Vào trong xe, Qua Lâm buồn bực nhưng vẫn giúp Tô Chỉ cài đai an toàn, phát động chân ga, một đường bão táp lái về nhà. Trên đường đi hai người không nói một câu, Qua Lâm lái xe, Tô Chỉ nhìn cảnh ngoài cửa sổ.
Về nhà, hiển nhiên là Qua Lâm tai xách nách mang túi lớn túi nhỏ vô nhà, rốt cuộc cũng được đặt mông xuống sofa, Qua Lâm nhẹ nhàng thở ra. Tô Chỉ đi thẳng đến tủ lạnh lấy chai nước khoáng ra uống.
"Ta nói công chúa, ta ngày hôm nay mệt chết vì phục vụ cho ngài, ngài cũng không lấy giúp ta chai nước cho ta được?"
Tô Chỉ liếc nhìn cô một cái, lấy chai nước ném cho cô.
Qua Lâm tiếp nhận, vặn chai nước, tu ừng ực, nước mát lạnh theo yết hầu chảy xuống bụng, cảm giác này mới khiến Qua Lâm khoan khoái dễ chịu hơn. Cô đặt chai nước lên bàn, nhìn túi lớn túi nhỏ không khỏi thở dài "Chút nữa ngươi đem quần áo của ngươi bỏ vào trong tủ ah."
Tô Chỉ đi lại ngối đối diện Qua Lâm, nói "Ngươi làm."
Ta… "Làm, ta làm." Cô không có khí lực khiêu chiến công chúa, mấy vạn cũng bỏ ra rồi, chuyện nhỏ như dẹp quần áo cô có cái gì không thoản hiệp đây. Tuy vậy, chuyện xế chiều hôm nay, cô một lần nữa phải thừa nhận, cái mạng nhỏ của cô lúc nào cũng bị đe dọa ah?
Qua Lâm suy nghĩ, đây không phải là biện pháp, vì vậy, trong nội tâm suy xem làm như thế nào cùng công chúa hít thở chung bầu không khí. Con mắt đảo trái đảo phải, Qua Lâm cũng nghĩ không ra phương pháp xử lý, vì vậy, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, cô định trực tiếp nói với công chúa cho rồi, úp úp mở mở phản hiệu quả.
"Công chúa…" Qua Lâm kêu nhỏ một tiếng, tiểu thân thể nhích nhích lại gần Tô Chỉ, dị thường nịnh nọt, nói "Hôm nay chơi có vui không?"
Tô Chỉ liếc cô "Có lời cứ nói."
"Kỳ thật cũng không có gì, ta… ta là muốn nói với ngươi, xã hội chúng ta bây giờ ah, không giống với Đại Doanh các ngươi, chúng ta chú trọng tiết kiện, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm. Như ngài hôm nay mua mấy cái quần áo này, là hoàn toàn không cần thiết nha. Ngươi xem, mặc trên người ngươi lúc này, giá tiền không bằng một phần ba một cái hôm nay, nhưng lại rất đẹp nha. Cho nên…"
"Cho nên, ý của ngươi là sau này không cho mua?"
Tô Chỉ thẳng thắn, một câu nói rõ, cái này lại để cho trên mặt Qua Lâm có điểm không nhịn được, hớn hở nói "Không phải không cho mua, mà là, tốt nhất đừng mua đồ đắc như vậy, không cần thiết nha."
"Hửm." Tô Chỉ đáp "Những vật kia rất đắc sao?"
"Đúng vậy ah đúng vậy ah!" Qua Lâm vỗ tay, "Ngươi vừa tới không biết, mấy cái quần áo hôm nay ngươi mua bằng mấy tháng tiền sinh hoạt của ta ah! Số tiền đó đủ cho loại tiểu dân như ta ăn được vài trăm bữa cơm, ngươi nói không đắc?"
Tô Chỉ từ chối cho ý kiến, cười cười, "Vậy ngươi nói… đồ vật ngươi lấy trong mộ thất của ta, so sánh cùng những vật này, cái nào đắc hơn?"
Qua Lâm tái mặt, không nói nên lời. Tốt, nhọc thân cho công chúa điện hạ còn nhớ chuyện này, vậy là xong đời, chuyện này chỉ sợ không có thương lượng. Nhưng nghĩ lại một chút, trong lòng Qua Lâm quả thực có gì đó trỗi dậy, đúng là đồ vật cô lấy trong mộ nhiều tiền hơn, nhưng là có đếm được, còn công chúa ở lại đây bao lâu, cái kia không đếm được nha, nàng vừa tới còn chưa được nửa tháng, ra ngoài một chuyến tiêu hết của cô mấy vạn đồng bạc, công chúa đi mấy lần, kia chẳng phải là nàng đã lấy lại được rồi sao?
Này làm sao có thể?
Không được, xem ra mấy ngày nay cô bị áp bách quá nhiều, trong đầu căn bản không có thời gian nghĩ đến những chuyện trọng yếu này. Xuyên không đến rồi xuyên không đi, tỷ lệ là bao nhiêu? Vạn nhất công chúa không thể quay về, không phải cô nuôi công chúa cả đời sao a?!
Không nên không nên không được, chuyện này thế nhưng mà không nên nghĩ, nghĩ đến thiệt là hù chết người ah! Cả đời là cái khái niệm gì? Vạn nhất nếu nàng lập gia đình vậy phải làm sao bây giờ?
Qua Lâm lâm vào trầm tư, không còn nhớ chuyện ngày hôm nay nữa rồi. Tô Chỉ thấy Qua Lâm không nói gì thêm, liền đứng dậy đi vào phòng tắm, tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. Qua Lâm ngồi xếp bằng trên sofa, suy nghĩ làm thế nào mới tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ cả một đêm.
Khi bầu trời lộ ra chút ánh sáng, Qua Lâm mới cảm thấy đủ loại mệt mỏi đau lưng. Cô duỗi người, chuẩn bị đi ngủ. Trên thực tế, một đêm này cô cũng không nghĩ ra phương pháp cụ thể gì, đuổi người là phương pháp rất trực tiếp, nhưng vấn đề là cô làm không được. Ngẫm lại, trước cô chỉ có thể áp dụng biện pháp biến tướng*, thời gian trôi qua khiến Tô Chỉ chịu không được cô, tự mở miệng nói trước, như vậy sự tình cũng đơn giản hơn. (nội dung không đổi, chỉ hình thức khác so với lúc đầu – chỉ việc xấu)
Như vậy đầu tiên phải làm cái gì đây?
Không thể nuông chiều công chúa, không thể vì sợ chết mà phục tùng công chúa, mọi chuyện đều phải phản lại nàng mới được. Trong lòng quyết định chủ ý, Qua Lâm vọt vào phòng tắm, tắm rửa, đi ngủ.
Một giấc ngủ đủ loại không yên, trước sau ác mộng liên tục, trong mộng trái tránh phải tránh gương mặt công chúa, tuy rằng rất đẹp, nhưng đối với Qua Lâm thì thật dọa người. Đợi khi tỉnh lại, Qua Lâm cầm đồng hồ ở đầu giường xem, đã quá mười giờ sáng. Xoay người ngủ tiếp, nhưng như thế nào cũng ngủ không được, vì vậy mà cô rời phòng.
Tô Chỉ vô tình vẫn ở phòng khách đọc sách, bất quá từ tạp chí đổi thành sách sử mà thôi, thấy Tô Chỉ tập trung tinh thần, Qua Lâm cũng không nói chuyện, trực tiếp đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Lúc trở ra, Tô Chỉ gọi Qua Lâm lại.
"Làm sao vậy?"
"Ta đói bụng." Tô Chỉ nói.
"Ah…" Qua Lâm đang muốn nói, lại đột nhiên nhớ tới kế hoạch sáng nay, xem cái đầu đần của cô này! Gãi gãi đầu, cô có chút ngại nói "Hôm nay không được, ta ở bên ngoài có chuyện, thay đồ xong lập tức ra ngoài."
Tô Chỉ nhướng mày "Có việc?"
Qua Lâm trong lòng nguội lạnh, cố tự trấn định gật đầu, "À… ừ, bằng hữu hẹn ta ra ngoài có chút việc, hôm nay có khả năng sẽ ở bên ngoài thật lâu."
"Ừ."
'Ừ' vậy thôi? Qua Lâm có chút không tưởng nhìn Tô Chỉ, hưng phấn! Cô còn tưởng Tô Chỉ sẽ hạ lệnh không cho đi. Trong nội tâm vui cười, ngoài mặt không biểu lộ, Qua Lâm gật gật đầu "Ta đi thay đồ."
"Ừ." Tô Chỉ xem sách, đầu cũng không ngẩng lên một lần.
Qua Lâm gật gật đầu, biểu lộ ngưng trọng trở về phòng. Vừa bước vào, đóng cửa, Qua Lâm lập tức im ắng cười to, miệng hận không thể ngoác đến mang tai! Tốt tốt tốt, bước đầu tiên đi không sai, để công chúa đói bụng, đợi công chúa chịu không được lên tiếng cải nhau với cô, cô liền hạ lệnh đuổi khách, đến lúc đó cùng lắm cho công chúa ít tiền.
Về sau cô lại có thoải sống thoải mái rồi!
Qua Lâm tâm tình thảnh thơi thay đồ, đợi hết thảy hoàn tất, cô lại mặt không biểu lộ, nội tâm hấp tấp ra khỏi nhà.
Vừa ra khỏi nhà, thoải mái hết chỗ nói, Qua Lâm ngâm nga điệu hát dân gian, đi garage lấy xe. Ngồi vào trong xe, cô xem đồng hồ, đã nhanh mười hai giờ, một một đường lại xe đi trung tâm thành phố, vì hảo hảo chúc mừng lấy lại cuộc sống tự do, Qua Lâm quyết định ăn bữa tiệc lớn.
Kêu cả bàn sơn hào hải vị, Qua Lâm cầm đũa bắt đầu ăn uống. Hơn nửa tiếng một chút, bàn ăn bị tiêu diệt hơn phân nửa, cô xem thấy trên bàn đồ ăn còn thừa không ít, trong lòng không khỏi kêu la lãng phí, xem ra cô thật đúng là bị ngược đãi lâu ngày, theo như bình thường cô lúc nào cũng tính toán tỉ mỉ, sự tình lãng phí như vậy làm sao có thể phát sinh trên người cô.
Ăn uống no say, nỗi lòng mơ hồ liền dâng lên. Nhớ ai đây? Hiển nhiên là nhớ người trong nhà đi. Qua Lâm nhìn chằm chằm bàn đồ ăn lớn, thầm nghĩ, không biết công chúa có bị đói không. Nhìn công chúa khẳng định là chủ nhân là được nuông chiều, cơm ngày ba bữa, hôm này sớm không ăn, trưa cũng không ăn…
Phi phi phi.
Qua Lâm vỗ đầu mình, nghĩ cái gì đây ah! Cô không thể yếu lòng như vậy, nhẹ dạ với người ta là hại mình, cô mấy ngày này thế nhưng thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ. Bình tĩnh nỗi lòng, Qua Lâm gọi phục vụ tới kết sổ.
Rời nhà hàng, trời đất bao la không biết đi đâu, bây giờ trở về tránh không được công chúa lại kêu đói bụng, nhưng đi đâu thật đúng là vấn đề đau đầu, tìm Khương Ngọc? NO NO, không nên làm bóng đèn, nhưng ngoại trừ Khương Ngọc cũng không có bằng hữu nào khác.
Haizzz.
Cuối cùng Qua Lâm vỗ tay, được, lái xe đi dạo ah.
Chạy vòng vòng quanh thành phố S, thẳng đến khi thành phố lên đèn, Qua Lâm mới chuẩn bị lên được về nhà. Đã nhanh tám giờ tối rồi, về tới nhà chắc cũng hơn chín giờ, theo lý thì công chúa đại nhân của chúng ta cũng nên ngủ rồi ah?
Nhưng…
Qua Lâm tiến vào cửa, cả người trợn tròn mắt.