Cuộc sống luôn có những chuyện xảy ra bất chợt không cách nào dự liệu trước được, hoặc có thể gọi nó bằng một danh xưng là tai hoạ. Có một câu nói cực kỳ đúng, nếu bạn trải qua bao nhiêu vui vẻ thì sẽ nhận lấy bấy nhiêu cực khổ, nói một cách khác chính là, cuộc đời luôn công bằng.
Đời người luôn có những chuyện như vậy, giống như chuyện tình cảm, bỗng dưng chém xuống một đao, đường chỉ tay vốn dây dưa đột nhiên đứt đoạn, lưu lại trên lòng bàn tay và đáy lòng một lỗ hổng rõ rệt.
Người ta luôn nói, bạn không hiểu thế nào là yêu, hoặc là nói, bạn thực sự chưa trưởng thành. Thẩm Mộng Nhan là thuộc loại người không hiểu hay là thuộc loại người chưa trưởng thành, nàng chỉ tuỳ tâm sở dục, lúc yêu thì giống như sóng biển, cuộn trào mãnh liệt và mãi mãi không ngừng nghỉ. Nhưng khi bọt sóng va đập mạnh vào đá ngầm hiện thực, thì trở nên nát vụn điêu tàn, không chịu nổi một kích.
Giống như bây giờ máu tươi thuận theo ngón tay nàng từng giọt lan tràn ra, chung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, nàng ở trong vòng tay không có một chút sức lực kia đột nhiên biến thành một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ. Không hiểu thế nào là yêu, không hiểu thế nào là hận, thậm chí không hiểu thứ màu đỏ trên ngón tay kia có ý nghĩa gì nữa.
Bàn tay Tô Vãn Khanh đang nắm cổ tay của nàng vẫn không buông lỏng, nỗi đau mãnh liệt mới vừa rồi chỉ vỏn vẹn thoáng qua trong chớp nhoáng, cô tất nhiên cũng nhìn thấy được dòng máu đỏ chảy ra từ trong cơ thể mình, thế nhưng cô chỉ nhìn, không có chút cảm giác gì thứ đó là của mình.
Nếu đã muốn làm, dĩ nhiên phải làm cho xong không phải sao, cô nắm lấy bàn tay vẫn đang dừng lại trong thân thể mình, từ từ rút ra, rồi lại đâm sâu vào. Bụng dưới dâng lên một trận co thắt ngọt ngào, kẹp chặt lấy dị vật bên trong cơ thể.
Ngón tay mảnh khảnh kia dường như đã biến thành một khúc gỗ, hoàn toàn theo sự điều khiển của cô. Cơ thể vẫn đang rất khát khao, mặc dù trái tim đã chết nhưng thể xác vẫn còn sống, Tô Vãn Khanh cười cười tỏ ý chẳng sao cả, lần lượt cho ngón tay nàng tiến vào thân thể của mình.
Giống như có ai đó hất cát vào mặt, trước mắt nàng chẳng những mờ mịt không nhìn thấy gì, mà ngay cả cổ họng cũng cảm giác đau rát như bị nuốt phải hòn đá. Thẩm Mộng Nhan ngửa đầu nhìn người trước mặt, giống như toàn bộ mọi thứ đều trở lại lần đầu gặp gỡ, nàng cũng giống như bây giờ, ngửa đầu hoang mang nhìn cô.
Kɧoáı ©ảʍ bên trong cơ thể và đau đớn bên ngoài khiến trái tim Tô Vãn Khanh quá sức mệt mỏi, cánh tay đang nắm lấy bàn tay nàng cũng rã rời, không còn chút sức lực. Cuối cùng cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Thẩm Mộng Nhan, vài sợi tóc mềm mại quấn lấy móng tay cô, theo cánh tay cô từ từ rơi xuống.
Một sợi tóc bị kéo đau, cảm giác đau nhói rõ ràng, nhưng chưa đến một giây thì không còn cảm giác gì nữa. Vậy mà nàng lại giống như đột nhiên bị ai đó đâm một nhát dao vào lưng, lưỡi dao lóe sáng đi qua da thịt nàng, xuyên thẳng vào tim nàng.
Người trước mắt bởi vì chịu đựng quá nhiều lại ngất đi rồi, ngón tay rũ bên cạnh vẫn còn quấn quanh vài sợi tóc, mấy sợi tóc kia dường như đột nhiên biến thành dây mây màu đen vươn dài ra, quấn chặt lấy thân thể nàng.
Thẩm Mộng Nhan ngơ ngác quỳ gối trước mặt cô, ngón tay đặt trong cơ thể cô cũng từ từ rút ra, vệt máu đỏ tươi từng giọt rơi xuống sàn nhà, màu đỏ chói mắt đến mức nàng không dám nhìn thẳng.
Nàng vịn ghế, lảo đảo đứng dậy, vừa mới đi đến bên giường thì dường như toàn thân mất đi sức sực, ngã nhào lên giường. Nàng cắm lại đường dây điện thoại, cầm ống nghe lên, máy móc ấn một dãy số, mà lúc này ngón tay của nàng lại không có một chút run rẩy nào, còn lạnh như băng ngay cả nàng cũng kinh ngạc.
Điện thoại thông rồi, người ở đầu dây bên kia mang theo giọng nói ngái ngủ, mơ mơ hồ hồ alo một tiếng.
"Alo…" Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Mộng Nhan mới phát hiện giọng nói khàn khàn của mình không nghe ra được là đang nói cái gì, nàng liếʍ môi, gắng gượng ho khan một tiếng: "Chị Cố, là em, Thẩm…"
"Mộng Nhan à, giọng em làm sao thế, bệnh à?"
Thẩm Mộng Nhan dụi dụi đôi mắt, cố gắng làm cho tầm mắt trở nên rõ ràng một chút. Nàng vô thức lắc đầu, không hề nghĩ được người ở đầu dây bên kia căn bản không thể nhìn thấy động tác của nàng.
"Chị biết hôm nay em ở cùng Tô Vãn Khanh, làm lành rồi thì vội vàng thông báo cho chị biết vậy hả." Giọng nói xị xị xọ xọ ở đầu dây bên kia truyền sang, bên trong còn mang theo ý cười: "Vãn Khanh lúc này có hơi kích động, nhưng mà cảnh sát đã dựa vào đoạn ghi âm của Vãn Khanh kiểm chứng Bạch Kiền rồi. Lần trước em đúng thật là đã trừng trị em ấy một trận thật đáng rồi, đến chị cũng kinh hồn bạt vía…"
"Lần trước?…" Đối phương rõ ràng là đang nói tiếng phổ thông rất chuẩn, thế nhưng tại sao một chữ nàng cũng nghe không hiểu, lần trước nào, trừng trị gì?
"Đúng vậy… lần trước Vãn Khanh lấy được đoạn ghi âm thì vội vàng đi tìm em, em chắc chắn đã nghiêm khắc chỉnh sửa em ấy một trận… Ừm, chính là cái hôm sau buổi lễ trao giải đó…"
Cánh tay đang cầm ống nghe của Thẩm Mộng Nhan đột nhiên bắt đầu run rẩy, hệt như đột nhiên bị co giật, đôi môi nàng run cầm cập va đập vào nhau, nhưng không nói một câu nào.
Tại sao lại như vậy… Nàng vì cô và nàng mà nghĩ ra rất nhiều kết cục, nhưng không ngờ đến lại như thế này… Hôm đó khi nàng đuổi người phụ nữ kia đến phòng khách, thì phát hiện giày của mình được xếp ngay ngắn trong tủ giày, thế nhưng khi đó đầu óc nàng bị rượu vùi lấp đến choáng váng, căn bản không nghĩ tới là người kia đã đến đây.
Nàng cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên buổi lễ trao giải kia, vì không muốn chạm mặt cô, nàng chủ động bỏ giải thưởng, sang hôm sau toàn bộ tiêu đề trên các trang tin tức giải trí đều là hình ảnh Tô Vãn Khanh cùng Bạch Kiền ở trước cửa khách sạn ôm nhau.
Đại khái là ngày hôm đó, nàng trút bỏ hết toàn bộ tình yêu bị người kia phản bội, dễ dàng châm một mồi lửa đốt thành tro bụi, đáy lòng hoang tàn không một ngọn cỏ, tuông trào máu tươi. Nàng cho rằng mình bị phản bội, bị vứt bỏ, bị lừa gạt…
Sau đó thì dốc toàn lực trả thù, rồi sau khi nhìn thấy được máu tươi và đau đớn, thì vào lúc này, lúc mà nàng nên tràn trề hả hê, lại nói cho nàng biết, toàn bộ những gì người kia làm đều là vì mình… Thế này thì làm sao nàng có thể tiếp nhận, làm sao nàng có thể tin tưởng?
"Alo… alo?" Đối mặt nửa ngày cũng không nghe nàng nói một tiếng nào, điện thoại lại đột nhiên bị cúp ngang, chỉ còn lại âm thanh tút tút. Cố Khuynh Dung còn tưởng rằng nàng xấu hổ, buông điện thoại xuống, trở mình, chị cuối cùng có thể đánh một giấc ngon rồi.
Thẩm Mộng Nhan chống tay lên giường, chật vật ngồi dậy, thế nhưng l*иg ngực không ngừng lan tràn cảm giác sôi trào, cảm giác buồn nôn mãnh liệt thúc dục nàng không thể không đứng lên chạy vào nhà vệ sinh, trên đường không biết đυ.ng phải bao nhiêu thứ.
Có thể là bởi vì quá lâu không được ăn một bữa ngon lành, nàng chỉ có thể nằm trên bồn rửa nôn khan, nhưng lại không thể nôn ra thứ gì. Dư quang thoáng nhìn thấy những ngón tay đang bấu trên thành bồn, vết máu còn sót lại đối lập với màu trắng của đồ sứ khiến người ta kinh sợ.
Nàng vặn vòi nước, rửa sạch vết máu trên ngón tay, thông qua tấm gương trước mặt, nàng nhìn thấy bộ dạng của chính mình. Đầu tóc rối bời, sắc mặt nhợt nhạt, viền mắt thì hơi đỏ ửng, nếu như bây giờ người kia ở bên cạnh mình, cô nhất định sẽ cười nhạo mình là bà điên, có thể để mặt mộc diễn vai ma nữ được rồi.
Khóe miệng của nàng hơi nhếch lên, biên độ càng lúc càng lớn, cuối cùng không khống chế được cười phá lên. Nàng vừa cười, thân thể đung đưa dựa vào vách tường tuột xuống, ở trong nụ cười này, nàng còn nếm được nước mắt của chính mình.
Nàng giống như cuối cùng đã biết chuyện gì đã xảy ra, cuộc đời buồn cười như vậy đó, làm sao không thể cười nhạo nó một trận?
Lúc nàng cởi trói trên người Tô Vãn Khanh, nhẹ nhàng ôm cô nằm lên giường, rèm cửa sổ đều đã hơi hơi hiện lên ánh sáng, trời đã sáng rồi.
Thẩm Mộng Nhan ngồi bên mép giường cẩn thận xử lý, băng bó vết thương cho cô, nàng khó mà diễn tả bằng lời cảm giác bây giờ của mình là gì… vui mừng, ân hận, đau lòng hay là tức giận, tất cả các từ đều dung hoà thành hai chữ đơn giản, mệt mỏi.
Nàng không phải là nhà tiên tri, nàng không thể lỗ tai thì nghe người kia nói những lời tàn nhẫn, lại biết trước được đó phần tâm ý của người kia, nàng đã từng dành cho Tô Vãn Khanh sự tin tưởng vô điều kiện, đó là bởi vì yêu, bất luận cô nói gì cũng đều sẽ tin tưởng tuyệt đối.
Nhưng bây giờ phần tin tưởng này lại bị hao mòn từng chút, không còn sót lại gì, kỳ thật Tô Vãn Khanh cũng không phải là nhà tiên tri, sự tin tưởng của cô đối với nàng cũng đã tiêu tan thành mây khói. Nếu không, sau ngày hôm đó cô sẽ không cái gì cũng đều không hỏi tới, và hôm nay cũng sẽ không bất luận chịu đựng bao nhiêu đau đớn cũng không rên một tiếng.
Hai người không còn tin tưởng nhau, thì ngay cả một câu nói cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, phải không ngừng suy đoán đối phương rốt cuộc là có ý gì, những lời này là thật lòng hay là giả dối. Tô Vãn Khanh không nói bất kỳ điều gì với nàng, cô cho rằng mình có khả năng đối phó được tất cả mọi thứ, thế nhưng cô rốt cuộc có nghĩ đến nàng sẽ đau khổ vùng vẫy thế nào dưới sự lừa gạt của cô không?
Nàng quá mệt mỏi rồi, hai người họ sau này sẽ thế nào, Tô Vãn Khanh sau khi tỉnh lại sẽ có phản ứng gì, những thứ này nàng cũng không còn sức suy nghĩ, đoán mò nữa. Bây giờ chỉ xử lý vết thương trên người cô thôi cũng đã làm nàng kiệt sức, nàng không muốn nhìn thấy rốt cuộc mình đã làm những gì trên thân thể con người này, nhưng lại không thể không nhìn, không thể không chịu đựng sự giày vò trong trái tim.
Nàng vốn tưởng rằng chỉ cần trả thù xong thì sẽ dễ chịu, cho nên trong quá trình cho dù mình có đau lòng thế nào đi chăng nữa cũng kiên trì tiếp tục, thế nhưng bây giờ nhìn lại, suy nghĩ của mình ngây thơ và buồn cười biết nhường nào. Tổn thương người mình yêu, so với tự hành hạ bản thân còn tàn khốc hơn gấp trăm lần.
Sau khi Thẩm Mộng Nhan xử lý xong vết thương, nàng đặt tay lên trán cô thử độ ấm, vẫn ổn, không có phát sốt. Nàng tưởng rằng mình mệt đến mức chỉ cần nằm lên giường thì sẽ lập tức mất đi ý thức, thế nhưng nàng lại sai rồi, cho dù tinh thần có mệt mỏi thế nào đi nữa, nàng trở mình thế nào cũng không ngủ được.
Nàng nghiêng người sang một bên, nhìn gương mặt quen thuộc của người bên cạnh, ngày trước lúc hai người ôm nhau ngủ, nàng đều đợi đến lúc Tô Vãn Khanh ngủ mới chăm chú nhìn cô thế này. Trong thế giới yên tĩnh chỉ có hai người họ, len lén nhìn cô, khi đó nàng luôn cảm thấy đây là điều ngọt ngào mà mình đã lén trộm được.
Cho đến khi tất cả mọi chuyện đều đã trở thành ván đã đóng thuyền, lúc bụi đã phủ đầy, nàng mới cảm thấy hối hận. Nhưng mà con người chính là như vậy, không trải qua thì vĩnh viễn không biết mình muốn cái gì.
Giữa hai người bọn họ, rốt cuộc còn có cái gì chưa từng trải qua nhỉ?… Thẩm Mộng Nhan miên man suy nghĩ những điều này, rồi dần dần mơ hồ mất đi ý thức.