Phạm Hân hét lên một tiếng chói tai, ném ly rượu trong tay, năm ngón tay nhào đến cướp lấy điện thoại trong tay Cố Khuynh Dung. Nếu Cố Khuynh Dung không tránh kịp, thì chắc đã bị mấy ngón tay của cô ta đâm mù mắt.
"Cái tên hèn hạ Phạm Lê kia, sao dám đưa bức ảnh này cho chị, chị đưa tôi xoá nó ngay!" Phạm Hâm lại lảo đảo nhào tới, thế nhưng cô ta đã đánh giá quá cao độ linh hoạt của cơ thể mình rồi, phần bụng hung hăng đập mạnh vào cạnh bàn, cô ta lập thức đau đến mức nói không nên lời.
Cơn đau còn chưa kịp lùi lại, sau khi va chạm còn truyền đến cảm giác đau nhói, cho cô ta một lý do để yếu đuối. Cô ôm bụng ngã người xuống ghế sô pha, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, những viên đá quý được khảm nạm trên bộ lễ phục chợt sáng lấp lánh lên.
Cố Khuynh Dung vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ trước mặt khóc lem cả trang điểm, bao nhiêu tuổi đầu rồi, sao ngay cả tình cảm của mình cũng không xử lý được. Song chỉ có điều, đây cũng là do cô ta tự mình gieo gió gặp bão, không đáng để đồng cảm!
Chuyện của cô ta cũng là do sau khi uống say đầu óc lộn xộn mà ra hết, đời này Cố Khuynh Dung chưa từng gặp qua người nào trong ngoài bất nhất như cô ta. Bề ngoài nhìn qua thì mạnh mẽ không gì sánh bằng, đến đâu cũng đều nghênh đầu nở một nụ cười hoàn mỹ ngang ngược, nội tâm thì lại nhát gan đến vậy.
Thế nhưng chứng kiến một người trên mặt luôn rạng rỡ nụ cười lại đang khóc thương tâm đến vậy, cũng khiến người ta thật đau lòng. Cố Khuynh Dung thở ra một hơi, ngồi xuống bên cạnh cô ta, đem người đang khóc thương tâm kia ôm vào lòng, tay đặt trên bụng cô ta, nhẹ nhàng giúp cô xoa xoa.
"Em đó… chạy chi không biết, dũng cảm một lần có phải tốt không?" Cố Khuynh Dung rút khăn giấy ở bên cạnh đưa cho cô ta.
"Quá muộn rồi… Em cũng đã…" Phạm Hâm còn chưa nói hết, Cố Khuynh Dung cũng hiểu được ý cô ta. Đường đi của Phạm Hâm cũng không phải đơn thuần là gặp may, năm thứ hai vào nghề được đạo diễn chọn là con át chủ bài nâng đỡ, kết hợp với nhận vài vai chính cho mấy bộ điện ảnh, trong nháy mắt nổi tiểng.
Phạm Hâm vùi đầu vào trong lòng chị không chút nhúc nhích, sau một lúc lâu mới khẽ lắc lắc đầu. Cô ta như bừng tỉnh, ngồi dậy dùng khăn lấy lau sạch phần trang điểm bị lem, cũng may là cô quen uống rượu, uống nhiều như vậy vẫn duy trì được tỉnh táo.
"Xin lỗi, em uống nhiều quá rồi." Phạm Hâm ngửa đầu hớp cạn rượu trong ly, xương cổ phác hoạ một đường cong ưu mỹ. Một người quá mức kiên cường khóc thút thít trước mặt người khác thật sự là mất mặt, Cố Khuynh Dung cũng không vạch trần cô, để mặc cô ta rót từng ly từng ly.
Có một số thứ, đánh mất rồi thì sẽ không bao giờ lấy lại được nữa. Đã từng không thể nắm bắt được bởi vì hèn nhát, bây giờ một lần nữa để vuột mất lại bởi vì tự ti. Khi bản thân bạn cho rằng mình không thể cho nàng một chân tình sạch sẽ và hoàn mỹ, lại có lý do gì để từ chối sự trừng phạt của người ta?
Năm đó là những ngày tháng tươi đẹp nhất của Thẩm Mộng Nhan, mà cô ta lại không có khả năng đáp lại, sau đó lựa chọn làm người xa lạ là tốt nhất.
Cố Khuynh Dung trầm tư, sắc mặt có chút khó coi, chị cảm thấy mình bây giờ cần một điếu thuốc. Nghiện thuốc và cần thuốc là hai khái niệm, một cái là sinh lý đòi hỏi, một cái là tâm lý đòi hỏi.
Phạm Hâm đưa mắt nhìn biểu tình như đau răng của chị, thì biết chị đang nghĩ cái gì. Móng tay sơn màu đỏ của cô ta cho vào túi da bên cạnh, móc ra một hộp Romeo.
"Ây, hộp thuốc lá này trên cả vạn, người ta tặng cho em." Cố Khuynh Dung cầm lấy hộp thuốc quan sát tỉ mĩ, hộp thuốc chế tác rất tinh tế, vỏ hộp màu bạc còn mạ kim, đây rốt cuộc là mua thuốc hay mua hộp thuốc nhỉ?
Phạm Hâm mở bật lửa trong tay, đưa ngọn lửa tới trước mặt Cố Khuynh Dung, đáy mắt u ám của hai người họ đều bị ánh sáng của ngọn lửa phản chiếu rõ ràng.
"Nào, chúng ta cần phải nói chuyện với nhau." Sự thật chứng minh con cọp biết cười lúc không cười nữa thực sự rất đáng sợ, Cố Khuynh Dung quen diễn vai hoàng hậu nương nương rồi, biểu tình bất nộ tự uy gì gì đó nắm chắc rất hoàn hảo. Lúc nói chuyện thỉnh thoảng tăng thêm một chút âm điệu khiến Phạm Hâm nghẹn hơi thở tại nơi cổ họng, nuốt không trôi mà nôn cũng không ra.
"Nói… nói cái gì?" Nếu nhìn thấy được vẻ mặt Cố Khuynh Dung thì dù bất kỳ người nào trên thế giới này đều cũng sẽ hiểu được biểu tình của bạn, tâm can Phạm Hâm trống rỗng, trong đầu lại hiện ra tình cảnh đêm hôm đó, ngay cả nói chuyện cũng cà lăm. Phạm Hâm luôn luôn được truyền thông tôn là sát thủ của phóng viên, mỗi lần mở miệng đều có thể đem lời phóng viên đánh đến chết dở.
Cố Khuynh Dung hồi tưởng lại lần gần đây nhất, hôm họp báo phim mới của cô ta, phóng viên hỏi cô ta bộ phim điện ảnh vừa quay xong có điểm gì khác biệt, Phạm Hâm cầm micro rất high ném cho một câu, từ tên bộ phim đến nội dung đều khác.
Phóng viên còn đang luyên thuyên trong gió, tuyệt nhiên không hỏi gì thêm nữa…
"Tôi nghe nói em với chuyên viên trang điểm của mình có quan hệ." Giọng điệu của Cố Khuynh Dung nhàn nhạt, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, khói từ điếu thuốc kẹp giữa ngón tay lượn lờ quấn lấy chị, giống như một tảng băng giữa ngọn lửa.
Phạm Hâm quay đầu đi, lắc lắc chiếc ly trong tay, viên đá va chạm với thành ly vang lên âm thanh lanh lảnh. Cô ta có chút tâm phiền ý loạn, trong lòng lặp đi lặp lại những bóng dáng hỗn tạp trốn một góc trong lòng cô ta, có lẽ là đợi đúng thời cơ phóng ra.
"Chị quản cả chuyện em ngủ với ai à, em tình nguyện mà không được sao."
Cố Khuynh Dung búng điếu thuốc đang kẹp ở giữa ngón tay, khóe miệng đột nhiên kéo ra một nụ cười, Phạm Hâm nhìn biểu tình của chị nội tâm đều run rẩy.
"Em có phải quên mất, hôm đó là ai ngủ với ai rồi?"
Huyết dịch toàn thân dường như nhất thời xông lên đại não, cô ta chưa bao giờ biết trái tim đã trắng bệt của mình còn có thể ào ạt cuộn sóng, cô ta hiểu rõ biểu tình bây giờ của cô ta nhất định là tột cùng khϊếp sợ đến thẩn thờ.
"Hôm đó… chúng ta thật sự đã có gì sao?" Tự cô ta cũng có thể nghe ra được giọng nói của mình ngập ngừng đến cỡ nào. Sáng sớm hôm đó, lúc thức dậy phát hiện mình trên một chiếc giường không tính là xa lạ, người phụ nữ nằm bên cạnh cũng vô cùng quen thuộc, may thay bọn họ đều là phụ nữ, không may bọn họ còn là… Thế nhưng trên thân hai người họ đều không có lấy một mảnh vải, mà Cố Khuynh Dung giải thích cô ta uống say ói hết ra, nên chị cởi hết đồ hai người họ ra. Phạm Hâm cũng không nghĩ nhiều, cũng không dám nghĩ nhiều.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cùng người thân cận nhất bên cạnh phát sinh quan hệ, cô ta đã mất đi người cô yêu nhất, người bạn tốt nhất, sẽ không chịu nổi nếu mất thêm một người nữa.
"Em thực sự không nhớ gì rồi, hôm đó em đã liều mạng áp tôi trên giường, sau đó nắm chặt lấy tay tôi…"
"Ngừng ngừng ngừng, em không muốn nghe phim đông cung của mình… tại sao lại nói cho em?" Bây giờ cô ta đang rất muốn một hơi chạy 1000 mét, hoặc là dùng một quyền xuyên thủng cái bàn, tóm lại cần một chỗ để phát tiết tâm tình của cô ta.
Phạm Hâm ném một phát, cái ly vỡ tan tành trên bàn.
"Xấu hổ." Cố Khuynh Dung phớt lờ cô ta, mặc cô ta la lối.
"Vậy bây giờ thì không xấu hổ sao!" Phạm Hâm hối tiếc, hối tiếc bao tử của mình lúc còn trẻ, cô ta đem ly rượu trên bàn đẩy ra xa, tuyệt đối không đυ.ng đến thứ đó một lần nào nữa.
Rượu là ngọn nguồn của tội lỗi!
"Để ngăn em đắm chìm trong truỵ lạc, chuyện xấu hổ thế nào cũng có thể đặt sang một bên." Cố Khuynh Dung nói rất oai phong lẫm liệt, giống như người bị ăn là chị vậy.
Trong đầu đột nhiên loé sáng lên, Phạm Hâm kinh ngạc quay đầu lại, không nói được lời nào nhìn chằm chằm Cố Khuynh Dung. Được một người phụ nữ mặt không biểu cảm, dùng ánh mắt chân thật nhất nhìn chằm chằm vào là việc rất đáng sợ, bất luận tướng mạo của cô ta ra sao, cũng khiến người ta vô cớ nghĩ đến loại sinh vật vô hình như kiểu Saeki Kayako.
"Tôi nghĩ mình biết tại sao tên của Vãn Khanh lại xuất hiện mấp máy bên tai tôi…" Ba tháng trước, cô ta trong lúc say rượu tỉnh lại, nhìn thấy Tô Vãn Khanh mặc đồ ngủ đứng trước cửa sổ hút thuốc, giữa lúc cô ta còn đang cảm thấy kỳ lạ tại sao không phải là Cố Khuynh Dung đón cô ta về, Tô Vãn Khanh chợt xoay người lại đi tới bên giường, từ trên cao nhìn xuống cô ta.
Bây giờ nghĩ lại chắc không phải là nhìn, mà phải gọi là ánh mắt căm thù, sau đó chuyện kế tiếp khiến Phạm Hân chết lặng. Tô Vãn Khanh tát cô ta một cái, thật sự là dùng toàn bộ sức lực của cô tát đi, xém chút làm cô ta ngã xuống giường.
Cô ta chưa bao giờ biết con người cao quý thanh nhã đến lãnh đạm như Tô Vãn Khanh lại có thể làm ra động tác chớp nhoáng ấy. Mặt Phạm Hâm trong nháy mắt tối đen lại, cô ta đại khái cũng hiểu được hai người họ phát sinh chuyện gì.
Chắc có lẽ là sau khi Phạm Hâm uống say đã đem Tô Vãn Khanh… Không không, theo những gì từng trải với Cố Khuynh Dung, nói chung có thể kết luận Phạm Hâm nên lấy chị làm gương, phải chịu trách nhiệm khi dụ giỗ người ta, sau đó phỏng chừng trong lúc làm chuyện đó gọi lên tên người không nên gọi…
Cái người đó, tâm cao khí ngạo đến cực điểm, làm sao có thể chịu đựng sự nhục nhã như vậy?
Phạm Hâm trong phút chốc bừng tỉnh, cô ta chợt xoay người tìm kiếm điện thoại trong túi xách, thế nhưng càng rối càng tìm không thấy, cô ta dốc ngược túi lên, ném những thứ vặt vãnh sang một bên. Cô ta nắm lấy điện thoại như một cái phao cứu sinh, tay run rẩy bấm số mấy lần đều không xong.
Mau bắt máy, mau bắt máy!
"Alo…" Đầu giây bên kia truyền đến một âm thanh mơ mơ hồ hồ, âm cuối kéo rất dài, không chút đề phòng nào.
"Vãn Khanh, xin lỗi tôi không biết…" Nói đến nửa câu thì im bặt, cho dù não Phạm Hâm có nát bét, cô ta cũng nghe ra được giọng nói êm dịu của cô gái kia nhất định không phải là của Tô Vãn Khanh.
Cô ta giống như gặp ma kéo điện thoại ra khỏi tai, nhìn tên hiện trên màn hình, là Vãn Khanh không có sai.
Giọng nói vừa rồi, mặc dù là đang ngái ngủ, thế nhưng vẫn rất quen thuộc…
"Nhan nhi?…"