Mỹ Nhân Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Chương 28: Dùng sức mạnh thực sự có tác dụng sao?

Thẩm Mộng Nhan cuối cùng cố nén lòng lại, không tiếp tục cắn nữa, dù đây chỉ là trong giây phút ngắn ngủi muốn phát tiết nàng cũng đã hối hận lắm rồi, chiếc lưỡi vô thức liếʍ vào vết rách mà miệng mình vừa cắn, cánh tay vòng ở cổ cô cũng quên đặt xuống.

Mãi đến khi chiếc lưỡi ngang ngược của Tô Vãn Khanh xông vào trong miệng nàng, Thẩm Mộng Nhan mới sực tỉnh mộng, ở dưới người cô kịch liệt giãy giụa. Thế nhưng không có chút ảnh hưởng nào đến cô, cô vẫn như cũ giam nàng trong vòng tay mình.

Lẽ nào Tô Vãn Khanh thật sự là đệ tử của phái Thiếu Lâm à? Sao sức lực lại chênh lệch lớn đến vậy?

Cửa phòng trang điểm đột nhiên bị đẩy ra, giây tiếp theo thì bị người ta hung hăng đóng sầm lại, gần như suýt làm hỏng cánh cửa. Thẩm Mộng Nhan lập tức cứng đờ toàn thân, cảnh này nếu như bị người khác nhìn thấy, vậy Tô Vãn Khanh…

"Khụ khụ, chị Khanh, chị Mộng… đến cảnh của hai chị rồi." Tiếng Hạ Thanh từ ngoài cửa truyền vào, Thẩm Mộng Nhan thở ra một hơi dài, vừa rồi trái tim nàng gần như ngừng đập.

Tô Vãn Khanh vẫn ung dung đứng dậy, ngón trỏ quẹt qua môi dưới, một vệt máu nhuộm lên ngón tay. Người này đúng thật là hồ ly, lần nào cắn người cũng hung hãn đến vậy.

"Hạ Thanh, em vào đi." Tô Vãn Khanh nhìn vào gương liếʍ liếʍ môi dưới, sưng thành như thế này sợ là không thể lên hình được. Không ngờ rằng lần đầu tiên mình đến trễ, vắng mặt buổi quay đều là vì cô gái này, thật là một thù trả một thù.

"Em vừa rồi không nhìn thấy gì cả!" Hạ Thanh gần như rống lên giấu đầu hở đuôi, cô bé liếc mắt nhìn hai người trong phòng, một người đang trang điểm lại, còn một người đang sửa lại đầu tóc và quần áo, rõ ràng là vừa làm xong chuyện mà người khác không thể nhìn thấy.

"Nói với đạo diễn tôi phát sốt rồi, nói tôi bị sốt đến mức thần chí mơ hồ nói năng lung tung là được rồi, hôm nay không thể quay được." Tô Vãn Khanh dùng son môi thoa lên môi cô một màu đỏ thẩm, sau đó ngoảnh đầu lại nhìn trực diện với Hạ Thanh, không ngờ khi chị Khanh nữ tính lại câu dẫn người khác đến vậy.

Thẩm Mộng Nhan hừ lạnh một tiếng, quả thật là cô bị sốt đến mức thần chí không tỉnh táo, ở nơi công cộng lại dám làm càn như vậy, bị cắn là đáng đời.

"Hoá ra chị Khanh là 'phát sốt' rồi à, hèn chi cả miệng cũng bị sốt đến sưng lên." Thẩm Mộng Nhan cố ý đem chữ 'sốt' đọc bằng âm lưỡi thành chữ 'điên', nghe thế ruột gan Hạ Thanh liền run lên, chị Mộng à, không được vuốt lông sư tử nha, chị chẳng những vuốt lông sư tử mà còn bứt vài cọng nữa, chị muốn tương tai của mình 'không còn ánh sáng' ha…

Tô Vãn Khanh đeo mắt kính lên, khoé môi xinh đẹp câu lên một đường cong, cầm lấy túi xách ở bên cạnh hướng cửa bước đi. Lúc lướt qua người Thẩm Mộng Nhan thoáng dừng lại một chút, nói: "Đợi điện thoại của chị, chị sẽ cho em xem bộ dạng phát sốt của chị."

Mặc dù là cô nói thầm bên tai nàng, nhưng giọng nói lại đủ lớn để Hạ Thanh cũng nghe rõ từng chữ một. Cô bé thật sự không hiểu nổi hai người này, tại sao một ngày trước còn tách biệt mỗi người một ngã bây giờ lại tình chàng ý thϊếp liếc mắt đưa tình?

Cô vừa bước chân ra khỏi cửa, Thẩm Mộng Nhan liền lập tức lấy điện thoại di động ra tắt máy, không do dự một giây nào. Khóe mắt thoáng thấy vẻ mặt Hạ Thanh đang hoang mang há miệng, Thẩm Mộng Nhan xoa xoa trán, có chút bực bội nói: "Đừng hỏi chị, chị không biết chuyện gì cả."

Hạ Thanh ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cái gì cũng không biết mà cùng người khác ở trên ghế dây dưa một cục, đoán chừng nếu như mình đi vào chậm một chút nữa chắc vừa mở cửa ra đã bị bra của ai đó đập vào mặt. Thế nhưng nhìn thấy Thẩm Mộng Nhan rõ ràng bao phủ một tầng sát khí, cô bé liền thức thời giúp nàng nhặt lấy những chai lọ đang nằm lăn lốc trên mặt đất lên.

Hai người quyết liệt đến vậy luôn à, dây dưa đến tận bàn trang điểm sao? Cô bé nhìn thấy Thẩm Mộng Nhan ngay cả gương cũng không thèm soi đã đi thẳng ra cửa, bất đắc dĩ cẩn thận gọi nàng lại: "Chị Mộng, đợi một chút…"

Thẩm Mộng Nhan quay đầu lại, Hạ Thanh tay chân luống cuống lấy trong túi xách ra một chiếc gương nhỏ, giơ đến trước mặt nàng.

Ngón tay cô bé chà lên khoé môi nàng, nơi này bị lem một ít vết đỏ, không biết là máu của ai kia hay là vết son. Con người kia không nói cái gì đã lao đến hôn mình, chị rốt cuộc xem tôi là gì, gọi đến là đến, phất tay là đi sao?

Thế nhưng vừa rồi mình cắn mạnh như vậy, chị cũng không tránh né, cũng không nhẫn tâm làm đau mình. Chị như vậy, là thật lòng sao?

Con người kia vì sợ mình bị cảm lạnh mà tự mình xuống hồ bơi lạnh như băng, tối qua cũng mãnh liệt như vậy ôm lấy mình, nói rất nhiều lần từ thích, những thứ này đều là không thể nào gạt bỏ đi.

Vậy tại sao bây giờ chị lại không nói gì cả, vì mình mà cúi thấp đầu một lần cũng không thể sao? Rõ ràng là chị làm sai mà… Vậy mà còn tự nhiên như vậy, thật là không thể tha thứ!

Nàng đối với suy nghĩ của mình lại giật mình hoảng hốt, nếu theo suy nghĩ này thì chỉ cần Tô Vãn Khanh nói vài câu dịu ngọt với nàng thì có thể không so đo mục đích ban đầu của cô nữa, thẳng thắn đối mặt với trái tim của cô sao.

Chỉ là muốn cô có thái độ đối xử bình đẳng với nàng, chứng minh cô thích nàng, như vậy đúng thật cô đã là quá hạ thấp mình rồi…

Cánh tay giơ tấm gương của Hạ Thanh đã muốn mỏi, nhưng lại nhìn thấy Thẩm Mộng Nhan cũng không có lấy một động tác lau đi dấu vết ở khóe môi, ngược lại còn ngơ ngác nhìn vào gương thẩn thờ, hồn cũng không biết bay đến nơi nào.

"Ây… Chị Mộng, đạo diễn vẫn đang đợi ở bên ngoài đó." Bất đắc dĩ đành phải mở miệng nhắc nhở người kia, Thẩm Mộng Nhan mới bừng tỉnh lau sạch vết đỏ kia, ánh mắt khẽ cong lên, nụ cười kia thật sự là quyến rũ đến tận xương.

Quả nhiên là cởi chuông phải do người buộc, sáng nay người còn ủ rũ vô hồn, vừa trải qua một trận mây mưa ướŧ áŧ, trong nháy mắt đã trở nên tươi tắn.

Bởi vì nữ chính còn lại vắng mặt, đoàn phim chỉ đành đem phân cảnh của Thẩm Mộng Nhan đẩy lên trước, bù vào khoảng thời gian trống. Thế nhưng quay đến cảnh khóc cuối cùng xảy ra một chút vấn đề, Thẩm Mộng Nhan làm thế nào cũng không khóc được.

Hạ Thanh thừa lúc thời gian nghỉ đổi cảnh, kéo tay áo Thẩm Mộng Nhan, khẽ nói với nàng: "Chị Mộng, em chỉ chị một cách, chị hãy nghĩ đến chuyện đau buồn nhất, ví dụ như…"

"Tiểu Thanh." Thẩm Mộng Nhan ngắt lời cô bé, tức giận trừng mắt nhìn, "Đừng để chị nhớ đến chị ta."

Hạ Thanh buông tay nhìn trời, rất bất đắc dĩ nói: "Chị bây giờ có thể bắt đầu quay rồi." Hốc mắt đều đỏ cả lên, xem ra cảnh khóc sau đó của nàng có thể đảm bảo rồi, cửa ải khó khăn nhất lúc diễn đối với nàng mà nói giờ đã rất đơn giản.

Cô bé này thật là, chẳng nhẽ không biết bình nước nào không nên đυ.ng vào, mà lỡ đυ.ng vào thì thôi đi, còn cầm lấy nó hắt vào nàng.

Đạo diễn nhìn thấy viền mắt hồng hồng của nàng rất hài lòng gật đầu bắt đầu quay, vì để cảnh quay có được hiệu quả chân thực nhất, Thẩm Mộng Nhan vẫn nén nước mắt trong lòng, thậm chí để mặc bản thân suy nghĩ về chuyện tối qua.

Thẩm Mộng Nhan vừa mới bước vào ống kính, một câu vẫn chưa nói nước mắt đua nhau dâng trào, nàng níu lấy tay áo của nam chính khóc đến không thể kìm nén, thân thể từ từ tuột xuống, ngồi xổm dưới đất. Nam chính có chút sửng sốt, muốn dựa theo kịch bản đẩy nàng ra nhưng lại không nỡ nhìn bộ dáng này của nàng, rồi lại vừa vặn phù hợp tâm tình trong kịch bản.

Hạ Thanh nhìn cảnh này âm thầm chậc lưỡi, thân thể nhỏ gầy ấy cuộn mình khóc, giọt nước mắt uyển chuyển lăn dài đọng ở trên gương mặt vốn rực rỡ, ánh mắt hồ ly câu hồn đoạt phách bị giọt nước mắt bao trùm một tầng mông lung. Bất luận là ai nhìn thấy dáng vẻ của nàng lúc này, phỏng chừng hận không thể đâm người khiến nàng tổn thương một vạn tám ngàn nhát.

Song có điều cô bé cũng không có can đảm đi đâm Tô Vãn Khanh, cô bé quả quyết lấy điện thoại ra, hướng về phía diễn viên chính chụp tách tách một bức ảnh, sau đó gửi đi một tin MMS. Hạ Thanh nhìn trên màn hình phát thông báo đã gửi thành công cùng tiếng tít tít, cô bé mà làm bà mai thì thật sự khá tốt.

Hệ thống sưởi trên phim trường vẫn đang ô ô thổi, nước mắt trên mặt đã khô còn hơi ẩm ướt, sau khi hơi nước bị hong khô, da dẻ có một loại cảm giác dinh dính. Thẩm Mộng Nhan cảm thấy khóc thật sự không phải là chuyện tốt, khóc xong mắt vừa cay vừa đau, trên mặt còn nhiều nếp nhăn, hơn nữa đau đớn trong lòng không chút nào giảm bớt.

Sau này ngoại trừ lúc quay phim ra kiên quyết không khóc nữa, nàng âm thầm hạ quyết định, loại hành vi tự ngược thân ngược tâm này rốt cuộc có điểm nào đáng học hỏi?

Nàng vừa ngồi xổm dưới đất khóc vừa suy nghĩ lung tung, làm sao mới có thể lúc lỗ mũi cay xoè đem nước mắt kìm nén trở về nhỉ, ngước đầu lên hay sao, nước mắt có tuân theo định luật vạn vật hấp dẫn không nhỉ?

Nàng rụt rè ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung nhìn nam chính, tay vẫn đang nắm lấy góc áo của hắn không chịu buông.

"Cắt!" Đạo diễn kích động liên tục dùng kịch bản đập lên máy quay, nhìn anh quay phim đau lòng đến thương. "Mộng Nhan, cái ngẩng đầu đó của em sao nghĩ ra được thế? Ngẫu hứng chấm bút à!"

Mắt nhìn thấy đạo diễn vẫn tiếp tục đập, chắc chưa đập đến khi máy quay tan tành cũng chưa thôi quá, anh quay phim nhanh chân đem bảo bối của mình cướp đi.

Thật sự là khóc quá nhiều, Thẩm Mộng Nhan hận không thể lập tức đem mắt ngâm trong nước để giảm bớt một chút cảm giác chua xót cực hạn, nàng dùng ngón tay xoa xoa tròng mắt, hoá ra chuyện khóc nhiều quá sẽ dẫn đến mù hoàn toàn cũng không phải là bịa đặt.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, kết thúc công việc." Đạo diễn hài lòng hạ lệnh, nhân viên vây quanh ở bên hiện trường lập tức tản ra.

Hạ Thanh cầm một bình nước đi qua, đỡ nàng dậy rồi khoác áo lên người nàng, hai người họ chầm chậm đi về khách sạn. Hạ Thanh không chỉ một lần đề cập đến việc gọi tài xế tới đón hai người họ, Thẩm Mộng Nhan bây giờ cũng được xem là một tân binh đang nổi, như thế này đi bộ trên đường cũng rất dễ bị phóng viên vây lấy.

Nhưng Thẩm Mộng Nhan chỉ bình tĩnh khua tay nói, phóng viên không cần ăn ngủ nuôi con à, nào có nhiều người rảnh như vậy đến vây lấy chị. Sự thực chứng minh sự bình tĩnh của nàng hoàn toàn không có chỗ dùng, căn bản mỗi lần đều bị phóng viên đuổi vây chạy trốn tứ phía, còn xém chút phải vào chui ống cống nữa.

Thế nhưng con người của nàng vừa bướng bỉnh vừa tùy hứng, nhiều lần chiến bại. Cho dù mạo hiểm bị phóng viên vây đuổi, cũng không bỏ thói quen đi dạo phố thư giãn vào buổi tối.

Thẩm Mộng Nhan dùng vẻ mặt rất nghiêm túc thẳng thắn nói với cô bé, nếu như đi đâu cũng ngồi xe, cái mông sẽ rất lớn, làm diễn viên tuyệt đối không thể để mông lớn được!

Hạ Thanh dùng vẻ mặt rất xem thường hoài nghi liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới, gương mặt đó so với bàn tay còn nhỏ hơn, thịt toàn thân cắt đi cho không, cũng không ai muốn nhận, cô bé vẫn luôn nghi ngờ thân thể Thẩm Mộng Nhan nhỏ như vậy rốt cuộc làm sao lớn lên mà có bộ ngực đầy đặn như thế?

Vừa vào phòng điện thoại Hạ Thanh đã reo lên như muốn đòi mạng. Hạ Thanh vừa cất xong đôi giày cao gót Thẩm Mộng Nhan mới cởi ra vứt bừa trên sàn, vừa móc ra điện thoại ra.

Cô bé nhìn xem tên hiển thị của cuộc gọi đến, ánh mắt lưỡng lự đưa mắt nhìn cái người đang ngồi trên ghế sô pha, giả vờ làm ra vẻ bắt điện thoại. Thẩm Mộng Nhan bưng ly nước lên nhìn cô bé với ánh mắt kì lạ, bắt điện thoại thôi mà, cần gì vặn quẹo như vậy, chẳng lẽ là điện thoại của người yêu à?

"Alo, chị Khanh." Hai chữ chị Khanh được nhấn rất mạnh, Thẩm Mộng Nhan không phụ kỳ vọng, phun hết ngụm nước vừa mới uống ra. Nàng lúng túng che miệng lại, vừa đè nén tiếng ho khan, vừa tuỳ tiện rút khăn giấy trên bàn.

"Ò, chị nói chị Mộng à…" Hạ Thanh cầm điện thoại đứng bên cánh cửa, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Mộng Nhan. Thật không dễ dàng gì mới hạ tiếng ho khan xuống, một tay liều mạng hướng Hạ Thanh lắc lắc, dùng khẩu hình nói chuyện với em ấy.

"Chờ một chút." Hạ Thanh cũng dùng khẩu hình nói lại với nàng, chị nói cái gì, em nhìn không hiểu.

"Nói với chị ta là chị đã ngủ rồi." Thẩm Mộng Nhan nặn ra một chút tiếng, nhưng Hạ Thanh hình như vẫn không nghe được rõ, cô bé cầm điện thoại từng bước một đi tới, còn đang dùng khẩu hình hỏi, chị nói cái gì?

Chiếc điện thoại kia giống như một thứ sẽ lấy mạng sống của nàng, Thẩm Mộng Nhan không tự chủ rống lên: "Nói chị ta là chị ngủ rồi! Ngủ như chết! Có gọi thế nào cũng không dậy!"

Hạ Thanh thừa dịp lúc nàng mở miệng tay mắt lanh lẹ đưa điện thoại đến trước miệng nàng, còn không cẩn thận mở loa ngoài. Thẩm Mộng Nhan mới vừa rống lên xong thì đã nhìn thấy màn hình điện thoại ở ngay trước mặt, hình như nghe thấy người nào đó ở bên trong đang cười sự ngây thơ của nàng, nàng lập tức đơ người như khúc cây.

Thanh âm trong điện thoại rõ ràng truyền ra: "Ò, chết rồi à, vậy em ra mở cửa, tôi đích thân vào nhận xác em ấy."

Thẩm Mộng Nhan hận không thể nhào tới bóp chết cô, nàng đoạt lấy điện thoại, gào thét vào bên trong: "Cả hai đều chết hết rồi, vừa rồi là xác chết sống dậy, cho nên không có ai mở cửa cho chị đâu, tạm biệt!"

Nàng trực tiếp cúp điện thoại, tắt máy, tiện tay ném lên bàn. Nàng ngẩng đầu nhìn Hạ Thanh, nụ cười vô cùng quyến rũ, ngay cả giọng nói cũng mềm đến thấu xương: "Nào, Tiểu Thanh, xem ra chúng ta cần nói chuyện với nhau một chút nhỉ."