Mỹ Nhân Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Chương 18: Mùi Hương Mê Hoặc

Tô Vãn Khanh nắm tay lái nhưng vẫn không khởi động xe, cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Mộng Nhan, nụ cười óng ánh trên gương mặt ngày trước đã vứt đâu rồi không thấy, lông mi thật dài phủ lấy đôi mắt nặng trĩu bóng tối.

Nàng đang không vui, Tô Vãn Khanh nhận thấy rõ điều này. Cô đẩy gọng kính lên, đưa tay vào túi xách kế bên, lấy ra một chiếc hộp màu tím nhạt, thương hiệu Jean Patou.

Đột nhiên có một chiếc hộp đặt ở trước mặt, Thẩm Mộng Nhan ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Vãn Khanh đang đeo mắc kính đen kịt hướng về phía mình, nhìn không thấy được biểu tình của cô. Nàng đưa tay nhận lấy chiếc hộp, nhưng lại không biết có nên mở ra hay không.

"Mở ra xem đi." Tô Vãn Khanh hạ chỉ, nhìn nàng xé mở vỏ hộp mạ kim bên ngoài từng chút một, những hoa văn lấp kín trên bìa hộp cũng theo động tác của nàng mà từ từ bị xé rách.

Động tác của nàng rất chậm, Tô Vãn Khanh cũng hiếm khi nhẫn nại đợi nàng như vậy, cô cầm lấy hộp thuốc lá trên hộp số trước mặt, nhàn nhạ châm một điếu thuốc.

Đây là một loại nước hoa hương long diên của Jean Patou, cũng là loại mà Tô Vãn Khanh hay dùng. Cô bất luận cái gì đều dùng duy nhất một loại, thuốc lá luôn dùng một thương hiệu, cả nước hoa cũng cùng một seri…

Vị khói thuốc mùi bạc hà và mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô kết hợp lại với nhau, giống như sóng biển lưu chuyển dưới ánh trăng lặng tĩnh, trái tim của Thẩm Mộng Nhan vẫn đang buồn bực, bất an đột nhiên bình tĩnh lại, nàng cầm chiếc hộp im lặng không nói lời nào.

"Không thích thì vứt đi là được." Khoé môi Tô Vãn Khanh hơi vễnh lên, giống như có một tia chớp lãnh đạm xẹt qua đường cong của khoé môi. Cô xoay đầu lại, tay vặn chìa khoá xe, chuẩn bị khởi động.

Thẩm Mộng Nhan đột nhiên nắm lấy bàn tay cô, ngăn động tác của cô lại, giọng nói êm dịu mềm mại vang lên bên tai.

"Em rất thích, cảm ơn chị." Đầu ngón tay ấm áp đặt lên mu bàn tay lành lạnh của cô, nhẹ nhàng lay động tay cô. Tô Vãn Khanh vẫn cố chấp nhìn thẳng phía trước, Thẩm Mộng Nhan muốn thở dài nhưng tự dưng lại mỉm cười.

Nàng lấy lọ nước hoa màu tím nhạt gần giống với chiếc hộp bên ngoài ra, xịt lên trên cổ, mùi hương cũng giống mùi của Tô Vãn Khanh lập tức bao phủ lấy thân thể nàng. Thẩm Mộng Nhan xít lại gần ghế điều khiển, tựa hồ hơn nửa thân người đều vươn ra khỏi ghế, nàng nghiêng cổ sang.

"Vãn Khanh, có thơm không?" Gương mặt Tô Vãn Khanh vẫn lạnh lùng khiến nàng dâng lên một cỗ ủy khuất, nàng to gan tháo mắt kính của cô xuống, lại nhìn thấy viền mắt thâm đen của cô, cho dù đã trang điểm cũng không giấu được.

Nàng biết thời gian này Tô Vãn Khanh cùng lúc tiếp nhận hai bộ phim, không ngừng di chuyển giữa hai địa điểm, bên này vừa quay xong mấy ngày lập tức đáp máy bay đi đến bên kia. Quả thật cô đã mệt đến vậy rồi, tại sao còn đi nhận bộ phim điện ảnh kia chứ, chỉ vì tạo điều kiện cho nàng sao.

Ngón tay dịu dàng mơn trớn cặp mắt kia, Tô Vãn Khanh cũng không động, để mặc động tác của nàng, nhưng mà ánh mắt vẫn luôn giữ nét trấn định, có hơi lấp lánh. Nhìn thấy cô còn chuẩn bị tiếp tục hút thuốc, Thẩm Mộng Nhan rút điếu thuốc từ tay cô ra dập tắt nó trong gạt tàn.

"Đã mệt đến thế rồi thì hút thuốc ít lại được không?" Ngón tay Thẩm Mộng Nhan ấn vào huyệt thái dương của cô, không mạnh không nhẹ giúp cô xoa bóp.

"Em là người đầu tiên dám ngăn tôi hút thuốc." Tô Vãn Khanh nhắm hai mắt lại, câu này lần trước cô cũng đã từng nói qua, không biết là bởi vì được nàng quan tâm xoa bóp cho, hay thật sự là quá mệt rồi, lần này cô lại không có cảm giác tức giận.

"Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên mà." Có lần đầu, thì sẽ có lần ba lần bốn, dù gì nàng cũng không phải là đang làm hại cô. Miễn cưỡng cử động có chút mỏi, nàng thẳng thắn cởi đôi giày cao gót ngồi trên ghế, ngón tay vẫn tiếp tục xoa bóp cho cô.

Tô Vãn Khanh phối hợp xoay đầu, nghiêng người ở ghế ngồi, thân thể gắng gượng chống đỡ mấy ngày nay, vừa buông lỏng xuống thì bị cảm giác mệt mỏi nồng nặc bao phủ lấy, đầu dần dần mất đi khả năng kháng cự, toàn bộ dựa vào tay Thẩm Mộng Nhan.

Đã không thể tiếp tục xoa bóp cho cô nữa, Tô Vãn Khanh hình như đã ngủ rồi, Thẩm Mộng Nhan nhẹ nhàng tựa đầu cô vào ghế, tay chạm đến tay quay bên cạnh chỗ ngồi, chỉnh lưng ghế nằm ngang xuống. Điều hoà trên xe rất lạnh, Tô Vãn Khanh chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ, Thẩm Mộng Nhan cởi chiếc áo khoác của mình ra, đắp lên người cô.

Lúc Tô Vãn Khanh ngủ, khuôn mặt mang theo nét thanh thoát, thuần khiết đến khó tin, mi mắt rũ xuống che khuất tầm mắt lạnh lùng và nghiêm nghị của cô, cởi bỏ đi sự lạnh lùng và lãnh đạm thường ngày vẫn bao bọc cô, thế nhưng loại khí chất nghiêm nghị không thể xâm phạm vẫn bảo thủ lưu lại trên người cô.

Thẩm Mộng Nhan ngẩn ngơ ngắm nhìn cô, đột nhiên dâng lên cảm giác muốn bộc lộ hết cho cô, đối với con người này, muốn mang toàn bộ mọi chuyện thậm chí cả cuộc đời đều nói cho cô biết. Nàng lắc lắc đầu, gục lên vô lăng nghiên cứu những chữ tiếng Anh phủ kín trên hộp số, cuối cùng tìm thấy một cái nút, màng đen chậm rãi hạ xuống, ngăn cách thế giới trong xe với bên ngoài.

Giống như trong này là một thế giới đơn độc riêng biệt, chỉ có hai người họ. Thẩm Mộng Nhan co rúc trong thế giới chỉ có duy nhất người kia bên cạnh, dựa người vào lưng ghế nhắm mắt lại.

Nàng âm thầm hạ quyết định nhưng lập trường không hề bị biến đổi, hơn nữa còn suy nghĩ không biết đối phương dưới tình huống đó sẽ phản ứng thế nào. Trong lúc Thẩm Mộng Nhan nửa tỉnh nửa mơ, mơ mơ màng màng suy nghĩ, mình đã thẳng thắn nói với Tô Vãn Khanh toàn bộ mọi việc, nhưng tại sao Tô Vãn Khanh vẫn giữ thái độ không quan tâm gì mấy, chị thật sự có hứng thú với mình sao…

Lúc tỉnh dậy phát hiện xe đã bắt đầu di chuyển trên đường lộ rồi, cảnh quang trước mắt không ngừng lùi về sau, thế nhưng tốc độ lại không nhanh.

Nàng động động ngón tay, phát hiện áo khoác đã được đắp lại trên người mình, cả ghế cũng được hạ xuống, giống hệt như những gì nàng làm cho cô.

Thẩm Mộng Nhan hé mắt, nhìn người đang ngồi ở ghế tài, ở góc độ này chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cô, mái tóc xoăn không chút gợn rối nằm ngay ngắn phía sau. Đèn xanh ở phía xa loé lên, Tô Vãn Khanh khởi động xe, tuỳ ý cho xe chầm chậm lăn bánh, không phải với tốc độ nhanh như chớp của thường ngày.

Nàng chỉ lặng lẽ nhìn cô như vậy, một loại cảm xúc ấm áp mập mờ nhưng cũng càng ngày càng rõ rệt, nóng dần lên trong thân thể nàng, hoà quyện làm tan chảy lớp băng trong lòng nàng. Mắt nhìn thấy chiếc xe đã chạy vào đoạn đường gần nhà, nàng cố ý nhắm hai mắt lại.

Con người ta đều thích thăm dò, thăm dò sự thật lòng, thăm dò sự xáo rỗng. Thế nhưng họ lại quên mất, lòng người chính là thứ khó thăm dò nhất, nó quá mỏng manh, quá dễ biến đổi, không thể chịu nổi một kích.

Chiếc xe tắt máy, Tô Vãn Khanh vẫn không rút chìa khoá ra, vẫn để điều hoà trong xe tiếp tục hoạt động. Cô xoay đầu nhìn đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền của Thẩm Mộng Nhan, không biết tại sao lại muốn nuông chiều thở ra một hơi.

Tiếng thở dài ấy phảng phất như ánh trăng lay động nhánh tường vi đang nở rộ, khiến Thẩm Mộng Nhan không tự chủ câu khoé môi lên. Nàng thích thời mở mắt, ngồi dậy.

"Vãn Khanh…" Giọng vừa thức dậy có chút khàn khàn nói không ra lời, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản mong muốn mở miệng của nàng.

"Đợi chút xíu nữa rồi xuống xe." Với giọng nói rất dễ nhiễm lạnh của mình, Tô Vãn Khanh chẳng thể nói ra lời quan tâm, chỉ có thể dùng âm giọng gần như là ra lệnh.

Thế nhưng dù cô không nói Thẩm Mộng Nhan sao lại không hiểu, nàng khẽ đáp lại, nụ cười như hoa nở rộ.

Trên thế giới này, có một số chuyện nếu bạn không nói ra thì sao tôi hiểu, không biết vì thế mà bỏ lỡ bao nhiêu thứ. May thay, cô không nói, nàng vẫn có thể hiểu.

Thẩm Mộng Nhan đã quen với việc Tô Vãn Khanh vừa bước vào cửa là đi thẳng vào WC, còn nàng thì cố thủ ở nhà bếp, giống như đó là hai mặt trận của họ vậy.

Nàng cũng đã quen với việc đem ớt xanh và nấm hương đày vào lãnh cung, bất luận là nàng vốn thích ăn đến nhường nào.

Hôm nay Tô Vãn Khanh có chút khác thường, cô đứng dựa vào cánh cửa phòng bếp ở xa xa ngắm nàng nấu ăn, gương mặt đã được tẩy trang sạch sẽ, hiện nên đường nét tinh tế.

"Không mệt sao, chị nghỉ ngơi chút xíu đi, em nấu sắp xong rồi." Thẩm Mộng Nhan chuyên chú nhìn vào nồi, miếng cá đã hơi vàng xếp đều nhau trên đĩa, sau đó bỏ tôm vào một cái chảo đang nhập dầu khác xào nữa là xong, trong lúc nhất thời khói mù và mùi dầu mỡ tràn ngập tứ phía.

Nàng giống như một tay trống tinh chuẩn lại bận rộn di chuyển tới lui. Nàng chỉ mặc một chiếc váy vừa qua đùi, nhìn nàng từ phía sau, vòng eo hết sức thon nhỏ của nàng dường như đã vượt qua giai đoạn trưởng thành của chiếc eo.

Người ta nói đàn ông quyến rũ nhất là lúc làm cơm cho người phụ nữ của mình, nhưng lại không hề biết lúc phụ nữ làm cơm cũng hấp dẫn đến vậy.

Tô Vãn Khanh đột nhiên ôm lấy nàng từ phía sau, đem thân thể nhỏ bé của nàng hoàn toàn nằm trọn trong lòng, tựa như đem nàng khảm vào thân thể chính mình.

"Cả ngày nay tôi chưa có ăn, đói quá." Tô Vãn Khanh tựa cằm trên vai nàng, xương của hai người đều va chạm vào nhau có chút đau, nhưng vẫn không muốn rời đi.

Thẩm Mộng Nhan hôm nay vừa nhìn thấy cô đã biết cô lại gầy đi, làm nghệ sỹ vài bữa không ăn cũng là chuyện rất bình thường. Nàng có chút đau lòng, muốn mắng cô.

"Chị có thời gian hút thuốc nhưng lại không có thời gian đi mua cơm nhỉ?" Thẩm Mộng Nhan chỉnh nhỏ lửa lại, giảm bớt mùi dầu lan đi. Nàng vẫn không quên người phụ nữ sau lưng nàng ghét nhất là mùi dầu mỡ, chốc nữa chai sữa rửa mặt trong nhà nhất định sẽ chỉ còn phân nửa.

Tô Vãn Khanh giống như sắp ngủ đến nơi rồi, ở trên vai nàng ừm một tiếng, cũng không nói thêm tiếng nào.

Chị ừm giống như ma vậy, Thẩm Mộng Nhan mở nắp nồi đâm thử tôm chín chưa, thế nhưng cái ôm sau lưng quá ấm áp, khiến nàng muốn thở cũng không thở nổi. Nàng dùng đôi đũa gắp một con tôm đỏ thẩm lên, đút cho Tô Vãn Khanh.

"Cái này, Vãn Khanh, em muốn nói với chị chuyện này…" Tiếng Thẩm Mộng Nhan rất nhỏ, dường như tan biến trong âm thanh xào rán.

"Ừm." Tô Vãn Khanh miệng còn đang ngậm đồ ăn, mơ hồ đáp lại.

"Chúng ta, kết thúc loại quan hệ này được không?" Nàng hệt như là đang van xin, giọng nói mềm nhũn có chút hơi run rẩy.

Người phía sau một chút cũng không động, trầm mặc. Mặc dù không dám quay đầu, thế nhưng nàng dám cá cược, ánh mắt của cô đang rất đáng sợ.

Ấm áp bên hông biến mất, Thẩm Mộng Nhan nín thở, ngón tay siết chặc nắp nồi.

"Tôi đối với em mà nói đã hết tác dụng rồi sao?" Giống như một con dã thú ăn thịt khát máu và cố chấp, giọng cô toát lên tia lạnh giá đến cùng cực.

"Không phải như vậy, ý của em là…" Thẩm Mộng Nhan vứt nắp nồi trong tay, xoay người muốn kéo tay Tô Vãn Khanh.

"Cô lại leo lên giường của tên nào, Phạm Hâm? Hay là tên đạo diễn nào? Sao, bọn họ có thể cho cô nhiều thứ hơn tôi sao?" Giọng cô so với tiếng mưa rơi còn lạnh lẽo đáng sợ hơn.

… Em tiếp xúc với đàn ông cảm giác rất bài xích, giống như hôm nay. Nhưng hôm đó lúc tôi chạm vào người em, hình như em rất có cảm xúc… Tiếng vọng ở bên tai giống như tiếng sóng vỗ dâng trào trong đêm.

Vốn tưởng rằng chỉ đơn thuần là lời lẽ dụ giỗ trêu nghẹo, nhưng thời khắc này Thẩm Mộng Nhan mới hiểu rõ, hoá ra những lời này luôn nhắm thẳng rằng nàng thấp hèn đến nhường nào, hàm chứa sự khinh miệt của Tô Vãn Khanh đối với nàng sâu sắc đến nhường nào.