Chén cháo càng ngày càng vơi đi, Thẩm Mộng Nhan cũng càng lúc càng thêm đứng ngồi không yên. Tô Vãn Khanh cũng chỉ toàn tâm toàn ý cúi đầu ăn, phát ra tiếng nuốt nhỏ nhẹ.
Ánh mắt Thẩm Mộng Nhan do dự xoay vòng, nhưng vẫn luôn không rời khỏi con người ở trên ghế sô pha. Ánh mắt thuận theo những ngón tay cầm chiếc thìa của cô, nàng thuận tay vén mái tóc sang một bên để lộ đôi gò má, vành tai xinh xắn đeo một khuyên tai màu lục.
Nàng theo bản năng đưa tay sờ lên vành tai trái của mình, viên đá lạnh lẽo ở trên ngón tay nàng. Bất luận thay đổi qua bao nhiêu khuyên tai, chiếc khuyên tai này vẫn chưa từng bị tháo xuống, có lẽ nàng đã sớm quên sự tồn tại của nó trên người mình.
Tô Vãn Khanh dĩ nhiên là đã thoáng nhìn thấy động tác ấy, tim đột nhiên nhói lên, nhưng lại phảng phất dâng lên một tia vui mừng, hình như cô thật sự làm đúng rồi, đẩy người này ra khỏi hố lửa.
Sự chờ đợi dài đằng đẳng và vô vọng thực sự quá đày đọ người khác, mùi hương vô cùng quen thuộc trên cơ thể con người kia cùng với sự im ắng trong căn phòng khiến Thẩm Mộng Nhan cảm thấy ngạt thở, nàng không muốn đợi Tô Vãn Khanh ăn xong lại lạnh lùng đá mình đi nữa.
Thẩm Mộng Nhan đứng dậy, trong tim Tô Vãn Khanh vang lên tiếng lộp bộp, nhưng cô không ngẩng đầu lên, vẫn như cũ cầm chiếc thìa, dòng cháo ngọt ngào tiến vào trong miệng, mà hình như vừa cho thêm vào hoàng liên đắng chát.
"Chị Khanh, vậy em…" Điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên, cắt ngang lời nói Thẩm Mộng Nhan. Nàng có chút buồn bực nhìn chiếc điện thoại, rõ ràng nàng đã có cơ hội chủ động rời khỏi người này, không cần hùa theo sự dịu dàng muốn đi thì đi muốn đến thì đến của cô.
Tô Vãn Khanh đặt thìa cháo xuống, nhận cuộc gọi. Thẩm Mộng Nhan hơi phức tạp nhìn cô, biểu cảm trên mặt cô càng lúc càng ngưng trọng, giống như có người cách bởi chiếc điện thoại đập cho cô một gậy vậy.
Cô đặt điện thoại xuống, vịn vào ghế sô pha đứng dậy, thân thể vẫn còn hơi loạng choạng. Tô Vãn Khanh đỡ trán, xoa xoa mi tâm, muốn giảm bớt cơn đau đầu kịch liệt.
"Sao thế?" Thẩm Mộng Nhan đưa tay muốn dìu cô, nhưng đến nửa đường cứng rắn thu hồi lại, hồi lâu mới nói ra được một câu.
"Chị Cố bị bệnh rồi, chị ấy lại không có người thân ở đây, tôi đi thăm chị ấy." Tô Vãn Khanh miễn cưỡng đứng thẳng người dậy, cầm túi và áo khoác. Cô ngẩn đầu hình như đang suy nghĩ điều gì, ánh sáng trong con ngươi lúc sáng lúc tối.
"Em đi cùng nhé." Thẩm Mộng Nhan giật mình một cái, nàng thử đoán mò ý của Tô Vãn Khanh, nhưng lập tức nàng biết đây chỉ là vọng tưởng, gương mặt bình tĩnh đó không có lấy một chút biểu cảm.
"Được… Đợi em một chút." Thẩm Mộng Nhan đột nhiên nhớ ra cái gì, sải mấy bước đến trước ghế sô pha lục lọi túi xách. Tô Vãn Khanh khoanh tay nhìn chăm chú bóng lưng nàng, trong mắt loé lên tia sáng dứt khoác.
"Chị uống thuốc trước đi." Thẩm Mộng Nhan biết đồ ngốc kia cả chính mình phát sốt cũng không biết, khẳng định cả thuốc cũng chưa uống. Thừa dịp vừa rồi xuống lầu mua cháo, sẵn tiện ghé tiệm thuốc, nàng không có cách nào bỏ mặc con người này không lo, cũng không có cách nào lãnh đạm giống như Tô Vãn Khanh được.
Tô Vãn Khanh có thể lạnh lùng đứng một bên, dễ dàng đến, cũng tuỳ ý đi, dùng một loại ánh mắt không quan tâm nhìn nàng đơn độc do dự. Cô cứ tuỳ ý lấy những thứ cô cần, dùng tiếng hát yêu mị của nàng tiên cá quyến rũ mình đến bên vách đá, sau đó mỉm cười bỏ đi, chỉ để lại một mình nàng bên vách đá tiến thoái lưỡng nan.
Cô nhẫn tâm đến mức nào, hoặc là do nàng không nằm trong phạm vi lo lắng của cô. Thẩm Mộng Nhan nhìn chằm chằm ngón tay mảnh khảnh của cô tiếp nhận lấy hộp thuốc, đột nhiên muốn nhào tới cắn cho cô một phát, xem cô có biết đau không.
Lúc sắp đến xe, Thẩm Mộng Nhan đi nhanh mấy bước, giành vị trí ghế điều khiển, nàng dùng gương mặt cương quyết đoạt lấy chìa khoá trong tay Tô Vãn Khanh, đẩy cô sang ngồi ghế kế bên.
"Chị như vậy rồi còn muốn lái xe? Em không muốn còn trẻ như này đã phải chết trên xe chị." Chết chia làm rất nhiều loại, chết trong đau khổ, chết trong không cam lòng, chết trong hạnh phúc, chết trong yên bình, nhưng ngoài những cái đó ra vẫn còn có một loại. Thẩm Mộng Nhan không ngờ rằng, câu này của nàng lại trở thành một lời tiên tri.
Chiếc xe việt dã được nàng lái rất thông thạo, Tô Vãn Khanh không ngờ đến tài lái xe của cô gái nhỏ nhắn này lại tốt đến như vậy. Động tác giậm thắng thành thạo mà lại dứt khoát, thân người hơi dựa vào ghế, đuôi tóc xoã đến bên hông, khiến vòng eo nhỏ nhắn càng thêm lả lướt, ngón tay như hành tây khẽ nắm tay lái, ánh mắt tập trung hướng về phía trước.
Lúc phụ nữ lái xe thường sẽ cho thấy một bộ mặt khác của họ, nó vượt ra khỏi cảm giác nhu mỳ bị nắm trong lòng bàn tay. Khí chất của Tô Vãn Khanh khá mạnh mẽ, lúc lái xe cũng không một chút do dự, chiếc xe việt dã này cũng là dựa vào sức lực của cô mà chế tạo.
Thẩm Mộng Nhan biết Tô Vãn Khanh sốt ruột, cộng thêm buổi tối đường sá rất trống trải, nàng cũng tăng tốc độ. Lúc lái xe đầu óc bất giác trống rỗng, lực chú ý bất tri bất giác cũng xoay chuyển sang chuyện khác.
Khóe mắt vô tình hay cố ý liếc sang người bên cạnh, người kia kể từ sau khi ngồi lên xe thì mệt mỏi đến tột cùng, nắm hai mắt lại, chắc là do thuốc cảm phát huy tác dụng, mà cơ thể cô cũng đã quá mệt rồi.
Thẩm Mộng Nhan chỉnh lại điều hoà trong xe, vặn nhỏ tiếng nhạc xuống, tiếng nhạc êm dịu mà thê lương vờn quanh trong xe. Nàng thở ra một hơi dài.
Toàn bộ những suy đoán và mong đợi liên quan đến con người này của ngày hôm nay, xem ra đều thật ngây thơ và buồn cười, cô vĩnh viễn sẽ không để người khác nhìn ra cô đang nghĩ cái gì. Cũng giống như từ lúc bắt đầu, cho dù ánh mắt cô có dịu dàng đến thế nào, trong lòng cô chắc đều là tràn đầy tiếng cười nhạo, cô thật đáng sợ.
Bước kế tiếp mà cô muốn làm chính mình mãi mãi không bao giờ đoán được, bất kể là sau những cử chỉ quan tâm thì đột nhiên rời đi, hay là sau khi lạnh lùng thờ ơ, lại chẳng với lý do gì giúp đỡ và dịu dàng với nàng, hết thảy nàng đều đoán không được.
Còn bây giờ thì sao, chị đang muốn làm gì?
Bất luận cô muốn làm gì, bây giờ đã là chuyện hoàn toàn không liên quan gì đến nàng. Thẩm Mộng Nhan thu hồi ánh mắt lại, hung hăng giậm chân ga ở dưới chân, chị muốn làm cái gì thì tuỳ chị, có đi chết cũng không liên quan đến mình.
Chiếc xe linh hoạt di chuyển vào bãi đỗ xe, Thẩm Mộng Nhan tắt máy, rút chìa khoá ra, trong xe đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường. Nàng xoay đầu, người bên cạnh vẫn đang ngủ trong bóng tối, ánh đèn đường màu vàng lẻ tẻ xuyên qua ô cửa, rọi vào gương mặt cô, giống như ánh đèn pha trên sân khấu, chiếu sáng vào gương mặt đẹp nhất.
Có lẽ ở bên cạnh cô thời thời khắc khắc đều là nơi nguy hiểm nhất, nàng bây giờ mới nhận ra được điểm này, cho dù thế nào thì đã không thể vãn hồi được.
Bệnh viện yên tĩnh đột nhiên xuất hiện tiếng xe đang lao vυ't đến, Tô Vãn Khanh hình như bị tiếng xe làm ồn thức giấc, mở mắt ra ngồi dậy. Nàng đưa mắt liếc nhìn chiếc xe màu bạc ở đối diện, chiếc xe không đỗ ngay ngắn trong bãi đỗ xe, một người phụ nữ bước xuống xe với đôi giày cao gót, cửa xe bị cô ta vội vã đóng sầm lại.
Tiếng giày cao gót chạy băng băng trong hoàn cảnh như vậy vang lên âm thanh thanh thuý lạ thường, người kia luôn chói loá ở trước ống kính, nhưng hôm nay lại xuất hiện với dáng dấp hoảng hốt thế kia xuất hiện trước mặt hai người họ. Cô ta hình như rất vội, cũng không nhìn thấy chiếc xe việt dã nổi bật đỗ cách đó không xa.
Tô Vãn Khanh đón lấy ánh đèn đường từ kính chiếu hậu, chỉnh lại đầu tóc, cô giả vờ không biết người bên cạnh đang dùng ánh mắt như thế nào nhìn mình chằm chằm, nhàn nhạt nói: "Đi."
"Chị biết chị ấy sẽ đến?" Thẩm Mộng Nhan xuống xe, nhưng không tiến về phía trước một bước nào, nàng dựa người vào cửa xe bình tĩnh hỏi cô.
Tô Vãn Khanh đứng cách nàng vài bước chân quay người lại, ánh sáng đèn đường chiếu đến khiến cô cảm thấy đau nhức cả mắt, ánh đèn đổ xuống khe giữa của hai người họ vẽ nên một khe rãnh lớn.
Thẩm Mộng Nhan hơi nâng mặt lên, ánh đèn cũng soi sáng trên gương mặt nàng, khóe miệng nàng hơi vễnh lên, bộ dáng dường như rất vui vẻ chờ đợi cô trả lời.
"Cậu ta cũng là bạn của chị Cố, tất nhiên sẽ đến." Giọng cô lành lạnh, ở dưới bóng đêm lại có một loại ảo giác dịu dàng, bóng của hai người bị đèn đường kéo thật dài, ở giữa vắt ngang cái bóng dài của cột đèn, giống như một người ở ngoài cửa một người ở phía trong.
"Là chị cố ý sao?" Thẩm Mộng Nhan nghiêng đầu, có hơi chút trẻ con, thân thể nhỏ nhắn với nụ cười yêu mị, trong nháy mắt ngay cả ánh trăng cũng đều mờ nhạt dần đi.
Tô Vãn Khanh câu khoé môi, nhẹ nhàng nói: "Bé con, nếu em không muốn vào thì ở trên xe đợi tôi, chút nữa chúng ta cùng về, tôi hình như có chút nhớ thân thể em." Nụ cười của cô ngả ngớn mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ, phảng phất hàm chứa sự khinh miệt khó nói ra.
Thẩm Mộng Nhan cúi đầu tựa như đang bật cười, nàng cũng chẳng biết tâm trạng hiện giờ của nàng là sao nữa, nàng dựa vào cửa xe thở ra một hơi cực nhẹ.
"Vãn Khanh, em không biết là chị còn biết lo lắng cho tình nhân cũ bị mình vứt bỏ đi đó. Thực ra chị không cần thiết thế này, nếu chị có nổi khổ gì mà không thể trả lời em, nói thẳng ra càng tốt. Chị làm thế này, chỉ sẽ khiến em càng thêm xác định tâm ý của chị, khiến em càng thêm dây dưa bất định."
"Vãn Khanh, chị hình như đã mềm lòng rồi nhỉ?"
Thẩm Mộng Nhan vừa nói vừa lắc đầu, tựa như đang oán hận cô cũng là tự oán hận chính bản thân mình, rõ ràng quyết định bất luận cô như thế nào cũng đều không liên quan gì đến mình nữa, nhưng vẫn nhìn không nổi vẻ mặt nguỵ trang của cô. Tại sao chị lại muốn vừa giả vờ lạm tình, lại vừa muốn yêu thương mình, mà còn muốn cả mình cùng Phạm Hâm có thể quay về bên nhau?
Nàng bây giờ đã có thể xác định, Tô Vãn Khanh lúc đầu tiếp cận mình nhất định là ôm một đích nào đó mà không thể nói cho người khác biết, cô bị cửa ải đó làm cản trở trái tim mình. Thế nhưng bất luận bắt đầu thế nào, yêu chính là yêu.
Nếu là như thế, chẳng phải nàng cũng như vậy sao, mục đích ban đầu tiếp cận Tô Vãn Khanh cũng không đơn thuần. Hai người họ đều như nhau, cũng không ai nợ ai.
Thẩm Mộng Nhan sờ chiếc khuyên tai trên vành tai mình, tháo nó xuống trước mặt Tô Vãn Khanh. Bởi vì thời gian mang nó cũng rất lâu rồi, lúc tháo ra có chút đau, nàng mím chặt đôi môi nhịn toàn bộ xuống.
Tô Vãn Khanh nhìn nàng tháo chiếc bông tai xuống, ngẩng đầu nhìn mình, đôi mắt sáng lên. Rõ ràng thời gian hai người quen biết nhau cũng chỉ không quá nửa năm, mỗi câu mỗi lời của Thẩm Mộng Nhan đều giống như cây kim nhỏ bé, đâm vào da thịt cô, rồi nhanh chóng chạy theo mạch máu đến trái tim cô.
Tô Vãn Khanh không ngờ đến cô gái vào lần đầu tiên gặp mặt vẫn còn hơi ngây thơ như vậy mà bây giờ đã lột xác trưởng thành như thế này, có lẽ vì trước mắt cô nàng luôn có bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, mới khiến cô không chú ý đến thực tế nàng đã trưởng thành.
Vốn tưởng rằng nàng chẳng qua chỉ là một cô bé, vẫn luôn tự mình quyết định thay nàng, kéo nàng vào hố lửa lại tình nguyện muốn đẩy nàng ra ngoài, nhưng chưa bao giờ hỏi qua suy nghĩ của nàng.
Vậy bây giờ, có phải nên chính miệng hỏi nàng một câu, và chính tai nghe nàng trả lời không?