Mỹ Nhân Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Chương 48: Tình yêu vốn là con dao hai lưỡi

Thẩm Mộng Nhan vén chăn lên sờ sờ chân cô, vẫn lành lạnh, nàng ngồi trở lại bên giường lấy dao gọt trái cây, cầm quả xoài bắt đầu gọt vỏ từng quả một. Bác sỹ nói người cô thể hàn, ăn nhiều trái cây nóng một chút, nếu không đôi chân bại liệt của cô rất dễ bị rút gân.

Tô Vãn Khanh hình như vẫn chưa dậy, cô hiếm khi ngủ dậy muộn như vậy, Thẩm Mộng Nhan cảm thấy vui vẻ vì cô có thể ngủ nhiều hơn một chút, dù sao lúc ngủ thân thể sẽ không cảm thấy đau nữa.

Những miếng xoài vàng rực được bày trên đĩa, Thẩm Mộng Nhan mυ'ŧ lấy mấy ngón tay đang dính đầy nước xoài của mình, đặt con dao ở bên cạnh, đứng lên đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Cửa phòng sau khi nhẹ nhàng khép lại, người nằm trên giường hơi hơi hé mắt, nghiêng đầu nhìn con dao trái cây đặt trên bàn. Cô có chút khó khăn đưa tay cầm lấy cán dao, lưỡi dao sắc bén bày ở trước mặt cô.

Tay trái của cô nắm chặt lấy con dao, dùng chút sức lực, con dao dịch chuyển trên lòng bàn tay một vết khắc sâu, mang theo cơn đau chậm chạm dấy lên. Cô chống thân thể muốn ngồi dậy, thế nhưng lại dường như không cảm nhận được sự tồn tại của đôi chân mình, chỉ có thể uổng phí dùng sức lực ở phần hông.

Cô dùng một tay nắm chặt lấy tay vịn đầu giường, gắng gượng kéo thân thể mình lên, vết thương trên người phát đau, còn đau khổ hơn là chết đi. Cô vén chăn lên, chật vật kéo quần xuống, lưỡi dao dán thật chặt lên bắp đùi trắng nõn của cô.

Tô Vãn Khanh ngẩng đầu lấy sức hít một hơi, mới có thể khiến cho chính mình tỉnh táo, cúi đầu nhìn chăm chú vào ống dẫn cao su lòi ra ở giữa hai chân mình, chất lỏng vàng vàng trong suốt chảy trong ống có hơi hơi ngừng lại. Cái này từ trong người mình chảy ra sao, cái ống dẫn này… chính là cái gọi là ống dẫn nướ© ŧıểυ sao?

Tại sao mình lại dùng cái này, tại sao mình lại không có cảm giác được gì cả, các người rốt cuộc che giấu tôi những gì?

Lưỡi dao cứng nhắc, dùng chút lực lướt qua làn da, cô biết mình dùng lực rất mạnh, bởi vì nơi lưỡi dao đi qua da thịt đều ngăn nắp mở ra, cô đều thấy bên ngoài vết thương trắng bệch, chỗ sâu nhất mới tràn đầy máu tươi.

Cô không cần kiềm chế cái gì, cô hoàn toàn không cảm giác đau một chút nào vì vết thương ở trên đùi, lưỡi dao lúc rời khỏi đùi, máu men theo vết thương tràn ra, dọc theo đường cong bắp đùi từng giọt từng giọt chảy xuống ga giường, ga giường trắng tinh tản ra những đoá hoa yêu mị đến đáng sợ.

Cánh tay cầm dao của Tô Vãn Khanh không ngừng run rẩy, cô chỉ có thể liều mạng nhắm thật chặt, bởi vì dùng lực rất mạnh, vết dao trên người dường như rách mở ra một đường, cô nhìn đồng phục bệnh nhân màu trắng của mình lần lần lan màu đỏ tươi.

Cửa phòng đột nhiên bị ai đó đẩy ra, Thẩm Mộng Nhan cẩn thận sợ đánh thức cô dậy, nhưng lại đối mặt với ánh mắt trống rỗng của cô, máu tươi vẫn ở trên người cô loang ra từng mảng. Hai cánh tay nàng đột nhiên buông lỏng, nước sôi vừa được lấy vào bình đột ngột rơi xuống đất, bình thuỷ vẫn còn đang ở trên mặt đất vô tội xoay mấy vòng, tiếng kim loại phát ra vo ve.

Nước sôi văng vào chân nàng, đau nhức như thiêu như đốt từ bàn chân chạy đến trái tim, nàng rõ ràng nhìn thấy máu tươi còn xót lại men theo lưỡi dao trơn nhẵn không ngừng chảy xuống.

Tô Vãn Khanh nhìn nàng, ánh mắt còn mang theo tia khẩn cầu, khẩn cầu nàng nhanh nói với cô đây không phải là sự thật, khẩn cầu nàng nhanh nói với cô tất cả đều sẽ ổn thôi. Thẩm Mộng Nhan chưa từng gặp qua ánh mắt của cô như thế bao giờ, giống như một sự tuyệt vọng không có nơi nào để bám víu.

"Vãn Khanh, đưa dao cho em…" Thẩm Mộng Nhan không có cách nào nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ đành nhìn chằm chằm vào con dao gọt trái cây mà cô đang nắm chặt. Nàng thử tiến đến một bước, cơn đau trên bàn chân đột ngột truyền đến, xém chút khiến nàng té khuỵ xuống đất.

Thật lâu không được đáp trả lại hy vọng, hy vọng càng lớn càng dễ thất vọng, thần sắc trong mắt Tô Vãn Khanh từ từ hoá thành tro bụi rơi xuống, cô cúi đầu nhìn vết thương trên đùi mình, máu tươi vẫn đang tuông trào.

"Đừng qua đây." Cổ tay của Tô Vãn Khanh khẽ lắc một cái, mũi đao nhàn nhạt khảm sâu vào làn da trên đùi cô, cô ngẩng đầu hướng về phía người đứng ở cửa cười cười: "Chị sau này, có phải đều thế này không?"

Thẩm Mộng Nhan cảm thấy mũi dao kia gần như là đâm vào đôi mắt mình, làm mắt nàng cũng theo vết thương kia chảy máu, chị không thể làm tổn thương chính mình như vậy. Tô Vãn Khanh đối với thân thể mình không có cảm giác, thế nhưng nàng có, mỗi đường vết thương trên thân thể cô đều hệt như cắt vào thân thể nàng.

"Vãn Khanh, em đi gọi bác sỹ có được không? Chị đợi em một xíu." Thẩm Mộng Nhan xoay người muốn bước ra cửa, nàng nhìn quần áo trên người Tô Vãn Khanh dính vết máu loang lỗ, nhất định là do vết thương bắn tung toé rồi.

"Không được đi." Lòng bàn tay cô dùng lực đè xuống, gần phân nửa con dao đã đâm vào đùi cô, cô tựa như có thể nghe thấy tiếng vết thương bị mình làm rách ra, tiếng động như mổ bụng này thật khiến người ta ê răng.

Tô Vãn Khanh nhìn bóng lưng cứng nhắc của nàng, đôi mắt dần đỏ ửng tràn ngập nước, giọng nói đã mang theo cảm giác khàn khàn nghẹn ngào: "Chị sau này có phải không thể đi lại được nữa không?"

Thẩm Mộng Nhan nắm chặt chốt cửa, đôi chân không còn chút sức lực để chống đỡ thân thể, thân thể men theo cánh cửa tuột xuống, bất lực quỳ gối trong vũng nước từ bình thuỷ tràn ra. Mình phải trả lời Tô Vãn Khanh thế nào, mình phải đối diện với con người này thế nào, nói cho chị biết sự thật tàn khốc hay sao?

Không mảy may một chút gió, vận mệnh lại nằm trên chỉ tay, yêu chị nhưng lại không thể can dự vào. (*)

Đau đớn trên bàn chân vẫn đang nhắc nhở nàng, Thẩm Mộng Nhan vội vàng lau đi lòng lệ trên khoé mắt, gắng gượng chống thân thể mền nhũn vô lực của mình lên, đi đến trước giường. Đến gần mới thật sự nhìn thấy rõ bộ dạng vết thương của cô như thế nào, chỉ liếc mắt nhìn thôi đôi chân đã như nhũn ra.

"Vãn Khanh… đừng như vậy, em cầu xin chị… Nào, đưa dao cho em." Thẩm Mộng Nhan ấn cái nút trên đầu giường, nàng đỡ lấy bả vai cô, cưỡng ép cô nằm xuống. Con dao vẫn cắm thẳng đứng trên đùi cô, Thẩm Mộng Nhan không dám động vào, sợ sẽ gây tổn thương gì cho cô.

Tô Vãn Khanh nâng một cánh tay che đôi mắt mình lại, cô cũng không muốn quản cái gì nữa, đau thì tất nhiên cô đau chứ, đau đến chết cũng được. Cô chưa từng nghĩ đến, cuộc đời của mình, lại có một ngày gánh chịu khổ nạn thế này.

Nếu như cô không thể đi lại được nữa, nếu như cả đời phải ngồi trên xe lăn, nếu như đi đại tiểu tiện cũng không thể kiểm soát… Vậy cô còn sống trên đời này để làm gì? Tất cả mọi chuyện đều phải nhờ người khác chăm sóc, làm người như vậy, còn đáng sợ hơn cả chết, vậy còn có ai muốn sống.

Bác sỹ bước vào cũng phải hít một hơi lạnh, cô ta nhìn tràng cảnh trước mặt thì hiểu đã xảy ra chuyện gì, bệnh nhân mắc chứng cuồng loạn cô ta đều đã gặp rất nhiều, thế nhưng người cầm dao tự rạch chính mình mà không rên lấy một tiếng thì đây là lần đầu.

Y tá vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cầm bông gạc, cái kẹp và cồn bắt đầu khử trùng và băng bó vết thương trên đùi cô, bác sỹ vừa vén quần áo của cô lên nhìn, sắc mặt liền biến đổi. Bởi vì động tác vừa nãy của Tô Vãn Khanh quá lớn, toàn bộ những vết thương vừa khâu lại đều rách ra, từng đường vết thương vắt ngang trên người cô, không ngừng chảy máu.

"Vết thương của cô cần phải được khâu lại lần nữa… Nhưng mà, cô có thể lựa chọn không dùng thuốc tê được không?" Bác sỹ vốn định nói nhưng mà cô bây giờ không thể dùng thuốc tê, thế nhưng lại cảm thấy làm như vậy đối một phụ nữ mà nói thật sự quá tàn nhẫn, nếu cần chỉ có thể dùng thoả đáng một chút, mặc dù cũng sẽ ảnh hưởng đến não.

Bàn tay của cô che kín nửa mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mất đi sắc máu khẽ động: "Không cần dùng". Thân thể đã không còn kiểm soát được, chẳng lẽ xem IQ của cô cũng biến thành một kẻ ngốc sao?

Sắc mặt tái nhợt của Thẩm Mộng Nhan so với người nằm trên giường còn đáng sợ hơn, nàng ngồi xổm xuống nắm lấy cánh tay của cô, khẽ lay. Tô Vãn Khanh không có phản ứng gì, hàm răng chỉ từ từ cắn chặt môi dưới, sau đó dùng lực ở ngón tay vùng ra khỏi bàn tay Thẩm Mộng Nhan, đẩy nàng ra xa.

Bác sỹ ở bên cạnh không một chút động tĩnh nhìn hai người bọn họ, mãi đến lúc các y tá xử lý xong vết thương trên đùi kia, cô ta mới mới khẽ ho khan một tiếng: "Vậy Thẩm tiểu thư, cô có phải nên ra ngoài rồi không, chúng tôi phải bắt đầu khâu lại vết thương cho cô ấy rồi."

"Tôi có thể ở lại không?" Thẩm Mộng Nhan mặc dù là hỏi bác sỹ, thế nhưng mắt lại nhìn cái người nằm trên giường, trong lòng nàng khó mà diễn tả bằng lời đang có mùi vị gì, tại sao Tô Vãn Khanh muốn đẩy mình đi. Chẳng lẽ mình chăm sóc chị thời gian dài như vậy vẫn không thể nhận được sự tin tưởng của chị sao, vẫn không thể để chị hiểu mình thật sự sẽ luôn ở bên cạnh chị sao?

"Có thể."

"Không cần."

Hai người đồng thanh lên tiếng, Tô Vãn Khanh vẫn không bỏ cánh tay trên mặt xuống, thế nhưng Thẩm Mộng Nhan nghe được, cô đang cười. Tiếng khàn khàn ở trong giọng nói giống hệt như một viên đá to cứa vào trái tim nàng, khẽ run rẩy từng chút một rướm máu.

Oán giận vừa mới dâng lên bỗng chốc tiêu tan, thứ người kia phải chịu đựng lớn hơn gấp trăm ngàn lần so với tưởng tượng của nàng, bất luận cô có đối xử với nàng thế nào, nàng cũng sẽ luôn luôn chăm sóc cô thế này.

"Vậy tôi ở lại đây, tôi có phải đi khử trùng không?" Thẩm Mộng Nhan nắm lấy cánh tay cô lần nữa, đan xen mười ngón tay lại với nhau không cho cô cự tuyệt, nàng chính là muốn để Tô Vãn Khanh biết, bất luận cô trở thành thế nào, nàng cũng sẽ ở bên cạnh cô.

Trong quá trình phẩu thuật, Tô Vãn Khanh có một lần cắn lấy tay mình, thế nhưng lại bị Thẩm Mộng Nhan gắt gao kéo lại, sau đó đem cánh tay mình để vào miệng cô. Nhưng Tô Vãn Khanh lại nghiêng đầu sang bên, thà rằng cắn môi dưới của mình đến chảy máu cũng không muốn làm thương tổn nàng.

Đợi đến khi cuộc phẩu thuật kết thúc, toàn thân Tô Vãn Khanh đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, Thẩm Mộng Nhan vừa định đỡ lấy đôi chân quỳ đến tê dại lên giường thư giãn một chút, sau đó đi lấy nước lau người cho cô. Thế nhưng Tô Vãn Khanh đột nhiên thả tay xuống, ngoài con người hẹp dài có hơi ửng đỏ ra thì nhìn không thấy điều gì khác thường.

"Bác sỹ, tôi sau này, có phải chỉ có thể nằm trên giường không?" Cô nhẹ nhàng hỏi, nếu Thẩm Mộng Nhan không dám nói cho cô biết, vậy cô chỉ đành đi hỏi người khác.

Bác sỹ vân vê mấy ngón tay vừa mới làm phẫu thuật sau, chậm rãi nói: "Bây giờ cô có thể ngồi dậy được, nếu sau này siêng năng luyện tập, có lẽ có thể dùng nạn đi lại được."

Tô Vãn Khanh nằm thẳng trên giường, mắt nhìn ánh mặt trời sáng chói loá bên ngoài cửa sổ, ánh sáng đó chói mắt đến nỗi nước mắt chảy ròng. Cô cuối cùng đã hiểu tại sao tất cả mọi người đều mang theo ánh mắt buồn buồn khác thường như vậy nhìn cô rồi, trước đây không biết, bây giờ thì đã hiểu cái thứ tình cảm mà người ta gọi là thương hại đó rồi.

Mình đã như vậy, đích thật là rất thích hợp để người ta thương hại nhỉ, cô xoay đầu nhìn Thẩm Mộng Nhan đang lau người cho mình, ánh mặt trời cũng thay nàng bao phủ những khe hở, phong cảnh đẹp thế nào đi chăng nữa cũng biến thành bóng lưng nàng.

"Mộng Nhi…" Tô Vãn Khanh thấp giọng gọi nàng.

"Đợi một chút, nếu chị dám nói chia tay thì em sẽ đẩy chị từ trên tầng lầu này xuống, sau đó em cũng sẽ nhảy theo chị!" Chiếc khăn mềm mại trên tay Thẩm Mộng Nhan nhẹ nhàng lau qua những giọt mồ hôi trên trán và chiếc cổ thon dài của cô, nhưng mà ánh mắt hoảng loạn của nàng và động tác bình thản kia thật không ăn khớp với nhau.

Mi mắt Tô Vãn Khanh rủ xuống, đôi môi mở ra rồi khép lại, cuối cùng vẫn đem lời muốn nói biến thành: "Vừa nãy, chị xin lỗi."

"Chị biết thì tốt, sau này, nếu chị dám lưu lại vết thương nào trên người mình, vậy em cũng sẽ đâm một nhát dao giống như vậy vào người em, chị có tin không?" Thẩm Mộng Nhan khẽ vuốt ve phần băng quấn trên đùi cô, nhíu mày thấp giọng nói: "Chị có biết nhìn chị thế này em đau lòng đến thế nào không…"

Tô Vãn Khanh khẽ nắm lấy ga giường, âm thầm trả lời một câu, nếu có lần sau, em viễn vĩnh sẽ không thấy đau nữa đâu.

—————————–

(*) Đây là một câu trong bài hát "Tiếng gió" của Huỳnh Hiểu Minh, mình có đính kèm ở đầu chương.