Mỹ Nhân Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Chương 58: Bại lộ chân tướng

Sáng thứ năm, rất nhiều phóng viên nhận được thông tin, nói Tô Vãn Khanh đã quyết định huỷ hợp đồng với công ty "Hoa Anh", chuyển sang đầu quân cho công ty "Thiên Hoàng" của Bạch Kiền, chuẩn bị tổ chức họp báo để công bố tin tức này.

Tin tức này giống hệt như một tiếng sấm nổ vang khắp giới truyền thông và giải trí, đến nỗi toàn bộ phóng viên đều cho rằng là do người nào đó đồn bậy, dồn dập gọi điện tìm Cố Khuynh Dung xác minh. Lúc biết được đây là sự thật, gần như toàn bộ truyền thông và giới giải trí đều ngẩn ra vài giây. Tổng biên tập của các tờ báo đã in đều thở ngắn than dài, lại bỏ lỡ một tin tức động trời như vậy. Còn biên tập của các tờ báo, tạp chí vẫn còn đang biên soạn lại vui như nở hoa, nhao nhao sửa đổi trang bìa thành ảnh của Tô Vãn Khanh.

Tô Vãn Khanh vốn đã là một nghệ sỹ hạng A trong nước, thậm chí ở trên trường quốc tế cũng có danh tiếng lừng lẫy. Lần huỷ hợp đồng này của cô, tất cả các hợp đồng đại diện, quay chụp cũng theo đó mà huỷ bỏ, bứt một sợi tóc động đến cả thân người, tiền bồi thường phải chi trả cho Hoa Anh con số không đơn giản chỉ là mấy chữ số ký tự thiên văn, so với số tiền cô kiếm được từ khi cô vào nghề đến nay sợ còn nhiều hơn.

Cố Khuynh Dung biết cô không trả nổi, đợi kế toán đem giấy tờ quyết toán đến, chị gọi điện cho Tô Vãn Khanh.

"Vãn Khanh, em biết muốn huỷ hợp đồng em phải bồi thường bao nhiêu không?"

"Em biết, em định sẽ bán căn nhà." Tô Vãn Khanh nhìn quanh căn nhà một lượt, trong căn nhà này không có lấy một thứ xứng đáng để cô luyến tiếc, toàn bộ hồi ức của hai người đều nằm ở nhà Thẩm Mộng Nhan. Căn nhà này một năm số lần cô trở về lác đác đếm trên đầu ngón tay.

"Thôi đừng, em có bao nhiêu vốn lưu động?" Câu hỏi của Cố Khuynh Dung mang cô trở về thực tại.

Tô Vãn Khanh cầm điện thoại xoay một vòng trong căn nhà, suy nghĩ một chút: "Hơn hai triệu ba thì phải."

"Chẳng thấm vào đâu." Cố Khuynh Dung nói: "Thế này đi, chị rút vốn giúp em ứng trước ba chục triệu, em cầm hai chục triệu, trước hết tiền hợp tác với công ty vẫn còn. Em nợ công ty tiền này, để sau rồi hãy tính."

"Không cần, em tự lo được." Tô Vãn Khanh quyết định gánh vác tất cả chuyện này trên vai mình.

Cố Khuynh Dung thở dài: "Em đừng ở đó mà tranh giành với chị, nếu em thật sự có thể giải quyết được chuyện này, ba chục triệu thì có là gì đâu, xứng đáng."

"Vậy cảm ơn chị." Tô Vãn Khanh nói một cách rất nhẹ nhàng, tiếp đó là cúp máy. Việc một nghệ sỹ huỷ hợp đồng chưa từng bị coi là một chuyện phiền hà, trừ khi công ty gây ra lỗi, bằng không thì không có một nghệ sỹ nào ngu ngốc chủ động đi huỷ hợp đồng.

Thẩm Mộng Nhan cũng biết hợp đồng trên người Tô Vãn Khanh, nếu không có một ông chủ nào đó ở sau chống lưng, thì không có cách nào phá hợp đồng, nàng vốn tưởng rằng Tô Vãn Khanh đã tìm được ông chủ chống lưng cho cô rồi, nhưng lại nghe nói là Cố Khuynh Dung cố tình thả cho cô, lập tức buông mọi chuyện trong tay, xông thẳng đến phòng làm việc của Cố Khuynh Dung.

"Chị Cố, chị rốt cuộc là có ý gì?!" Thẩm Mộng Nhan vốn nghĩ người kia muốn huỷ hợp đồng thì khoảng tiền bồi thường này sẽ chướng ngại có thể bóp chết cô, nhưng lại không ngờ rằng Cố Khuynh Dung không những không làm khó cô, ngược lại còn giúp cô trả hộ khoảng tiền này.

"Ý gì là ý gì?"

"Tô Vãn Khanh muốn huỷ hợp đồng là chuyện của chị ta, chị tại sao còn đi giúp chị ta? Chị ta là đυ.c nước béo cò rút củi dưới đáy nồi, chị có biết không?"

Cố Khuynh Dung sắp xếp lại giấy tờ, bình tĩnh nói:

"Em ấy muốn đi, lý do cũng rất trọn vẹn. Chẳng qua chỉ là chuyện này vẫn chưa tra ra được, nếu như tra ra được thật sự là vấn đề của công ty, khoảng tiền bồi thường này cũng phải trả cho em ấy, cứ coi như là trả trước thôi…"

Thẩm Mộng Nhan đập tay lên bàn làm việc của Cố Khuynh Dung một cái rầm.

"Chị rõ ràng biết chuyện này không có liên quan đến công ty!"

"Chị biết em không muốn em ấy đi, đều là bạn bè bấy lâu, em ấy có bất nhân, chị cũng không thể bất nghĩa. Hơn nữa mấy năm nay, em ấy cũng vì công ty mà kiếm không ít tiền, lần này huỷ hợp đồng, mọi người đều không dễ chịu, nhưng không còn cách nào khác."

Thẩm Mộng Nhan vừa căm tức vừa cấp bách nói:

"Chị không thể để chị ta yên ổn mà đi như vậy được! Ngay cả một lời rõ ràng cũng không có!"

Cố Khuynh Dung liếʍ môi:

"Nếu quả thật em ấy có nợ công ty thứ gì, món nợ này sớm muộn gì thì cũng sẽ trả lại thôi, em không cần vội như vậy."

Dứt lời cô đặt xấp giấy tờ nằm chỉnh tề trên bàn, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra khỏi phòng làm việc, để Thẩm Mộng Nhan một mình ở lại bên trong căm hận nghiến răng nghiến lợi. Tô Vãn Khanh, chị rốt cuộc sử dụng bùa phép gì, lại có thể lừa gạt được tất cả mọi người! Đáng tiếc chị có thể lừa được tất cả mọi người, nhưng lại không thể lừa được tôi, sớm muộn sẽ có một ngày, tôi muốn chị phải…

Nàng dùng hết sức siết chặt nắm đấm, đập mạnh lên mặt bàn, đầu khớp xương đều bị đập đỏ ửng, nàng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Dựa vào cái gì Tô Vãn Khanh muốn đi thì đi, muốn tới thì tới, lại con dễ như trở bàn tay như vậy!

Buổi họp báo tin tức đúng hạn được tổ chức, hội trường kín người hết chỗ, toàn bộ phóng viên cầm micro, giá đỡ giơ lên ngổn ngang khắp nơi tìm kiếm khe hở, hy vọng có thể tìm được vị trí tốt hơn. Trên khán đài có ba đương sự là Cố Khuynh Dung, Tô Vãn Khanh, Bạch Kiền đang ngồi, MC đứng ở một bên, Thẩm Mộng Nhan, Phạm Hâm cùng mấy người có liên quan ngồi ở hàng ghế đầu dành cho phóng viên.

Tô Vãn Khanh hôm nay mặc một bộ sườn xám màu xanh đen, mái tóc xoăn dài không một sợi rối nằm xếp li ở phía sau ót, vài sợi tóc mái tự do xoã xuống chiếc cổ thon dài. Đôi khuyên ngọc lưu ly dài treo ở hai bên tai cô, dưới ánh đèn lấp lánh rực rỡ.

Cô ngồi ở trên khán đài cao cao, sắc mặt không một chút gợn sóng, mặc cho ánh đèn của phóng viên ở bên dưới liên tục chớp nháy. Thẩm Mộng Nhan thì ngồi ở hàng ghế đầu, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua cô, rồi thu hồi lại tựa như không thèm để ý.

Cô giống như vừa cầm lại được quyền trượng, đội lên vương miện, dùng thái độ vân đạm phong khinh thờ ơ lạnh nhạt nhìn đám người nháo nhào ở dưới khán đài.

Thật không dễ dàng để đám phóng viên yên tĩnh, Tô Vãn Khanh thờ ơ mở miệng:

"Các vị, bởi vì Hoa Anh xảy ra chuyện, rất nhiều nghệ sỹ đều đã huỷ hợp đồng. Bây giờ Hoa Anh có thể cần một thời gian để chỉnh đốn lại, sẽ không có thời gian chú ý đến việc đào tạo và chăm chút các nghệ sỹ. Cân nhắc đến sự nghiệp phát triển và sự an toàn của tương lai sau này, tôi quyết định chuyển sang đầu quân cho Thiên Hoàng, cảm ơn mọi người đã quan tâm."

Thẩm Mộng Nhan vì không muốn để người khác biết mà siết chặt nắm tay, con người này, sao lại có thể đường đường chính chính nói như vậy!

Cố Khuynh Dung phả hơi thở vào micro: "Hoa Anh quả thực cần một khoảng thời gian để làm dịu ảnh hưởng của chuyện này xuống, nhưng tôi tin, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến việc đào tạo và chăm chút các nghệ sỹ. Chuyện bây giờ còn chưa sáng tỏ, Tô tiểu thư đề nghị huỷ hợp đồng, tôi chỉ có thể nói, theo như cá nhân tôi nhìn thấy, cô ấy đưa ra quyết định là hoàn toàn không sáng suốt. Nhưng nếu như cô ấy đã quyết định rồi, chúng tôi cũng không có cách nào xoay chuyển ý muốn của cô ấy, chỉ có thể tôn trọng quyết định lựa chọn của cô ấy. Tôi đại diện cho Hoa Anh, đối với chuyện này cảm thấy vô cùng tiếc nuối, hy vọng cô ấy có thể ở Thiên Hoàng đi được tốt hơn."

MC nhìn phóng viên ở dưới khán đài bắt đầu sôi nổi thảo luận, vội vàng chủ trì nói:

"Mọi người trước hết đừng vội đưa ra kết luận, ngài Bạch vẫn còn chưa bày tỏ thái độ mà."

Bạch Kiền gật đầu một cái: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến chuyện này. Tô Vãn Khanh tiểu thư, nói đúng lý ra là cô ấy thông qua tôi mà vào Thiên Hoàng, cũng là ý muốn cá nhân của cô ấy. Tôi với tư cách là bạn của cô ấy, vô cùng hoan nghênh quyết định sáng suốt này của cô, tôi đại diện cho Thiên Hoàng hoan nghênh cô. Thiên Hoàng cam kết, sẽ vì Tô Vãn Khanh tiểu thư mà bố trí đoàn đội tốt nhất cho cô, đồng thời, với tư cách là người trong ngành, tôi cũng thật tâm hy vọng vấn đề của Hoa Anh có thể sớm được giải quyết, mong sau này có cơ hội cùng cộng tác với Thiên Hoàng."

Phạm Hâm ở dưới khán đài bĩu môi, trong lòng thầm nói tên Bạch Kiền này quá là láo phét, gã không gạt chân cho Hoa Anh ngã thì đã là may lắm rồi, còn hợp tác cái quỷ gì? Phóng viên tin mấy lời này mới là lạ.

Ba người trình bày xong, MC tuyên bố phóng viên có thể đặt câu hỏi, tức khắc gần một trăm cánh tay giơ lên, MC cầm micro đưa tới tay một vị ký giả gần nhất.

"Chào mọi người, tôi là phóng viên mảng giải trí của đài CSWB, tôi muốn hỏi Cố tiểu thư, việc liên quan đến vụ việc tư liệu của Hoa Anh bị tiết lộ ra bên ngoài, bây giờ tiến triển đến đâu rồi?"

Cố Khuynh Dung đáp lại: "Chuyện này bây giờ còn đang tìm chứng cứ, mọi người đừng vội, Hoa Anh nhất định sẽ làm rõ, sẽ không bỏ mặc cho qua chuyện này, một khi có tin tức chính xác, việc trước tiên là chúng tôi sẽ công bố cho mọi người biết."

Vị phóng viên hỏi tiếp: "Bây giờ điều chúng tôi quan tâm là, chuyện này rốt cuộc là có kẻ ác tâm đánh cắp tung tin đồn hay là nội bộ Hoa Anh để lộ tin, chuyện liên quan đến hai phương diện này, có tiến triển gì không?"

Cố Khuynh Dung vẫn còn đang suy nghĩ, Tô Vãn Khanh nghiêng đầu sang chỗ khác, ghé tai nói thầm với Bạch Kiền:

"Bạch Kiền, nếu như anh không đứng ra gánh lấy trách nhiệm chuyện này, thì tôi đứng ra gánh. Tôi nghĩ, bạn gái của anh làm ra chuyện như vậy, còn đầu quân vào công ty của anh… Đây thật đúng là một đề tài hay có phải không?"

Biểu tình của Bạch Kiền đột nhiên trở nên rất mất tự nhiên, không đợi Cố Khuynh Dung mở miệng, gã giành lời nói trước: "Theo tôi được biết, chiếc máy tính để lộ tư liệu chính xác là của một nữ nghệ sỹ hiện đang rất nổi gần đây, nghệ sỹ này trước đây còn có tin đồn không xác thực với Tô Vãn Khanh tiểu thư."

Vừa dứt lời, hội trường liền trở nên ồn ào, Thẩm Mộng Nhan ở dưới khán đài, toàn bộ những lời xì xào bên tai đều là tên của mình. Liên tưởng đến lời nói thầm của Tô Vãn Khanh và Bạch Kiền mới vừa rồi, nàng không thể không nghĩ đến lời nói này của Bạch Kiền là do Tô Vãn Khanh giật dây, ánh mắt trong phút chốc trở nên lạnh lẽo, hung tợn nhìn chằm chằm Tô Vãn Khanh, lập tức muốn bùng nổ làm loạn. Phạm Hâm sớm đã có chuẩn bị, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, nhắc nhở nàng đừng ở trước mặt mọi người làm ra chuyện thiếu suy nghĩ.

"Bình tĩnh đi, Bạch Kiền cũng không nói đó là em, hơn nữa, gã không có chứng cứ."

Nhưng cơn phẫn nộ của Thẩm Mộng Nhan không phải vì bị giá hoạ mà tạo thành, cô nổi giận là vì nghĩ Tô Vãn Khanh là người giật dây.

Cố Khuynh Dung ở trên khán đài bỗng hốt hoảng, Tô Vãn Khanh sớm biết Bạch Kiền sẽ không dễ nói chuyện, nên đã sớm chuẩn bị câu chữ trong đầu, cô điềm tĩnh nói:

"Mọi người yên lặng một chút. Ngài Bạch dẫu sao cũng không phải là người trong nội bộ Hoa Anh, tin tức lấy được không được chuẩn xác, tôi có thể khẳng định với các vị, người này bây giờ đã tra ra được rồi, nhưng không có chứng cứ xác thật, không thể tuỳ tiện đổ oan cho người tốt. Song có điều, tôi có thể khẳng định không phải là vị nữ nghệ sỹ mà ngài Bạch chỉ điểm, mà là do một người khác."

Tiếng xầm xì của phóng viên càng lớn hơn, ánh mắt Thẩm Mộng Nhan kỳ lạ nhìn lên Tô Vãn Khanh, không hiểu trong quả hồ lô của cô rốt cuộc là bán thứ thuốc gì.

"Mọi người yên lặng." MC vội vàng mở miệng: "Lần này mời các vị đến đây là để thảo luận về vấn đề Tô Vãn Khanh tiểu thư đầu quân cho Thiên Hoàng, xin mọi người đừng nhắc đến vấn đề không liên quan. Nếu như không có gì khác muốn hỏi nữa, vậy buổi họp báo lần này đến đây kết thúc vậy."

Hội trường trong chớp mắt yên tĩnh lại, ngay sau đó có mấy mươi cánh tay giơ lên, so với đợt trước ít hơn một phần ba.

"Chào mọi người, tôi là phóng viên của tờ Tuần san Phương Đông, theo tính toán, vốn lưu động của Tô Vãn Khanh tiểu thư không hề đủ để chi trả cho khoản tiền đền hợp đồng lần này, xin hỏi Tô Vãn Khanh tiểu thư, số tiền còn lại là do Thiên Hoàng chi sao?"

Tô Vãn Khanh chậm rãi mở miệng: "Số tiền còn lại là do ngài Bạch đây lấy danh nghĩa cá nhân trả hộ, cũng không phải là tiền của Thiên Hoàng, lần này tôi huỷ hợp đồng, có thể xem như là hành động cá nhân, Thiên Hoàng không cần phải đứng ra chịu khoản bồi thường này."

Thẩm Mộng Nhan run rẩy toàn thân, số tiền đó rõ ràng là do Cố Khuynh Dung trả, tại sao Tô Vãn Khanh lại nói là Bạch Kiền trả? Cô thật sự là quá độc địa rồi, ngay cả khoản tình cảm thiếu nợ này cũng không muốn thừa nhận?

"Vậy thì, xin hỏi ngài Bạch, tại sao lại muốn giúp Tô Vãn Khanh tiểu thư trả phần bồi thường này? Theo tôi được biết, khoản tiền này không phải là một con số nhỏ."

Tô Vãn Khanh câu lên một nụ cười, không nhanh không chậm đáp lời: "Tôi và ngài Bạch, một tháng trước đã xác lập quan hệ người yêu, cho dù chuyện của Hoa Anh không xảy ra, sau khi hợp đồng hết hạn tôi chắc rằng cũng sẽ chuyển sang Thiên Hoàng. Nhưng mà bây giờ nếu như đã xảy ra chuyện này, ngài Bạch sợ tôi bị ảnh hưởng, vì thế dùng danh nghĩa cá nhân giúp tôi chi trả khoản tiền này, tôi nghĩ đây cũng không phải là chuyện khó hiểu gì."

Toàn bộ phóng viên có mặt vừa nghe thấy liền sửng sốt, Tô Vãn Khanh và Bạch Kiền là một đôi sao? Tin tức này so với việc cô muốn huỷ hợp đồng còn bùng nổ hơn gấp trăm lần! Sau hai giây, hội trường lặng ngắt như tờ bỗng nhiên nổ tung, tiếng thì thầm to nhỏ, tiếng chụp ảnh, tiếng gõ bàn phím nối thành một mảng.

Phạm Hâm còn tưởng mình nghe lầm, Tô Vãn Khanh nói cô và Bạch Kiền là một đôi? Không phải đầu cô có vấn đề chứ? Đầu cô ta không còn có thể chú ý đến bất kì ai, đột nhiên một thân ảnh ở bên cạnh chợt đứng bật dậy, trong tay cầm chiếc ghế nhựa.

"Tô Vãn Khanh đồ khốn nạn!" Thẩm Mộng Nhan chộp lấy chiếc ghế nhựa dưới mông ném thẳng lên khán đài, viền mắt nàng ửng đỏ, vẻ mặt nhăn nhó đến mức nhìn không ra bộ dạng ban đầu, nàng chẳng phân biệt được đây là nơi nào mà lớn tiếng chửi rủa. Sau khi hung hăng ném chiếc ghế, nàng liền giận dữ xoay người bỏ đi, chiếc ghế xiêu xiêu vẹo vẹo đυ.ng phải một số phóng viên, chiếc ghế nhựa không biết đυ.ng phải bao nhiêu người, còn nàng thì một đường chạy thẳng ra cửa.

"Nhan N… Thẩm Mộng Nhan!" Phạm Hâm vội vàng đuổi theo, cô ta rất sợ Thẩm Mộng Nhan sẽ làm ra chuyện gì không thể cứu vãn nổi, bây giờ dù bất cứ hành vi nào cũng đều sẽ bị phóng viên chụp lại được.

Nếu cứ như thế này, dù Tô Vãn Khanh chấp nhận cấu kết với Bạch Kiền bởi vì mục đích gì, biểu hiện của Thẩm Mộng Nhan đều sẽ khiến tin tức của nàng và Tô Vãn Khanh chiếm cứ mất!

Toàn bộ phóng viên đều hoang mang, buổi họp báo lần này rốt cuộc chủ đề là gì, đều bị tất cả mọi người quên mất không còn một mảnh. Toàn bộ câu hỏi đều đang đuổi theo đề tài tình yêu, Bạch Kiền tất nhiên rất sẵn lòng thừa nhận, còn trên mặt Tô Vãn Khanh treo một nụ cười cứng nhắc, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Ánh mắt của cô dõi theo thân ảnh nhỏ bé biến mất ở cửa, tiêu điểm trong mắt trong phút chốc hoảng hốt, nhưng cực nhanh thu hồi lại.

Cố Khuynh Dung thấy buổi họp báo này đã triệt để không cần tiến hành tiếp nữa, chị đưa mắt sang nhìn Tô Vãn Khanh rồi đứng dậy rời đi, tiếp theo Tô Vãn Khanh và Bạch Kiền cũng rời đi, buổi họp báo náo nhiệt cụt hứng giải tán.

Cũng dễ dàng nhìn thấy, qua ngày hôm sau trọng điểm đầu đề của các tờ báo lớn nhỏ đều không phải là Tô Vãn Khanh huỷ hợp đồng mà là chuyện tình tay ba rối rắm của ba người Tô Vãn Khanh, Thẩm Mộng Nhan và Bạch Kiền.

Thẩm Mộng Nhan mua hết toàn bộ báo ở sạp báo dưới lầu, cầm từng tờ từng tờ lên xem, tất cả đều là lời lẽ châm chọc, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng.

Nàng lặng lẽ xé từng tờ, ước chừng xé cả một ngày, vương vãi khắp căn nhà nàng đều là giấy vụn. Từng mảnh từng mảnh đều là trái tim nàng bị xé nát, phất phơ rải rác khắp nơi, mang tất cả những ngọt ngào đã từng có của bọn họ, mang theo những sỉ nhục mà Tô Vãn Khanh đã trút lên người nàng.

Nàng từng cho rằng, bất cứ chuyện gì, chỉ cần cam tâm tình nguyện, đều sẽ biến thành chuyện đơn giản, đều là lẽ tự nhiên. Thế nhưng tất cả những ngọt ngào đều giống như ảo giác hoa trong gương, trăng trong nước, một khi vô tình bị phá vỡ, từng li từng tí đều có thể nhìn thấy sự dơ bẩn và thấp hèn bên trong.

Cuối cùng, nàng nhìn thấy trên một tờ báo Hồng Kông một đề mục là: "Thẩm Mộng Nhan đau khổ tuyệt vọng, Tô Vãn Khanh bội tình bạc nghĩa." Bên cạnh còn kèm theo ảnh chụp nàng ném chiếc ghế, cho dù là bị một tờ báo chất lượng kém in ra, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng bộ mặt khó coi của nàng.

Cuối cùng tờ báo đó được nàng nhẹ nhàng xé bỏ, tiếng rách loạt xoạc nghe giống như đang tuyên bố với người nào đó, nàng đã hoàn toàn cắt đứt với con người trước kia. Điều duy nhất con vương vấn trong lòng nàng, chính là hận thù đang dày vò nàng, không ngừng nướng thân thể nàng.

Nàng, tuyệt đối sẽ không chịu để yên thế này, những đau khổ mà cô đã dành cho nàng, nàng đều sẽ hoàn trả lại gấp mười gấp trăm lần!

Nàng muốn cô phải hối hận!

———————————————————–

Tháng này, vô số lần Bạch Kiền muốn mở tiệc ăn mừng cho Tô Vãn Khanh, đều bị cô cự tuyệt, không một ngoại lệ. Ngoại trừ chuyện này ra, hai người cũng xem như là yên ổn chung sống với nhau cùng một công ty.

Bây giờ cũng không cần Tô Vãn Khanh chủ động né tránh Thẩm Mộng Nhan, Bạch Kiền cố ý sắp xếp toàn bộ công việc của cô đan chéo với Thẩm Mộng Nhan, dự các buổi lễ lớn nếu có người này thì tuyệt đối không có người còn lại.

Được vài lần thì Tô Vãn Khanh dò ra được ý muốn của Bạch Kiền, từ lúc bắt đầu cô còn nghĩ muốn nắm được chứng chứ lật ngược tình thế chắc phải cần tốn một chút sức lực, xem ra trước mắt, chuyện ngược lại rất dễ dàng.

Sau khi kết thúc một buổi lễ trao giải, Tô Vãn Khanh ôm vài cái giải thưởng, trực tiếp gọi điện cho Bạch Kiền, nói muốn mở tiệc ăn mừng, mà nhất định phải thật náo nhiệt mới được, nói muốn gã chuẩn bị cho cô một bữa tiệc ăn mừng hoành tráng nhất.

Tô Vãn Khanh cùng Bạch Kiền trở về Thiên Hoàng, Bạch Kiền lập tức mở tiệc rượu ăn mừng. Vài cái bàn tiệc có cả nam lẫn nữ vây quanh. Bạch Kiền tự nhiên ôm lấy Tô Vãn Khanh, khóe mắt cô khẽ liếc mắt sang người bên cạnh, giọng điệu hết sức ung dung: "Anh thích tôi."

Bạch Kiền nhún vai một cái, không thừa nhận cũng không phủ nhận, cánh tay xuôi theo bả vai cô trượt xuống đến eo cô. Tô Vãn Khanh mặt không biến sắc cầm lấy một ly rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch, cảm xúc nóng hừng hực theo cổ họng chạy đến dạ dày, cô khẽ nở nụ cười.

Diễn kịch là nghề của chế, Tô Vãn Khanh bắt chéo hai chân, bộ sườn xám hơi hơi cuốn lên, để lộ bắp đùi trắng loáng như ngọc, thân thể cô hơi dựa vào người Bạch Kiền. Nếu là diễn kịch, thì phải diễn làm sao ngay cả bạn diễn của mình cũng tin mới được, Bạch Kiền là người thông minh, tất nhiên hiểu bộ mặt nào ở trước mặt, bộ mặt nào ở sau lưng, Tô Vãn Khanh cho gã mặt mũi thế này, gã vui mừng còn không kịp.

Bạch Kiền mặt mày hớn hở, gã ôm lấy Tô Vãn Khanh, thỉnh thoảng ăn một chút đậu hũ của cô, Tô Vãn Khanh chỉ tuỳ tiện cười cười. Bây giờ, cô chắc là đang diễn một vai phụ nữ cao ngạo, mà đạo diễn, biên kịch, vai chính của bộ phim đều là cô.

Rượu qua ba lần, tất cả mọi người đều đặt ly xuống, trò chuyện câu được câu mất.

"Bạch tổng thật sự bá đạo, thật sự có sức hấp dẫn! Thậm chí ngay cả Tô Vãn Khanh tiểu thư cũng cam tâm tình nguyện được ngài chiêu mộ dưới trướng!"

Bạch Kiền cười ha ha: "Đâu có đâu có, tôi chẳng qua chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi!"

Tô Vãn Khanh dùng ngón tay khều lấy chiếc cằm Bạch Kiền, ánh mắt do rượu nên có chút mông lung, quyến rũ đến từng li: "Tiểu Bạch, cái gì mà thuận nước đẩy thuyền, em dễ đáp ứng người khác vậy sao?"

"Vãn Khanh, anh không phải là có ý đó…"

"Phạt rượu. Nào, em đút cho anh." Tô Vãn Khanh cầm ly rượu đưa tới bên miệng Bạch Kiền. Bạch Kiền uống một hơi hết sạch ly rượu trắng đầy tràn, lập tức mặt mũi đỏ lên, nhưng nhìn thấy nụ cười mê hoặc của Tô Vãn Khanh, đột nhiên cảm giác được toàn thân khoan khoái, ngay cả thân thể cũng lâng lâng nhẹ bỗng.

Tô Vãn Khanh giả vờ lơ đãng cầm hai miếng bánh ngọt lên, xắn ra làm hai làm ba vỏ vào miệng nuốt xuống.

Những nghệ sỹ nhỏ ngồi cùng bàn, bọn họ nhìn bộ dạng này của Tô Vãn Khanh, trong lòng đều hiểu là chuyện gì đang xảy ra. Đây là Tô Vãn Khanh đang chuẩn bị liều mạng uống rượu, không biết là muốn chuốc say ai. Trên bàn tiệc người có một chút kinh nghiệm, đều hiểu ăn trước ngũ cốc, lúc uống rượu sẽ khó say, tránh bị đau dạ dày. Bọn họ lén lút rỉ tai thì thầm với nhau.

"Chị Vãn Khanh làm sao thế, có phải muốn làm chuyện xâm phạm với Bạch Kiền không?"

"Không biết nữa, Bạch tổng không phải bị phế rồi sao, tôi thật không hiểu chị Vãn Khanh cần gì phải làm vậy."

"Chị Vãn Khanh cũng đáng thương nhỉ, cũng phải làm qua loại chuyện thế này, không ngờ đạt được đến địa vị như ngày hôm nay, vẫn còn làm loại chuyện thế này."

"Trong cái giới này, càng hướng lên càng khó, đến được đỉnh càng khó hơn, căn bản không có ai nhìn được quang cảnh vô cùng tận."

Tô Vãn Khanh bồi Bạch Kiền uống hết ly này đến ly khác, cảm thấy sắp đến cực hạn của mình, liền đứng lên nói đi vệ sinh.

Đến phòng vệ sinh, cô mở nắp bồn cầu lên, dùng ngón tay móc họng, ói hết toàn bộ rượu trong dạ dày ra. Đến lúc dạ dày không thể ói ra được gì nữa, cô mới dừng lại.

Trước khi bước ra, cô đến soi gương, vì ép mình phải ói hết ra, viền mắt có hơi ửng đỏ, cô cẩn thận súc miệng, trang điểm lại, xác nhận chính mình nhìn lướt qua không có gì là không ổn, lúc này mới hít một hơi sâu, đi ra ngoài.

Bạch Kiền uống say bí tỉ, mắt nhìn gì cũng đều đảo lộn, Tô Vãn Khanh thầm nghĩ nếu để gã uống say bất tỉnh, phần hành sự tiếp theo sẽ không được thuận lợi, cho nên chủ động giúp Bạch Kiền ngăn cản rượu mời đến tiếp. Bạch Kiền mặc dù không biết Tô Vãn Khanh có ý gì, nhưng nhìn người đẹp tiếp rượu thay mình, gã cảm thấy vô cùng vui sướиɠ, gã bật cười thật sảng khoái.

"Vãn Khanh thật đúng là tri kỷ, các cô cậu cũng tha cho em ấy đi, đừng khi dễ người ta, ha ha ha!"

Tô Vãn Khanh liên tục chạy vào nhà vệ sinh đến năm sáu lần, cổ họng ói đến mức đau rát, nhưng trong dạ dày từ đầu đến cuối vẫn sạch sẽ, đầu óc càng ngày càng tỉnh táo, đợi đến đúng thời điểm, cô còn phải diễn một màn kịch.

"Tôi không thể uống được nữa." Tô Vãn Khanh khua tay, nói với một người thoạt nhìn giống bộ dạng người quản lý.

"Cũng kém mỗi ly này thôi, mọi người cũng không xê xích gì nhiều, ai cũng đều bận rộn cả mà, hahaha."

Con ngươi hẹp dài của Tô Vãn Khanh loé lên tia sắc lạnh, khẽ gật đầu, uống cạn sạch rượu trong ly, sau đó quơ quơ, ngã vào lòng Bạch Kiền, hai mắt nhắm chặt lại, cả người giống như một đống bùn.

Bạch Kiền nhìn thấy Tô Vãn Khanh đã uống rất nhiều, liền vội vàng nói muốn dẫn cô rời sân, gọi tài xế rồi một mạch bế cô chạy thẳng ra xe. Xe vừa khởi động, Tô Vãn Khanh liền ngồi thẳng người dậy, Bạch Kiền vô cùng kinh ngạc: "Em vẫn chưa say?"

Tô Vãn Khanh cười lạnh một tiếng: "Tôi không giả vờ say, thì có thể về được sao?"

Quả nhiên là ảnh hậu có khác! Bạch Kiền thầm than một tiếng, đồng thời cũng hơi sợ hãi, nhưng mà cho dù Tô Vãn Khanh có lợi hại thế nào đi nữa, cô vẫn phải ngoan ngoãn nằm trong tay chính mình. Nghĩ đến buổi tiệc tối nay, tâm trạng Bạch Kiền không nhịn được có chút nhộn nhạo.

Bất luận gã có thích cô hay không, đàn ông đều thích phụ nữ đẹp, đặc biệt là phụ nữ vừa đẹp vừa cao ngạo.

Mới vừa xuống xe, bỗng nhiên một đám phóng viên vây lấy hai người, cũng không biết là ai gọi đến, ánh đèn chớp nháy sáng rực trong đêm, có lẽ là quá lâu rồi không trải qua cảm giác bị ánh đèn flash tắm rửa, Tô Vãn Khanh trong lúc nhất thời bị chóng mặt không mở mắt nổi. Bảo vệ khách sạn tốn rất nhiều sức mới đưa được hai người bị phóng viên vây quanh đi vào trong khách sạn, vì cả hai thuê phòng kép.

Khắp người Tô Vãn Khanh đều mệt mỏi, cô kéo giãn tay chân, thoải mái nằm lên giường, Bạch Kiền không kịp đợi đè lên trên người cô, Tô Vãn Khanh dùng sức đẩy gã ra:

"Đi tắm."

"Được, có muốn tắm uyên ương không?"

Tô Vãn Khanh cười khinh miệt: "Anh còn sợ tôi chạy sao?" Cô lười biếng dựa người lên đầu giường, thuận tay châm một điếu thuốc. Bộ sườn xám màu xanh đen hơi hơi cuộn lên, đôi chân thon dài đặt trên tấm chăn, từ trên cao nhìn xuống gã.

Bạch Kiền cho dù đã không còn cái kia nhưng vẫn là đàn ông, đâu chịu đựng được kế khích tướng này của Tô Vãn Khanh, hơn nữa cũng đã uống không ít rượu, đầu óc cũng đều xoay vòng thành một mảng.

Tô Vãn Khanh nhìn Bạch Kiền vào phòng tắm, ánh mắt đảo qua ánh trăng mờ ảo phía trước, tia sắc lạnh trong mắt hơi hơi loé lên. Cô cực nhanh lấy điện thoại ra, đặt chế độ ghi âm rồi nhét vào dưới tủ đầu giường, sau đó cầm gạt tàn thuốc thuỷ tinh ở trên bàn tới.

Từ lúc bắt đầu bước vào công ty của Bạch Kiền đến màn nửa đẩy nửa kéo mới vừa rồi trong bữa tiệc, cũng là vì để cho hắn yên tâm buông bỏ cảnh giác, đàn ông mà, vừa uống rượu say, lại có người đẹp ôm trong lòng, còn có chuyện gì mà sợ gã không nói?

Bạch Kiền vào phòng tắm chỉ trong thời gian vài phút ngắn ngủi, thì lòng như lửa đốt chạy trở ra. Tô Vãn Khanh nhìn bộ dạng của gã, trong dạ dày dâng lên cảm giác muốn nôn mửa, vừa rồi cô nôn đã đủ nhiều, bây giờ lại bị ép nằm cùng một giường với gã, nghĩ thôi đã thấy buồn nôn.

"Anh vội cái gì, anh còn không phải là đàn ông nữa mà, còn muốn làm cái gì?" Tô Vãn Khanh tao nhã khẫy khẫy điếu thuốc, ánh mắt vừa rồi còn tỉnh táo trong phút chốc trở nên mông lung, giống như thật sự là đang say rượu.

"Thẩm Mộng Nhan chả nhẽ là đàn ông sao, nào, hai người làm thế nào, tôi chắc chắn sẽ làm còn đẹp hơn cả cô ta!" Bạch Kiền bị tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, lại thêm tác dụng của rượu nữa, đầu lưỡi cũng không biết đang nói cái gì.

Tô Vãn Khanh cười khinh hai tiếng, cô ấn đầu thuốc lá vào trong chiếc gạt tàn, đôi tay xếp ở trước ngực mình, hơi thở lười biếng tinh tế tản ra. Cô giễu cợt nói: "Anh quả nhiên còn ganh tỵ với em ấy, nếu không thì anh cũng đâu để lộ tư liệu của công ty chúng tôi, rồi đổ tội lên đầu em ấy, đúng không?"

Bạch Kiền cười khà khà mấy tiếng, nhào lên giường, lao đến đè lên người Tô Vãn Khanh. Cô cũng không phản kháng, ngược lại hai cánh tay còn vòng lấy cổ gã.

"Cô nói không sai, là tôi ghen tỵ với cô ta, cho nên mới giá họa cho cô ta… Đáng tiếc tôi không ngờ rằng cô lại bằng lòng bị tôi khống chế, nhưng mà thế này cũng tốt, haha…"

Tô Vãn Khanh cũng đang cười, cô thật sự là đang cười mãn nguyện, đã lâu rồi chưa một lần cười chân thật như vậy. Tay của cô từ từ dời từ cổ gã đến tủ đầu giường, mò lấy gạt tàn thuỷ tinh, thừa dịp lúc Bạch Kiền cúi đầu xuống muốn hôn cô, cô cầm gạt tàn dùng hết sức đập vào sau ót gã.

Thân thể Bạch Kiền trong nháy mắt cứng đờ, sau đó nặng nề nằm đè xuống, Tô Vãn Khanh chán ghét đẩy gã ra, cúi xuống cầm lấy điện thoại dưới tủ đầu giường, ấn nút lưu. Cô ngoảnh đầu liếc nhìn Bạch Kiền đang nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, cô cuối cùng thở phào ra một hơi thật dài.