Lúc tỉnh lại đầu giường đã bật đèn ngủ màu vàng, rèm cửa sổ bị kéo kín mít, không biết hiện tại là ngày hay đêm, chóp mũi còn có thể ngửi được mùi vị thuốc lá quen thuộc phiêu đãng trong căn phòng.
Cảm thấy trong ngực hình như đang ôm cái gì đó, Thẩm Mộng Nhan nhắm mắt lại sờ sờ, ngón tay ở trên một vật thể ấm áp không ngừng chuyển động.
"Tỉnh rồi?" Phía trên truyền đến giọng nói quen thuộc, trong căn phòng yên tĩnh này tựa như tiếng thì thầm êm dịu.
"Ừm…" Cổ họng có cảm giác nặng trĩu, khiến giọng nói mang theo chất khản đặc. Thứ trong ngực chuyển động, hình như muốn rút ra, Thẩm Mộng Nhan theo bản năng nắm kéo nó lại, lần nữa mang nó ôm vào trong ngực.
"Bé con, ôm cả một ngày rồi còn chưa đủ sao?" Tô Vãn Khanh đặt cuốn kịch bản trong tay xuống, vươn người cầm lấy bình nước trên tủ đầu giường, dùng một tay muốn mở nắp bình thực sự quá khó. Cô lay lay cánh tay đang bị người ta ôm lấy, nói: "Buông ra đi, tôi lấy nước cho em."
Thẩm Mộng Nhan ngẩng đầu, gương mặt Tô Vãn Khanh bị ánh đèn vàng bao phủ một tầng bóng tối mờ nhạt, hình như để cho tiện đọc kịch bản, mái tóc được người này vén sang một bên, để lộ chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh. Nàng đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, đột nhiên cảm thấy hoang mang.
Một người như thế này, hệt như một quả bom nổ chậm, không biết cô đang nghĩ cái gì, có lúc thì dịu dàng đến mức khiến người khác sinh lòng cảm kích, cảm kích chính mình có thể đến bên cạnh người đó. Cũng có lúc lại cảm thấy tàn nhẫn, lạnh lùng đến mức hình như biến thành một con người khác, chỉ với ánh mắt sắc bén cũng có thể làm tâm can người khác vỡ vụn.
Đoạn ngày tháng rời xa cô, một thân một mình đắm chìm trong tâm trạng oán hận, tức giận, đau khổ không cách nào tự thoát ra, cũng hạ quyết tâm sẽ không gặp lại cô lần nào nữa. Thế nhưng đến lúc gặp lại, thì bất ngờ cảm thấy tất cả đều có thể được tha thứ, trải qua một giấc ngủ dài ngoằn lại được nhìn thấy cô, đáy lòng chính mình cũng trở nên êm dịu đến không thể giải thích nỗi.
Thẩm Mộng Nhan cảm thấy hoang mang, cảm giác này nàng chưa từng trải qua, những ngày tháng Phạm Hâm bỏ rơi nàng, nàng cũng oán hận giống vậy. Thế nhưng lúc gặp lại cô ta, trong lòng chỉ có một mảng bình tĩnh, hờ hững đến thản nhiên, giống như có thể buông bỏ hết toàn bộ yêu hận đối với cô ta.
Phải chăng khi thích một người, lúc được gặp lại người kia lần nữa, trong lòng sẽ lại rung động y như lần đầu gặp gỡ.
Nàng biết trong tim chính mình có chút khác lạ với đoạn tình cảm không biết bắt đầu từ đâu này, mà Tô Vãn Khanh vẫn luôn không nói cho nàng biết suy nghĩ của cô, rốt cuộc vì sao ban đầu lại vô duyên vô cớ tiếp cận mình.
Nếu như lúc đầu không hiểu Tô Vãn Khanh, nàng còn thật sự cho rằng cô có hứng thú với nàng nên mới làm vậy. Thế nhưng trải qua thời gian chung đυ.ng ngày càng dài, nàng hiểu rõ rằng, thái độ lúc nóng lúc lạnh của người kia tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là có hứng thú.
Nàng muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.
Thẩm Mộng Nhan cố chấp không chịu buông tay cô ra, hơn nữa còn tìm đến những ngón tay ấm áp thon dài của cô, trượt vào khe hở, đan xen chúng lại với nhau thật chặt chẽ. Tâm tình đang tốt, Tô Vãn Khanh chỉ cười cười, để mặc cho nàng nắm giữ, một tay mở nắp bình, hương vị đường đỏ du dương phiêu tán.
"Uống đi, cô bé trợ lý của em cho em đó." Tô Vãn Khanh đỡ nàng dậy, kề nàng vào vai mình cùng dựa người vào đầu giường, sau khi đợi nàng nhận lấy bình giữ nhiệt, tay lại cầm kịch bản trên gối lên, tiếp tục đọc.
"Hạ Thanh dám đến gõ cửa phòng chị? Dũng cảm ghê ta." Thẩm Mộng Nhan nhấp một hớp nước đường đỏ, bình phẩm lòng can đảm của Hạ Thanh.
Tô Vãn Khanh nhíu mày, chẳng lẽ cô là hồng thuỷ hay mãnh thú gì gì đó à, người khác cả đến gõ cửa cũng không dám gõ?!
"Nhưng có người ôm cánh tay tôi không chịu buông, tôi chỉ đành gọi xuống lễ tân đưa chìa khoá phòng cho trợ lý em, để em ấy tự đi vào." Tô Vãn Khanh không nhanh không chậm lật kịch bản, giọng điệu tương đối hờ hững.
Thẩm Mộng Nhan xém chút bị hớp nước mình mới uống vào làm sặc chết, nàng đặt bình nước lên đầu gường cái phịch, xoay đầu hung hăng nhìn chằm chằm Tô Vãn Khanh.
"Em ấy vào sao?!" Giọng lúc nói có hơi giận dữ.
"Ừm." Giống hệt một tiểu hồ ly đang giương nanh múa vuốt vậy, Tô Vãn Khanh tiếp tục chú tâm xem kịch bản.
"Vậy chúng ta vẫn luôn ở trong bộ dạng thế này?" Thẩm Mộng Nhan cảm thấy chính mình sắp xuất huyết não, nếu như Hạ Thanh nhìn thấy bộ dạng mình ôm khư khư cánh tay Tô Vãn Khanh không chịu buông, có phải sẽ…
"Ờ." Tô Vãn Khanh bỏ lơ nàng, tiếp tục vô ngã vô tâm tu luyện.
"Vậy… vậy em ấy có nói với chị cái gì không?…" Giọng điệu đột nhiên trở nên yếu ớt đi, nếu như em mà dám nói cái gì, sau khi về chị đây nhất định sẽ bẻ gẫy cổ!
Hai người họ dường như không hẹn mà cùng đem buổi tối hôm ấy quên đi, Thẩm Mộng Nhan không giải thích cho cô tại sao lại muốn kết thúc mối quan hệ loại này, nàng nhìn không thấu suy nghĩ của Tô Vãn Khanh, cũng không muốn tự mình đa tình suy đoán. Con người này có thật nhiều bộ mặt, thế nhưng bộ mặt nào cũng là giả.
Tô Vãn Khanh cũng lui vào đêm tối u ám, trở lại với sự mập mờ không mặn không nhạt lúc khởi đầu.
Tô Vãn Khanh cuối cùng cũng bỏ cuốn kịch bản trong tay xuống, xoay đầu nhìn ánh mắt có chút hoang mang bất định của nàng. Lý trí nói cho cô biết, cô nên giữ khoảng cách với người này, tốt nhất trở lại thành người xa lạ, giữa hai người họ vắt ngang quá nhiều thứ, dính dáng đến quá nhiều người.
Thế nhưng… Cô không ngờ rằng Thẩm Mộng Nhan đã hãm sâu vào rồi, thậm chí cả mình cũng đang có nguy cơ.
Kể từ lúc Hạ Thanh bước vào phòng nhìn thấy thân ảnh hai người họ dựa vào nhau, Tô Vãn Khanh biết cô bé khẳng định có điều muốn nói, cô bé này chắc chắn rất yêu thương Thẩm Mộng Nhan.
Cô bé muốn nói, nhưng Tô Vãn Khanh lắc đầu, ngăn toàn bộ lời nói của cô bé lại.
Đừng nói, cái gì cũng đừng nói.
Bất luận người nào, chỉ cần một ngày dính đến chuyện tình cảm, đều sẽ trở nên hèn nhát và yếu đuối. Thà rằng không biết gì, cũng không muốn đối diện với hiện thực chua xót và hậu quả không thể đoán trước.
"Em ấy không nói gì cả." Tô Vãn Khanh muốn chặn đứt suy nghĩ của nàng, cũng chặn đứt suy nghĩ của chính mình. Cô rút cánh tay vẫn luôn bị nàng nắm giữ ra, trở người bước xuống giường.
Vốn từ lúc bắt đầu mỗi người đều có mục đích riêng của mình, thì sao có thể đi cầu một cái kết hoàn mỹ? Người lý trí nên có lựa chọn lý trí, chứ không phải đợi đến lúc hãm sâu vào vũng bùn mới xót xa với loại cảm giác hít thở không thông.
Đôi mắt Tô Vãn Khanh loé sáng lên, thực ra cô cũng đã không còn lý trí, vốn là trưa nay phải bắt chuyến bay đến một đoàn phim khác, nhưng vì người kia mà đổi chuyến bay.
"Chị phải đi rồi sao?" Thẩm Mộng Nhan nhìn cô đứng bên cạnh giường sửa sang lại quần áo, cúi thấp đầu hỏi. Giọng nói mềm mại pha lẫn một loại chân tình khác lạ, dưới màn đêm càng tôn thêm vẻ mê người.
"Ừm." Cô không muốn nói nhiều lời, ngón tay cài nút áo hơi run rẩy.
Lúc xoay người muốn rời đi, đột nhiên bị người phía sau ôm lấy eo, một cổ ấm áp dán thật chặt phía sau lưng, Tô Vãn Khanh ngẩn ra, hai mắt nhắm lại kiềm chế.
"Em… đến bây giờ vẫn chưa biết vì sao chị lại tiếp cận em." Cuối cùng cũng hỏi ra, cho dù hiện thực có không thể chấp nhận đến thế nào, nàng cũng muốn đối mặt, nàng không muốn trốn tránh nữa.
"Cảm thấy hứng thú với em." Vấn đề cấm kỵ này giống như một miếng vảy ngược, mỗi một lần chạm vào đều mang đến sự đau đớn không thể đè nén.
"Vậy bây giờ thì sao… Có còn hứng thú không?" Hơi thở nóng bỏng phảng phất bên tai, ngón tay đặt bên hông cô còn không an phận du động: "Khoảng thời gian này, em rất nhớ chị…"
"Em đang câu dẫn tôi sao?" Giọng Tô Vãn Khanh nghe rất bình tĩnh, nhưng lơ đãng phát ra hơi thở dài cực nhẹ. Tại sao lại nói ra những lời đó chứ, cô đã chật vật kiềm chế như vậy rồi, tại sao còn đâm thủng lớp giấy bao bọc?!
"Chỉ đối với một mình chị." Hai cánh tay đang vòng ở eo từ từ siết chặt lại, Thẩm Mộng Nhan vừa bình tĩnh lại vừa cảm thấy băn khoăn, nàng chỉ muốn đánh cược một lần.
Nàng không lý trí hay thông minh như Tô Vãn Khanh, nàng nhìn không thấu, cũng đoán không được đối phương rốt cuộc muốn làm gì, nếu cô đã không muốn chủ động nói, đành để chính mình chủ động vậy.
Nếu như, như vậy cũng không thể đổi lấy một câu thật lòng của cô, vậy thì từ đây trở thành người dưng, cũng không bao giờ tiếp nhận sự mập mờ nữa.
Giống như có một ngọn lửa đang nôn nóng bừng cháy trong lòng cô, Tô Vãn Khanh siết chặt nắm tay lại, muốn đè nén hơi thở dồn dập xuống. Cô chưa từng cảm thấy lưỡng lự như bây giờ, hiện tại cô rõ ràng đã không muốn làm tổn thương người này nữa, tại sao còn ép cô?
Ép cô bộc lộ trái tim chân thật.
Nhịp đập của trái tim Thẩm Mộng Nhan thông qua thân thể dính chặt của cả hai truyền tới tai cô vô cùng rõ ràng, nhịp tim của hai người họ đều đang đập rộn ràng, ai cũng không lừa được ai.
Nếu như nàng biết được nguyên nhân vì sao ban đầu mình tiếp cận nàng, chắc chắn sẽ hận không thể gϊếŧ chết mình nhỉ? Thay vì đến lúc đó lại khiến nàng đau khổ lần nữa, chi bằng…
Nếu cô đã kéo Thẩm Mộng Nhan vào trong hố lửa, vậy thì cho dù chính mình có nhảy không thoát cũng phải đẩy nàng ra, đây là cô thiếu nợ nàng.
"Buông tôi ra, sắp trễ chuyến bay rồi." Tô Vãn Khanh kéo hai tay nàng ra, cầm lấy áo khoác ở ghế sô pha, đầu cũng không quay lại đi thẳng.
Cánh cửa phòng nặng nề khép lại, Tô Vãn Khanh cố gắng đem tâm trạng kích động không thể lý giải nỗi lặng lẽ nuốt xuống, trong lòng giống như có một vết thương dài bị xé toạc ra, đau đớn đến run rẩy lặng lẽ rỉ máu, tạo nên một mảng âm u lạnh lẽo.
Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của chính mình, so với gào khóc còn thê lương tịch mịch hơn.
Thẩm Mộng Nhan ngã người xuống giường, thoả thuê xoè giãn tay chân, buông lõng toàn bộ thần kinh, nàng nhắm mắt lại khẽ bật cười.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi nhỉ.