Thính giác dần dần hồi phục lại, nàng lẳng lặng nghe âm thanh phía đối diện. Không chiếm được nụ hôn khát vọng, vậy thì tạm thời hôn hơi thở của nàng.
"Mộng Nhi, chị muốn em, chị muốn ôm em." Âm thanh của cô gợi cảm đến không ngờ, vỗ về hơi thở còn chưa bình phục lại của Thẩm Mộng Nhan. Cô cuối cùng từ trong bồn tắm đứng dậy, trùm khăn tắm lên, mặc cho nước thuận theo mái tóc ướt đẫm của mình lộp độp rơi xuống.
Hai chân có chút bủn rủn, Tô Vãn Khanh cảm thấy đây nhất định là một buổi chiều khó quên nhất rồi. Mặt trời bên ngoài vẫn còn chưa xuống núi, cô khoác khăn tắm đứng bên cửa sổ, tay nắm điện thoại hơi hơi buông lỏng, ánh chiều tà quả nhiên thật đẹp.
Thẩm Mộng Nhan nghe vậy đột nhiên cười lên, độ cong khoé miệng càng lúc càng lớn, cảm giác ngọt ngào tràn ngập trong tim nàng. Niềm vui mang đến từ ảnh chụp, tin tức càng ngày càng nhiều về cô toàn bộ đều không bằng một câu nói của Tô Vãn Khanh, hoá ra cô cũng sẽ nói ra những lời lẽ ngọt ngào như vậy.
Lần này, nàng hình như đã phản kích thành công rồi nhỉ, cuối cùng cũng khiến Tô Vãn Khanh nói ra câu nói này.
"Này, Vãn Khanh, bữa tiệc tối hôm kia chị có thể trở về không?" Giọng nói của Thẩm Mộng Nhan xen lẫn tiếng nước ào ào truyền tới, hình như là đang xả nước chuẩn bị tắm rửa.
Tô Vãn Khanh cầm bảng lịch trình trên tủ đầu giường nhìn lướt qua, nói: "Chị vẫn còn có một quảng cáo phải quay, chắc không về kịp." Cô lại nghĩ đến cái gì đó, nụ cười nhàn nhạt đột nhiên trở nên quỷ dị: "Mộng Nhi, nếu như A Hâm gặp phải phiền phức gì, em cũng không cần lo lắng, tự nhiên sẽ có người giải quyết."
"Hả? Chị đang nói chị Cố có phải không! Hoá ra chị cũng nghĩ như vậy, em biết mà, em còn cho rằng em bị ảo giác nữa chứ…" Bên kia truyền đến hơi thở dài lười biếng, Tô Vãn Khanh đều có thể tưởng tượng được bộ dạng mèo con của nàng đang ngồi trong bồn tắm.
Sau khi cúp máy liền cảm thấy có chút mất mát, Tô Vãn Khanh lắc lắc đầu, đều trách giọng nói của Thẩm Mộng Nhan quá dễ nghe, ngọt ngào như là thuốc phiện.
Cô hiếm khi có cơ hội ngủ một giấc đến sáng, làm công việc này lâu dài, sinh hoạt ngày và đêm của lẫn lộn khiến cơ thể cô đã thích ứng mạnh mẽ với cảm giác mệt mỏi, chỉ cần chuông điện thoại vừa reo lên ý thức của cô lập tức thanh tỉnh trở lại.
Điện thoại reo lên ba hồi rồi ngắt, đây là cách thức nhắc nhở của trợ lý cô. Tô Vãn Khanh chống cơ thể ngồi dậy, nhìn tia nắng lất phất chiếu qua rèm cửa, một ngày mới lại bắt đầu rồi.
Bữa sáng của khách sạn rất tuyệt, lớp màn trứng vàng vàng cam cam bị khơi ra, lòng trứng đậm đà chậm rãi chảy xuống, cực kỳ giống với bữa sáng Thẩm Mộng Nhan làm cho cô. Nếu như sau này Thẩm Mộng Nhan không làm minh tinh nữa, đi làm đầu bếp chắc chắn cũng là một sự lựa chọn tốt.
Bởi vì những lúc cô đi công tác nước ngoài, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai người họ dường như đều bị đảo ngược, thường thường lúc Thẩm Mộng Nhan thức dậy, thì cô mới vừa đến nhà chuẩn bị nghỉ ngơi. Tô Vãn Khanh vẫn chưa có ý định sống chung, dù sao mỗi người đều có không gian riêng của mỗi người, không ai lại thích một chút cuộc sống riêng tư cũng không có, hơn nữa hai người họ nếu như sống cùng nhau cũng quá làm người khác chú ý.
Thế nhưng bây giờ căn bản so với việc sống chung cũng không khác biệt gì lắm, hai người họ đều ở trong giới giải trí, bay tới bay lui một tháng không gặp mặt là chuyện rất bình thường. Lúc có thời gian ở bên nhau ai cũng đều không muốn lãng phí, cho nên nếu như một người trở về mà người kia không ở đây thì ở nhà riêng của mình, nhưng nếu hai người đều ở đây thì sẽ ở tại nhà Thẩm Mộng Nhan.
Chìa khoá nhà của Thẩm Mộng Nhan từ sớm đã đưa cho cô rồi, đến bây giờ vẫn luôn nằm trong túi xách của cô. Còn về phần chìa khoá nhà của cô, Tô Vãn Khanh lại vẫn chưa đưa cho nàng.
Quyết định đưa chìa khoá cho một người nào đó, chính là tương đương với việc đã là hoàn toàn tín nhiệm đối phương, muốn mở cánh cửa lớn của thế giới mình, tùy ý cho cô bước vào. Thế nhưng cánh cửa lớn trong lòng nàng chỉ có thể mở một lần, cũng chỉ có thể cho một người bước vào.
Thẩm Mộng Nhan vẫn chưa từng đề cập chuyện này với cô, nàng vẫn đang đợi Tô Vãn Khanh chủ động đưa chìa khoá cho nàng, sự quan tâm của nàng giống như một cây đuốc, chầm chậm làm tan chảy lớp băng kết trên cánh cửa trong tim cô.
Bây giờ, đại khái lớp băng này đã bị bào mòn hóa thành một thác nước, nhưng là dòng nước mùa xuân ấm áp, còn chậm rãi chảy vòng quanh trong tim cô.
Cô đột nhiên buông dao nĩa xuống, gọi trợ lý ở bên cạnh, chỉ vào mấy hạng mục cuối cùng trong lịch trình nói: "Điều chỉnh mấy hạng mục này lại một chút, toàn bộ đều đẩy sang ngày mai hoặc ngày mốt."
"Xem ra ngày kia tôi phải gọi xe cứu thương đến khiêng em đi quá." Trợ lý lấy bút ra đánh dấu lại, sau đó cầm điện thoại bắt đầu chỉnh lại từng cái.
Cán dao tinh xảo nằm trong ngón tay Tô Vãn khanh khéo léo vòng một vòng, bữa sáng làm không tệ, nhưng lại khiến cô muốn mau chóng trở về sớm một chút để được ăn bữa sáng chính tay Thẩm Mộng Nhan làm.
"Vãn Khanh, quảng cáo một lát nữa quay là của một nhà đầu tư lớn, năm nay dường như đạt được rất nhiều thứ đặc biệt quan trọng." Trợ lý có chút phấn khởi, Tô Vãn Khanh nhíu mày lại, cô cũng không nhận ra mình sắp thêm một tuổi nữa rồi. Từ khi giành được giải thưởng ảnh hậu năm hai mươi tám tuổi thì vẫn chưa quay được bộ phim nào chân chính làm rung động lòng người, cô cũng đang tiến vào cổ bình.
Mặc dù sự nghiệp hai năm qua luôn thăng cao, nhưng tiếp nhận mấy bộ phim quan trọng giống như năm nay vẫn chưa từng gặp qua, cho dù bộ phim giúp cô giành được giải ảnh hậu năm đó cũng không bằng.
Không đợi cô nghĩ nhiều, xe đến đón bọn cô đã đậu bên ngoài khách sạn rồi, Tô Vãn Khanh bỏ lại bữa sáng ăn còn chưa được đến một nửa cùng những suy nghĩ vụn vặt trong đầu, đứng dậy khoác áo.
Hiện trường quay chụp là một biển bông màu tím, lúc Tô Vãn Khanh biết cô cần nằm trên biển bông này thể hiện dáng vẻ lả lơ nào đó, cô chỉ muốn quay đầu bỏ đi. Cô đã ba mươi tuổi rồi, không phải mười ba tuổi, huống hồ kiểu biểu tình hư hỏng của một thiếu nữ cho dù là cô mười ba tuổi cũng không muốn làm.
Thế nhưng đã ký hợp đồng rồi sao có thể nói không quay là không quay, nếu như bây giờ cô bỏ đi, Cố Khuynh Dung nhất định sẽ vừa cười vừa cầm một con dao đâm chết cô. Hình tượng đại diện này sao không gọi Phạm Hâm nhận nhỉ, tuyệt đối hợp với cô ta.
Cái gì gọi là dự liệu được bắt đầu và kết quả, nhưng lại không dự diệu được quá trình chính là nói về Tô Vãn Khanh rồi.
Đạo diễn nhìn đăm đăm vào máy quay, Tô Vãn Khanh một thân đỏ rực nửa nằm nửa ngồi ở trên biển hoa màu tím, cằm khẽ nhấc lên, mái tóc dài gợn sóng bị máy quạt gió thổi phất phới phía sau, hai chân ở dưới lớp váy tuỳ ý giao nhau.
Đây là hợp đồng đại diện cho một hãng nước hoa quốc tế trên thị trường Trung Quốc, đạo diễn ban đầu định quay một quảng cáo mang cảm giác quyến rũ mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Thế nhưng Tô Vãn Khanh lại hoàn toàn thay đổi tràng diện này, nụ cười của cô vừa khinh miệt và kiêu khích, chiếc váy đỏ rực quấn lấy đường cong hoàn mỹ của cô, con ngươi hẹp dài léo sáng khí lạnh bén nhọn.
Đạo diễn có chút ngẩn người, thế nhưng thủ hạ quay phim lại ngừng không được, tiếng máy răng rắc vang lên không ngừng. Cảm giác lúc đầu nghĩ về cô cũng không giống, nhưng mà hiệu quả cảnh quay thể hiện ra lại tốt hơn so với tưởng tượng của hắn, Tô Vãn Khanh không hổ danh là ảnh hậu, phong cách đã tạo nên một sự đồng nhất, bất kỳ một góc độ nào cũng đều hoàn mỹ.
Bản thân Tô Vãn Khanh thật sự lại không nghĩ nhiều như vậy, cô không biết dáng vẻ của mình có hấp dẫn hay không. Về sau trợ lý của cô rất kiên định nói với cô, Vãn Khanh, dáng vẻ của em không phải là quyến rũ, mà là nữ vương, em giống như là đang nói 'quỳ xuống, liếʍ giày của ta'.
Lời của trợ lý khiến cho cô thích thú, dù sao mắt của mình cũng không thể tự nhìn mình, cô nhẫn nại chờ đợi kết quả quay, kết quả lại khiến cô hoàn toàn thất vọng.
"Cái này chả phải là tôi lúc bình thường hay sao?"
Trợ lý mang lịch trình đã sửa đổi cùng hộp thuốc lá bạc hà đặt trước mặt cô, cúi người xuống quan sát tỉ mỉ, nói rất khẳng định: "Không sai."
Tô Vãn Khanh liếc mắt vào bảng lịch trình chằng chịt kia, cầm tách cà phê mà trợ lý đã chuẩn bị cho cô, cười giống như là người ở trong tấm poster: "Vậy chị tại sao lại không quỳ xuống liếʍ giày của tôi?"
"…"Trợ lý hết lời chống đỡ, tôi đã là gái có con rồi, không phải là đối tượng để cô trêu ghẹo nhé.
Dù sống hay chết nói chung nội trong hai ngày phải xong toàn bộ công việc, Tô Vãn Khanh vừa lên máy bay thì ngủ li bì mất đi cả ý thức, trong mười ba giờ bay cũng chưa thức lại một lần, ngay cả tấm chăn cũng là do trợ lý của cô đắp cho.
Lúc xuống máy bay đã là bảy giờ tối, máy bay đáp trễ hơn một tiếng đồng hồ, thế nhưng người hâm mộ đợi ở sân bay vẫn không giảm nhiệt tình. Người đi đường qua qua lại lại đều không ngừng ngoái đầu, thế nhưng Tô Vãn Khanh lại bị phóng viên và fan vây quanh thành một vòng kiên cố, một sợi tóc cũng không nhìn thấy được.
Tô Vãn Khanh mang kính mác đen kịt thật to bước đi như gió, chốc chốc đưa ra nụ cười vô cùng kiêu ngạo, trong nháy mắt phóng điện làm hôn mê những người xung quanh. Tô Vãn Khanh chính là có loại bản lãnh này, khí thế bước đi khiến phóng viên đều không dám ngăn cản cô.
Cô nhìn đồng hồ, chắc không kịp thời gian về nhà thay quần áo rồi, cô ngồi vào ghế lái của chiếc xe việt dã được đưa đến sân bay, kéo hết mười phần mã lực của chiếc xe, một đường chạy thẳng tới hội trường.
Thẩm Mộng Nhan đang ngồi trong phòng nghỉ của hội trường, toàn thân mặc một bộ dạ phục màu xanh đậm, rạng rỡ phát sáng, làm tôn thêm mái tóc đen của nàng cũng đều lấp lánh loé sáng. Nàng vốn chỉ muốn lặng lẽ một mình nghịch điện thoại, thế nhưng luôn có đủ loại kiểu người đến bắt chuyện, nàng khẽ thở ra một hơi dài, cảnh vật chung quanh ồn ào như vậy, nàng lại không có chút ham muốn nói chuyện.
Nàng liếc mắt nhìn đồng hồ, bây giờ Milan vẫn là buổi trưa, bọn họ mỗi người đều đang cố gắng, bọn họ đều giống nhau.
Màn hình điện thoại chợt sáng lên, nàng cụt hứng cúi thấp đầu xuống, nhưng giây tiếp theo ầm ầm đứng dậy. Nàng đặt ly rượu trong tay lên bàn, Thẩm Mộng Nhan một tay xách váy lên, tiếng giày cao gót có chút lộn xộn mà vội vàng.
Vừa ra đến trước cửa, nàng quay đầu lại ngắm nhìn hội trường lộng lẫy, bồi bàn lui tới, đổi một vòng những ly rượu trống không. Nàng cảm thấy mình giống như một cô dâu chạy trốn, trốn thoát khỏi một chốn phồng hoa nhộn nhịp, về lại bên cạnh người mình yêu.
Nói như vậy, nàng hình như còn hạnh phúc hơn cả cô bé lọ lem rồi.
Thẩm Mộng Nhan nở ra một nụ cười, không hề lưu luyến quay đầu lại, đuôi tóc đánh trong không trung một đường cong ưu mỹ, chốn phồn hoa bị nàng triệt để ném lại phía sau.