Phản đồ!
Qua Lâm khóc rống trong lòng, sao cô lại có thể quen tên phản đồ như Khương Ngọc đây!
Quả nhiên bởi vì một câu của Khương Ngọc, nữ tử lập tức đưa mắt qua trở lại với Qua Lâm, khóe miệng hơi cong lên, nói với Qua Lâm "Như vậy, từ nay về sau, ngươi hầu hạ bổn cung ăn, mặc, ở, đi lại ah."
…
Không phải đâu nữ hiệp, ngài nhất định phải làm sự việc thành như vậy sao?!
Qua Lâm không nói gì 'Haiz' một tiếng, bất luận là nói cái gì đều không nên lời.
Dường như ý thức được chính mình nói sai rồi, thân thể Khương Ngọc run lên, sau đó chỉ dám nhìn trời nhìn đất, ánh mắt ác độc của Qua Lâm một mực vờ như không thấy. Qua Lâm cười lạnh, trong lòng tự nhủ không có chuyện gì, sau này lão nương còn rất nhiều thời gian làm thịt ngươi.
Sự tình cơ hồ đã được giải quyết, nhưng kết quả phi thường làm người ta không hài lòng! Nhưng không có cách nào, với năng lực hiện tại của Qua Lâm, phản bác chỉ có con đường chết, mọi chuyện sẽ ổn thôi, sẽ không sao, thật sự không sao. Qua Lâm cười lạnh trong lòng, chờ đến thành phố, đó chính là thiên hạ của người hiện đại chúng ta, đến lúc đó còn không thu phục được người cổ đại ngươi?
Kìm nén cảm xúc, Qua Lâm dẫn đầu chuẩn bị rời hầm mộ, nhưng mới vừa đi được hai bước, lại nhớ ra cái gì đó, cô quay đầu, "Nữ hiệp, về sau chúng ta cùng ở chung, trước giới thiệu bản thân lẫn nhau đi?"
"Giới thiệu?" Nữ tử tựa hồ bất mãn với thỉnh cầu của Qua Lâm, nàng nhíu này nói "Tên húy của bổn cung há lại có thể cho bọn thảo dân các ngươi biết."
Cái gì? Thảo dân? Ta khinh!
Qua Lâm nháy mắt đi dến trước mặt nữ tử, cô cong khóe miệng, tận lực nặng ra một nụ cười chân thành, sau đó phi thường trịnh trọng nói "Vị nữ hiệp này, thông qua đối thoại nảy giờ, ta nghĩ ta đối với thân phận tôn quý của ngài cũng hiểu được chút ít. Nhưng ta muốn nói cho ngươi là, ở đây không phải triều đại của ngươi, ở đây không có hoàng thượng, không có nô tài tận tâm trung thành với ngươi. Thời đại này, quốc gia của chúng ta, chú trọng bình đẳng. Bất kể nam nữ, già trẻ. Cho nên mặc kệ trước kia ở triều đại của ngươi địa vị cao cỡ nào, bây giờ, ở đây, chúng ta đều bình đẳng. Giống như là, ngươi gϊếŧ người là phạm pháp, cũng bị đưa vào cục cảnh sát, dùng mạng đền mạng đó!"
"Ah?" Nữ tử cười cười, "Vậy ý ngươi chẳng phải là, các ngươi xông vào địa phận của bổn cung, ăn cắp bảo vật của bổn cung, bổn cung là nên đưa các ngươi đến cục cảnh sát?" Nữ tử ngẩng đầu nghĩ nghĩ, cười nhẹ nói "Cũng theo lời ngươi nói nói, chú trọng bình đẳng, có phải cũng nên kéo các ngươi ra ngoài chém đầu, hoặc là cho ở trong ngục chết già?"
…
Khóe miệng Qua Lâm co giật, xem như ngươi lợi hại!
Thời khắc lúng túng, Khương Ngọc tới giải vây, "Kia… nữ hiệp, chúng ta không đánh không quen, về sau vẫn là dĩ hòa vi quý tốt hơn. Ngươi xem, về sau ngươi cùng Qua Lâm cùng dưới một mái hiên, giới thiệu lẫn nhau không phải là không tốt, chúng ta cũng không thể mãi gọi ngươi là nữ hiệp ah, cái này nếu để người khác nghe thấy còn cho là thần kinh chúng ta không bình thường nha." Khương Ngọc ra dáng nịnh nọt giải thích, nhưng là sau một lúc cũng thấy nữ tử kia lạnh nhạt, nhanh chóng sửa lời, "Vậy… nếu ngươi thật không muốn nói, chúng ta cũng không ép buộc ngươi, ha ha… ha ha…"
Hào khí tựa hồ so với vừa rồi càng lúng túng hơn, Qua Lâm bĩu môi, thầm nghĩ nói cũng như không nói, đối với bà cô này như đàn khảy tai trâu, người ta thân phận hiển hách, người ta rất tôn quý ah. Lắc đầu, Qua Lâm muốn tiếp tục đi ra khỏi hầm mộ. Ngoài ý liệu, không ngờ lúc này nữ tử lại mở miệng, "Nói về các ngươi trước."
Nói ngươi nè em gái, dựa vào cái gì chúng ta phải nói trước ah. Qua Lâm muốn quậy đến cùng, Khương Ngọc nhưng lại vui vẻ hớn hở giới thiệu trước, "Ta tên Khương Ngọc, 22 tuổi, người bình thường." Ngay sau đó là Tề Vi, lại ngay sau đó…
Ba người thống nhất ánh mắt nhìn về phía Qua Lâm, Qua Lâm vịn đầu thở dài, Khương Ngọc các nàng vĩnh viễn cũng không biết cô nghĩ gì. Qua Lâm bất đắc dĩ mở miệng, "Ta là Qua Lâm, 23 tuổi, cũng là người bình thường."
Đợi ba người giới thiệu xong, mọi ánh nhìn đổ dồn về nàng kia, dù sao ba người họ cũng rất tò mò muốn biết thân phận nữ nhân xuất hiện trong quan tài này.
Nhận thấy ánh mắt tò mò của ba người, nữ tử vẫn biểu lộ lãnh đạm vô vị, nhưng không để mọi người thất vọng, nữ tử rốt cuộc mở miệng, nàng nói "Bổn cung tên gọi Tô Chỉ, công chúa Đại Doanh quốc."
"Hết rồi?" Qua Lâm theo phản xạ tiếp lời.
"Ngươi còn muốn nghe cái gì."
Qua Lâm xấu hổ ngụy biện, "Ai muốn nghe? Ta chẳng muốn nghe. Đi, đi thôi, về nhà ngủ." Nói xong, Qua Lâm xung phong dẫn đường, Khương Ngọc chưa hết tò mò lôi kéo Tề Vi đi theo sau, Tô Chỉ đi cuối cùng.
Đưa lưng về phía ba người, trong đầu Qua Lâm mới 'Phịch* phịch' điên cuồng phát ra, về phần tại sao, chính là do cô rất buồn bực, vì cái sự tình cẩu huyết? hay vì chuyện mém tí nữa là bỏ mạng? lại có lẽ bởi vì thân phận của người gọi là Tô Chỉ kia? (*từ tượng thanh, hình dung vật nặng rơi xuống)
Công chúa, nàng vậy mà thật là công chúa, tuy rằng lúc kia Qua Lâm cũng đã suy đoán thân phận của Tô Chỉ là công chúa. Nhưng suy đoán là suy đoán, nghe được nữ nhân kia chính miệng nói ra, cảm giác lại không giống như lúc trước. Trong lòng Qua Lâm buồn cười, Qua Lâm cô vậy mà tại chỗ này gặp được người xuyên không từ cổ đại tới đây, hơn nữa người nọ còn là công chúa.
Ngày sau còn cùng chung nhà với công chúa, các ngươi có thể tưởng tượng ra cái gì không?
Hửm?!
Có phải giống như nô tài hầu hạ vị công chúa điện hạ cao cao tại thượng này không?
…
Tục ngữ nói rất đúng, lên núi thì dễ, xuống núi mới khó! Cái này cũng giống như tình huống vào mộ cùng ra mộ ah. Lúc vào mộ thì bao nhiêu hung hiểm, lúc ra mộ dễ dàng hơn rất nhiều, dù sao trên đường đi ở đâu có cơ quan, ở đâu có đường ngầm, Qua Lâm đã nhớ rõ hết rồi. Huống hồ hiện tại công chúa điện hạ võ nghệ cao cường cũng ở đây, hết thảy hành trình tự nhiên như dệt hoa trên gấm*. (ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn)
Bốn người Qua Lâm khoái mã gia tiên*, nhưng cũng cần đến thời gian một ngày mới trong thấy ánh mắt trời chói mắt ở cửa huyệt mộ, ai cũng đều vui mừng khôn tả, bởi vì từ lúc vào mộ đến nay, đã trọn vẹn ba ngày các nàng chưa thấy ánh mặt trời rồi. (*ví với việc đã nhanh lại còn thúc cho nhanh thêm)
Trở ra cửa huyệt, đứng trên núi cao, cho dù bị ánh nắng mặt trời làm không mở mắt được, Qua Lâm cũng vui vẻ vì thành tựu, cô lại một lần nữa tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng hoàn thành hành trình thám hiểm vĩ đại, tuy rằng trong cái hành trình có một cái khuyết điểm 'rất nhỏ'.
Đôi mắt dần dần thích nghi với ánh sáng mặt trời, Qua Lâm chậm rãi thử mở mắt. Cảnh tượng trước mắt dần dần từ mơ hồ chuyển thành rõ ràng, điều này cũng làm cho tâm tình đang tốt đẹp của Qua Lâm lập tức rớt xuống đáy cốc, bởi vì đứng trước mặt cô là công chúa điện hạ đáng ghét.
Chỉ thấy công chúa điện hạ một thân áo gấm trắng, tóc dài đến eo, bóng lưng ngạo nghễ đứng giữa rừng cây rậm rạp bên sườn núi, quả nhiên không hợp ah. Qua Lâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Chỉ cảm thán vui sướиɠ, ai ngờ Tô Chỉ đột nhiên quay người lại.
Á!
Qua Lâm sững sờ nhìn chằm chằm Tô Chỉ, nếu như nói trong hầm mộ tốn đen Tô Chỉ đã đẹp quá mức, như vậy hiện tại quả thực Tô Chỉ đẹp đến có thể khiến người ta tức phun máu chết tươi. Ôi mẹ ơi, cô chưa thấy qua có người nào đẹp đến như vậy, Qua Lâm cô coi như cũng là một mỹ nữ, nhưng hôm nay so sánh cô mới biết cái gì gọi là người so với người giận điên người, người ta làm mặt rét lạnh tháng chạp mà cũng đẹp như vậy, nếu người ta cười khuynh thành, nam nhân trên thế giới này không phải đều chết hết sao?
Đương nhiên trong lòng phập phồng không chỉ một mình Qua Lâm, lúc này nội tâm Tô Chỉ cũng hết đợt sóng này đến đợt sóng khác đập vào, bất quá cùng Qua Lâm bất đồng chính là, hiện tại Tô Chỉ đã bị thay toàn bộ lo lắng thành tức giận. Vốn không hiểu tại sao mình tới nơi này, tâm tình không tốt, lại bị nữ nhân lôi thôi quần áo rách rưới tên Qua Lâm kia không nể nang nhìn chằm chằm, ai cũng sẽ có sắc mặt không tốt thôi.
Tô Chỉ ngẩng cao đầu một chút, ánh mắt cực kỳ cao ngạo lạnh lùng, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Qua Lâm, từng chữ từng câu mở miệng "Còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt ngươi."
Qua Lâm sững sờ, tiếp theo là nổi trận lôi đình, móc cái đầu ngươi ah!! Mặt ngươi nạm vàng hay sao!! Nhìn cũng không cho nhìn!!