươi rút cuộc là người nào? Muốn làm gì?" Lúc này Qua Lâm đã đuổi tới. Người vừa đến, lập tức nâng cao khí quản hô lên.
Giọng Qua Lâm lúc này không nhỏ, đoán chừng người lãng tai cũng có thể nghe rõ ràng, nhưng nam nhân vậy mà không thèm để ý, vẫn chăm chú nhìn Tô Chỉ, ngay cả động cũng không động một cái. Qua Lâm nhíu mày, trong nội tâm đương nhiên khó chịu tới cực điểm, cô nhìn thấy ánh mắt mê gái của nam nhân kia, hận không thể chọc hai ngón tay cho mù mắt hắn, hắn chưa từng nhìn thấy mỹ nữ hay sao? Trông thấy một cái có thể ngốc thành như vậy? !
"Ta nói ngươi đó, cậu trai." Qua Lâm không thuận theo không buông tha, dứt khoát liền đứng trước mặt cản tầm nhìn của nam nhân trẻ tuổi, nam nhân kia bị ngăn cản ánh mắt, lúc này mới đưa ánh mắt chuyển tới trên người Qua Lâm. Qua Lâm đắc ý, trong lòng thầm nói, ta đâu có kêu ngươi nhìn, ta đâu có kêu ngươi nhìn!!
Ánh mắt nam nhân kia vừa rơi xuống người Qua Lâm, sự ôn nhu trong đó lập tức biến mất vô tung vô ảnh, hắn xem Qua Lâm một hồi, lúc này mới nhẹ giọng nói một câu "Qua Lâm, ta biết ngươi."
Ta khinh!
Nghe xong lời này, Qua Lâm hoàn toàn mất bình tĩnh, nàng gằng giọng xuống, hung dữ nói "Ngươi đương nhiên phải biết ta, người bên cạnh ngươi lần trước thiếu chút đã muốn gϊếŧ ta, ngươi có thể không biết ta sao?!"
Nam nhân kia nghe xong ha ha cười cười "Sự tình nói ra rất dài dòng, nhưng đều là hiểu lầm, nếu như có thời gian, ta giải thích tường tận với ngươi." Nói xong, hắn lại nghiêng đầu qua, ánh mắt một lần nữa chuyển tới trên người Tô Chỉ "Bây giờ ta có thể cùng vị tiểu thư kia nói chuyện một chút không?"
Qua Lâm nghiêng người theo sát nam nhân kia, tiếp tục ngăn cản nam nhân trẻ tuổi "Vì cái gì? Các ngươi quen nhau sao?"
"Có chung nguồn gốc."
Qua Lâm không có lên tiếng, trong nội tâm càng ngày càng cảm thấy ở đâu đó có điểm kỳ quái, ngươi nói, nam nhân trước mắt cô nhiều nhất chỉ hơn hai mươi một chút, nhưng lời nói lại cho người khác cảm giác không được tự nhiên, cảm giác kia giống như là tiểu hài nhi hiện đại tập nói, nói không rõ ràng. Hơn nữa hắn nói hắn cùng Tô Chỉ có chung nguồn gốc, hai người bọn họ có thể chung nguồn gốc gì? Tô Chỉ là từ cổ đại xuyên tới đây, chẳng lẽ hắn cũng là xuyên tới sao?
Ôi, Qua Lâm nghĩ đến đây liền không nhịn được thấy buồn cười. Xuyên không xuyên không, ngươi cho là hàng tôm hàng cá ở chợ hay sao, người nào muốn xuyên là xuyên, xuyên đến rồi xuyên về?
"Ta nói…" Qua Lâm vẫy vẫy tay "Ngươi có thể nói cho ta biết một chút nguồn gốc của hai người không? Thế kỉ này hết lưu hành phương thức đó rồi, muốn tán gái thì ngươi cũng nên đổi phương thức ah, tỷ như mượn cái hộp quẹt so với cái này còn mới lạ hơn."
Qua Lâm nói một câu châm chọc, bộ dạng cũng hèn mọn bỉ ổi tới cực điểm, chỉ sợ đặt tình huống này cho một người bình thường, người đó đã sớm nổi bão. Nhưng kỳ quái là nam nhân này nghe xong còn mỉm cười, cũng không tiếp lời. Qua Lâm đối diện nhìn thấy rất là buồn bực, đột nhiên cảm thấy sau lưng có người, cô quay đầu nhìn lại, đứng phía sau hiển nhiên là Tô Chỉ.
Tại sao nàng cũng tới? Chẳng lẽ…"Các ngươi quen nhau?" Qua Lâm hỏi, biểu lộ không thể tin được.
Tô Chỉ nhìn nam nhân kia, trên mặt mặc dù vẫn lạnh lùng, nhưng mắt lại không có chớp, "Quen." Nàng trả lời câu hỏi của Qua Lâm, sau còn nói "Đóng cửa y quán đi, ta muốn cùng hắn nói chuyện."
Nói con em ngươi a! Lúc này là khi nào a?!
Qua Lâm nhìn đồng hồ trên tường, vậy mà mới bốn giờ chiều, lúc này khách rất đông a!
Nhưng nghĩ thì nghĩ, Qua Lâm không đuổi người cũng không có biện pháp, trong y quán này chỉ có một mình Tô Chỉ có thể xem bệnh, người ta đã mặc kệ, các nàng còn làm được gì a! Vì vậy Qua Lâm vô cùng ủ rũ, cô bĩu môi, bất đắc dĩ quay lưng đi đuổi người.
Qua Lâm vừa đi, bầu không khí trong nháy mắt trở nên ngưng trọng. Tô Chỉ mặt không đổi sắc, bình chân như vại. Nam nhân kia cũng không kém, vẫn duy trì vẻ mỉm cười, không có cảm giác nguy hiểm, mà lại là một loại cưng chiều cùng ôn nhu.
"Ngươi là ai?" Tô Chỉ mở miệng hỏi trước.
Cái này vừa hỏi, dường như là ngoài dự kiến của nam nhân kia, hắn khẽ giật mình, lúc này mới cười cười, "Không biết ta sao?"
Tô Chỉ lại cẩn thận dò xét hắn một phen, mới nói "Cảm giác rất quen, nhưng không nhớ ra."
"Ha ha." Nam nhân đột nhiên cởi mở ha ha cười, "Điện hạ thật sự đã thay đổi rất nhiều, nếu là lúc trước, bây giờ nhất định phải thốt ra [Bổn cung quản ngươi là ai? Ngươi ở nơi này lải nhải là muốn tìm cái chết?]"
…
Một lát, Tô Chỉ đầu óc "Bùm" một tiếng liền nổ tung! Chuyện lúc trước xảy ra ở Đại Doanh lập tức như hải triều tràn vào trong đầu, lời nói của nam nhân kia nàng quá quen thuộc, nhưng mà, bởi vì lúc nàng ở Đại Doanh chỉ nói như vậy với một người nên càng nhớ rõ.
Đó là lần Tô Chỉ thấy một thiếu niên, nàng hỏi "Ngươi là ai?" Thiếu niên kia gan lớn vô cùng, đối với đương triều công chúa vậy mà không cúi đầu không xu nịnh cười nói "Có thể tự do ra vào nội cung, công chúa điện hạ cảm thấy tại hạ nên là ai?" Vì vậy Tô Chỉ hất cao đầu nâng cao âm lượng nói một câu "Bổn cung quản ngươi là ai? Ngươi ở nơi này lải nhải là muốn tìm cái chết?"
Chuyện cũ như kim châm.
Chuyện này đây sẽ không người nào có thể tiếp nhận, bởi vì nam nhân ở trước mắt không ai khác, đúng là thiếu niên lúc ấy Tô Chỉ gặp trong cung. Mà thiếu niên kia cũng không phải ai khác, chính là quốc sư đại nhân đương triều.
Đây là có chuyện gì? Đây hết thảy cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Trong lúc nhất thời, như là đống băng vạn năm trên mặt Tô Chỉ tan chảy, lộ ra thần sắc bối rối, đúng vậy, nàng không cách nào tiếp nhận chuyện hoang đường này "Ngươi… Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
"Nếu thần nói thần tới nơi này tìm điện hạ, điện hạ có tin không?"
Tô Chỉ vẫn cảm thấy hoang đường, nàng bất khả tư nghị cười cười, mới nói "Ta biết ngươi tới đây là muốn tìm ta, nhưng ngươi làm sao để xuất hiện ở nơi đây? Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này, còn có, ta không phải là đã chết sao?"
Quốc sư ôn nhu hé miệng cười cười "Bởi vì thần là quốc sư a."
Câu trả lời quá là lấy lệ đi, nhưng Tô Chỉ không phải kẻ ngốc, loại trả lời lấy lệ của vị quốc sư này với nàng không có nửa phần tác dụng. Cho nên nàng lại hỏi "Ngươi làm sao đến được đây, lúc ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Bị hỏi tới cũng đã nằm trong sự liệu của quốc nha, mặc dù Tô Chỉ thay đổi rất nhiều, nhưng thực chất bản tính bướng bỉnh bên trong chưa từng vơi đi nửa phần. Tất cả chuyện này quốc sư đều biết, vì vậy hắn cũng không định tiếp tục vô vị vùng vẫy.
"Những chuyện này nói ra rất dài." Quốc sư mím môi, cười nói "Không bằng Điện hạ đi theo thần đến một chỗ yên tĩnh rồi nói tiếp, được không?"
Được không? Cái kia đương nhiên là được. Tô Chỉ không hề nghĩ ngợi liền gật đầu.
"Trước hết chờ một chút." Nói xong, Tô Chỉ chẳng quan tâm quốc sư trả lời, đã quay người đi tìm Qua Lâm.
Thời gian Tô Chỉ nói chuyện cũng không lâu, lúc này Qua Lâm đang giải thích cùng xin lỗi và tiễn chân hai vị khách cuối cùng, cô đưa mắt nhìn tiền trôi theo dòng nước*, nội tâm cho chút buồn bực. Nhìn bóng lưng mấy người khách, Qua Lâm thở dài một cái, vừa quay người lại, thiếu chút nữa bị hù chết! (Ý nói đuổi khách là mất tiền)
Cô vỗ trái tim của mình, kinh hãi nói "Ngươi đi không thể phát ra một chút âm thanh? Cũng may là ta với ngươi đã ở chung lâu ngày, nếu không chắc chắn sẽ bị ngươi hù chết."
Tô chỉ không kiên nhẫn nhìn Qua Lâm, nàng thật sự là không có nửa điểm thời gian rỗi để phản ứng lại người này, "Ta có việc phải ra ngoài, buổi tối có lẽ sẽ về muộn, ta đem theo chìa khoá, ngươi cứ ngủ trước."
Qua Lâm khẽ giật mình, không có kịp phản ứng "Ngươi muốn đi đâu?"