Qua Lâm vô lực ngồi xuống, nhếch nhếch cái miệng, okay, nàng lại tự mình đa tình nữa rồi.
"Ăn cơm, ăn cơm đi." Qua Lâm giơ tay lên, mời Tô Chỉ ăn cơm, đồng thời muốn gạt đi xấu hổ.
Nâng đũa trúc trong tay, Tô Chỉ từ tốn gắp một miếng thịt nhỏ đưa lên miệng. Qua Lâm ngồi đối diện nhìn, khóe kiệng không ngừng giật giật, ai thán trong lòng, người cổ đại quả nhiên nhã nhặn, ăn như vậy chắc sang năm mới xong ah.
"Hương vị thế nào, ăn được không? Qua Lâm hỏi.
"Ừm." Tô Chỉ nhã nhặn nhai miếng thịt trong miệng, "Có thể ăn được, nhưng kém xa ngự trù của ta."
Ta…
Thật muốn một tát, tát chết nha đầu này ah!
…
Haiz, bữa cơm tối sức cùng lực tận của Qua Lâm rốt cuộc cũng dừng lại. Ăn xong cô phải phụ trách rửa chén lau bàn, tuy Qua Lâm tự nói không phải nô tài của vị công chúa đại nhân này, nhưng bây giờ so với nô tài thì có gì khác đâu?
Làm xong một đống công việc, Qua Lâm ngồi còn chưa nóng đít, công chúa điện hạ lại lên tiếng "Bổn cung muốn tắm."
Này không phải có ý tứ kêu cô đi chuẩn bị nước ấm cho nàng sao? Người cô cũng rất dơ rất khó chịu biết không? Vì cái gì cùng là người, mà cô vừa về nhà là phải nấu cơm rửa chén chuẩn bị nước ấm? Thật sự là sẽ nhanh điên thôi.
Qua Lâm hiện tại phi thường hối hận, đúng, là ruột gan đều nhanh hối hận. Tại sao sáng sớm hôm đó cô tiện tay bắt điện thoại của Khương Ngọc, tại sao lại đi trộm cái mộ quỷ đó?
Nhìn xem, cái này là quả báo của cô!
Qua Lâm đờ đẫn ngồi trên sofa hối hận lại hối hận, công chúa điện hạ có chút bất mãn, "Ngươi ngớ ra đó làm gì? Không nghe thấy sao? Bổn cung muốn tắm, còn có tìm một bộ quần áo cho bổn cung đổi."
Ngữ khí của ngươi như vậy là sao? Làm như đây nhiệm vụ trách nhiệm của ta… Qua Lâm nếu không sợ chết hẳn sẽ nói là 'never'. Qua Lâm thở dài, "Nghe rồi nghe rồi, ta chuẩn bị nước cho ngươi, thế nhưng ở chỗ ta không có loại quần áo như ngươi."
"Vậy cứ lấy loại xiêm y như của ngươi ah." Tô Chỉ nói.
"Cái gì?" Qua Lâm còn tưởng mình nghe nhầm "Không phải hôm bữa ngươi chết sống của không đổi quần áo giống ta ư!"
"Bổn cung đột nhiên thay đổi chủ ý, không được sao?" Tô Chỉ nheo mắt lại hỏi "Các ngươi đều mặc loại xiêm y này, bổn cung không mặc, ngươi không thấy có vẻ quái dị sao?"
…
Hình như trước kia là ngươi không cảm thấy dị mà. Cô thật sự không hiểu nổi trong đầu vị công chúa này nghĩ cái gì? Trở mặt còn nhanh hơn lật sách! Khó trách đều nói gần vua như gần cọp, Qua Lâm lúc này cảm thấy tương đối đồng tình với những nô tài phải hầu hạ quan lại quyền quý thời cổ đại, cô thật sự cũng muốn xuyên không về cổ dại để hỏi, các ngươi như thế nào có thể hầu hạ những tên bệnh tâm thần này ah?
"Biết rồi biết rồi." Qua Lâm đáp qua loa, bản thân đi tới phòng ngủ lấy quần áo. Tùy tiện kéo ra một cái áo ngủ ngắn tay, Qua Lâm đem áo ngủ máng lên trong phòng tắm, thuận tiện mở máy nước nóng.
Thời gian chờ nước nóng, Qua Lâm dẫn Tô Chỉ đến phòng tắm, sau đó giới thiệu "Đây là chỗ tắm rửa, đây là chỗ rửa mặt, đây là bàn chải đánh răng, đã rõ chưa?"
Sau khi được Tô Chỉ đáp lại, Qua Lâm cầm lấy chai sữa tắm cho một ít vào bồn tắm, nói "Chút nữa ở đây ngâm mình, xong xuôi thì đến vòi sen tẩy sạch xà phòng." Nói xong, Qua Lâm kéo Tô Chỉ đến vòi sen bên cạnh, tay chỉ vào van, nói "Vặn bên trái là nước ấm, bên phải là nước lạnh, rõ chưa?"
Tô Chỉ nhìn Qua Lâm, "Ngươi có thể ra ngoài được rồi."
Không có một câu cám ơn? Okay, cô sớm biết là phải khoan dung với công chúa đại nhân, nàng như thế nào lại biết nói cám ơn đây, mọi chyện đều là bổn phận của 'nô tài' chúng ta.
Móa!
"Ngươi nhanh tắm đi, còn tới phiên ta!" Nói xong Qua Lâm đi ra ngoài.
Mấy ngày nay thiệt là bất hạnh mà, Qua Lâm thật muốn ôm gối khóc rồi. Sống 23 năm, cô thật đúng là không sống uất ức như vậy bao giờ. Đây là kiếp trước cô thiếu nợ nàng sao?
Có lẽ là do quá mệt mỏi, hay cũng có thể vì một nguyên nhân khác, dù thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, Qua Lâm bất tri bất giác đã ngủ trên sofa rồi.
Qua Lâm bị tiếng keng két lạch cạch đánh thức, đấu tranh với cơn buồn ngủ mở mắt, trước mắt nhìn thấy đúng là phòng ngủ của mình, nhưng cửa đã bị đóng.
Ách? Ai vào phòng của ta.
Đầu óc đờ đẫn chưa kịp phản ứng trước tình huống xảy ra, đợi ngây ngẩn mười giây xong, Qua Lâm đột nhiên dâng lên một trận dự cảm không tốt. Mà trên thực tế, giác quan thứ sáu của Qua Lâm cho tới bây giờ chưa bao giờ chuẩn xác như hôm nay. Giờ khắc này, cô đang đứng trước cửa phòng ngủ của mình, ra sức gõ cửa, hô to "Tô Chỉ! Ngươi đi ra cho ta, đây là phòng của ta, ngươi nên ở phòng dành cho khách, phòng của ngươi bên kia! Đi ra ah, đi ra cho ta!"
Sau mấy phút đồng hồ gõ cửa, Qua Lâm dần tuyệt vọng. Nhưng mà lúc này, cửa lại mở ra như một kỳ tích, Qua Lâm lòng mang cảm kích gửi đến các vì sao, ngay sau đó là cảnh ngộ sét đánh giữa trời quang, chỉ thấy công chúa điện hạ mặt lạnh nói "Từ hôm nay trở đi, cái phòng khách gì đó ngươi nói, ngươi ngủ."
"Rầm~" cửa bị vô tình đóng lại.
Khóc không ra nước mắt ah khóc không ra nước mắt, công chúa điện hạ ngươi cứ chiếm đọa mọi thứ như lẽ thường tình, thật làm cho những người bộ dáng nhỏ yếu như chúng ta làm sao chịu nổi ah làm sao chịu nổi?
Cô không muốn đến căn phòng chỉ có cái phảng ngủ cứng ngắt kia ah, giường lớn mềm mại của cô, drap giường thơm mát của cô!!!
Cô…
Cô còn có thể làm thế nào, cô không thể giống như công chúa đại nhân, khó chịu là đi gϊếŧ người như chơi!
May mắn trong phòng ngủ còn có mấy bộ đồ ngủ mới, nếu không, cô phải mặc bộ quần áo bẩn này đi ngủ rồi. Qua Lâm quay người, bất đắc dĩ tính về phòng ngủ phụ lấy áo đi tắm, ánh mắt lại đột nhiên nhìn thấy thanh kiếm đồng bị giấy báo bao bọc đặt trên bàn trà.
Lợi khí* ah, tuy rằng nó có giá trị liên thành, nhưng nói không chừng trong tương lai một ngày nào đó cái mạng nhỏ của ta mất đi vì nó ah. Bán đi? Không nên không nên, bị công chúa phát hiện coi như 'Game Over' luôn. (vũ khí sắc bén)
À há!
Trong lúc đó linh quang chợt lóe, Qua Lâm đã có chủ ý.
Cầm lấy thanh kiếm đồng, Qua Lâm lấy dây thắt lưng quấn chặt rồi cài lại, chính xác, cô là muốn giấu nó. Đến khi công chúa đại nhân muốn dùng thì không có, lúc tìm được cũng không biết cách tháo ra. Thấy chưa, ý tưởng tuyệt vời.
Thế nhưng mà giấu ở đâu đây?
Đi tới đi lui, Qua Lâm cuối cùng quyết định đem thanh cổ kiếm dài gần một mét này giấu dưới sàn phòng ngủ phụ! Chờ giấu xong, Qua Lâm rốt cuộc an tâm nở nụ cười. Cô tin, công chúa đại nhân nhất định sẽ không phát hiện được, bởi vì công chúa cao quý sẽ không quỳ cúi xuống giường, ha ha ha.
Dọn dẹp xong hết thảy, Qua Lâm 'hừ' một cái rồi đi tắm rửa, thay quần áo, lên giường ngủ.
Mà nên kia, có người không dễ dàng ngủ như vậy.
Người này dĩ nhiên là Tô Chỉ.
Tại phòng Qua Lâm, Tô Chỉ mắt nhìn chằm chằm trường hình ngọc bội* trong tay. Mái tóc dài đen nhánh, phần tóc dài sau lưng hoàn toàn rối loạn, phần tóc mái mềm mại phủ hai bên má. Không còn gương mặt lạnh, giờ phút này hàng lông mày thanh tú hơi cau lại, lộ ra một tia ưu sầu. (google image ‹长型玉佩› để hình dung)
Tại sao công chúa lại sầu lo?
Đương nhiên là bởi hoàn cảnh éo le mấy ngày qua.
Tuy rằng nàng không thể hiện ra, nhưng đối với hết thảy nàng không cách nào tiếp nhận. Ký ức tại Đại Doanh vẫn như in trong lòng nàng, sinh hoạt từ nhỏ đến lớn, phụ hoàng mẫu hậu bên cạnh, âm mưu chính trị xung quanh, nếu như nàng chết tại sao lại có ký ức của kiếp trước? Nếu như nàng không chết, chuyện phát sinh mấy này này làm sao lý giải?
Tại sao nàng lại đến thời đại này, khắp nơi đều là đám người khó hiểu? Có lẽ những điều này đều là nửa đêm ác mộng? Nhưng là khi nào mới tỉnh lại? Vì sao nàng lại cảm giác chân thật đến như vậy?
Hay là, đây hết thảy thật sự như Qua Lâm nói, nàng từ cổ đại xuyên không đến đây.
Thế nhưng mà, mình không phải là đã chết sao?