Mỹ Nhân Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Chương 13: Thay da đổi thịt

Bộ phim "Vết Sẹo" quay gần bốn tháng, Thẩm Mộng Nhan cũng đã ba tháng không gặp Tô Vãn Khanh rồi.

Có lẽ bởi vì đêm hôm đó quá sức triền miên dây dưa, hôm sau khi trời còn chưa sáng Tô Vãn Khanh đã dậy sắp xếp mọi thứ, góc áo vừa lướt qua mép giường lại bị một thứ gì không tên níu lấy. Tô Vãn Khanh cúi đầu nhìn thấy một con thú nhỏ nằm ở mép giường, chăn bông trượt đến một nửa để lộ tấm lưng trần trơn truột bóng loáng, còn mơ mơ hồ hồ mở to đôi mắt.

"Chị phải đi rồi sao?" Âm thanh nũng nịu, quyến rũ đến tận xương tuỷ. Khó trách lại có người bảo quân vương vì cái gì mà không thể lâm triều sớm, sáng sớm tỉnh dậy nghe thấy âm thanh xao động sắc xuân như vậy, đế quân vương nào còn cần giang sơn? Bỏ cả giang sơn chỉ muốn cùng nàng vui vẻ, chắc cũng là chuyện có thật.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà, từ cổ chí kim đã vậy rồi. Mà Tô Vãn Khanh không phải là anh hùng, cô vỗ vỗ vào bàn tay đang nắm lấy góc áo mình của Thẩm Mộng Nhan, ý bảo nàng buông ra.

"Khi nào mới về?" Nàng bướng bỉnh không chịu buông tay, nàng vừa thức giấc nhưng khí thế rất lớn, Thẩm đại tiểu thư nếu đã không hài lòng, cũng đừng mong để người khác được toại nguyện.

"Ba tháng." Tô Vãn Khanh ngước đầu nhìn đồng hồ trên tường, sửa lời lại: "Bốn tháng."

"Ò…" Có lẽ từ trong giọng điệu của Tô Vãn Khanh nghe thấy chút tâm trạng khác thường, tim nàng không hiểu vì sao cũng mềm ra. Cô khom người xuống nâng mặt nàng lên, đặt một nụ hôn lên trán nàng, ngón tay chỉ chỉ vào ngực trái nàng.

"Trong này, từng phút từng giây đều phải nhớ tôi đó."

Dựa cái gì mà muốn em từng phút từng giây nhớ chị chứ, chỉ dựa vào chị là đại kim chủ sao, vậy còn chị, có từng phút từng giây nhớ đến em không…

Tô Hạo Nam nhìn cảnh vừa quay xong rất tốt, rồi nghiêng đầu nhìn bộ dạng thẩn thờ của Thẩm Mộng Nhan, cô gái này, bốn tháng trở lại đây, có thể nói là trưởng thành đến thay da đổi thịt. Nếu muốn tìm một nơi để con người ta trưởng thành nhanh nhất, thì giới giải trí chính là nơi đó, không còn một nơi nào khác.

Bộ phim cũng sắp quay xong rồi, Tô Hạo Nam cũng sắp xếp vài buổi gặp mặt phóng viên, long trọng giới thiệu mấy vị diễn viên chính. Hắn vốn còn đang lo lắng Thẩm Mộng Nhan lần đầu tham gia buổi họp báo phô trương thế này, không biết có căng thẳng nói sai gì không, thế nhưng biểu hiện của Thẩm Mộng Nhan lại cực kỳ xuất sắc nằm ngoài dự liệu của hắn.

Nàng lúc thì ngạo kiều, lúc thì khéo léo, nàng đối mặt với ánh đèn flash có thể bình tĩnh tự nhiên, hơi hơi hất cao cằm lên, thể hiện thần thái tốt nhất tuỳ ý cho họ quay chụp. Tô Hạo Nam đang ngồi ở vị trí đạo diễn nhìn nàng, nhưng không hiểu vì sao nhìn bộ dạng của nàng lại ra dáng dấp một người nào đó, khi đó hắn liền biết, người con gái này nhất định có thể làm đảo lộn thiên địa, cho dù là ở trong giới giải trí này.

Thẩm Mộng Nhan dần dần đã cởi bỏ đi sự nhút nhát và ngượng ngùng khi mới tiếp xúc với giới giải trí, dưới yêu cầu khắc nghiệt của Tô Hạo Nam rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình, vô tình nhào nặn nên tính cách độc lập cho nàng. Có lẽ nàng trước đây là quá mức yếu đuối, không cho mình một vỏ bọc tốt, lại không biết làm thế nào để phát huy sở trường của mình.

Có lẽ sự ngây thơ hồn nhiên chó má gì gì đó nên vứt hết đi, không biết lúc Tô Vãn Khanh gặp lại mình sẽ ngạc nhiên không nhỉ. Điện thoại đột nhiên sáng lên, Thẩm Mộng Nhan lập tức mở khoá, là tin nhắn của trợ lý. Kể từ sau hôm ký hợp đồng, công ty bố trí người đại diện và trợ lý cho nàng, coi như là chính thức ra mắt.

Trợ lý nói công ty tối nay muốn tổ chức buổi nghi thức ký kết hợp đồng cùng nàng, đồng thời mở tiệc chúc mừng đóng máy bộ phim "Vết Sẹo", từ đây giới thiệu nàng với công chúng. Trailer của bộ phim "Vết Sẹo" đã tung ra rồi, chính thức khởi chiếu là cuối năm, lấy danh nghĩa mừng thọ đại biên để tung ra.

Trợ lý của nàng là một cô bé vừa mới thành niên, hôm qua em ấy chạy đến trước mặt Thẩm Mộng Nhan, quơ tay múa chân chiếc di động cho nàng xem. Nàng nhìn lướt qua, chầm chậm xem tin tức trên màn hình đều là tên mình.

"Chị Mộng, chị xem chị xem, trailer vừa mới tung ra, Baidu Tieba của chị cũng được lập rồi, còn có fanpage…" Thẩm Mộng Nhan xoa xoa chân mày, nàng cũng không muốn xem lắm, khen thì cũng không sao, vạn nhất chửi nàng thì làm thế nào. Ở trên mạng nhìn thấy các fan của minh tinh khác mắng chửi nhau cũng đủ nhiều rồi, nàng chưa từng nghĩ qua có ngày mình cũng phải đối mặt.

"Chị Mộng, weibo chính thức của chị đã cấp xong rồi, nè, chị xem đi." Hạ Thanh lấy lại điện thoại, chạm vài cái trên màn hình, rồi đặt lại trước mặt Thẩm Mộng Nhan.

Avatar là ảnh chụp hôm tuyên truyền "Vết Sẹo", lượt follow trước đây của nàng chỉ có mấy mươi người, weibo mới lập đã hơn một vạn rồi.

"Cái này, sao lại có nhiều người như vậy." Thẩm Mộng Nhan liếc nhìn thời gian đăng ký, chưa đến hai giờ trước, nàng cũng không tự luyến cho mình đã là một ngôi sao gì gì đó.

"Cái này à, công ty cấp cho đó, còn lượt follow, cũng đều là người của công ty. À, chị Mộng, chỗ này là đổi mật khẩu, chị có thể tự mình dùng, hay là để tụi em giúp chị đăng bài."

"Không cần phiền mọi người, chị tự dùng được, nói cho chị mật khẩu trước đi." Cái thứ này, tự mình dùng mới có giá trị nhỉ.

Thẩm Mộng Nhan trả lời lại tin nhắn của trợ lý, sau đó tò mò mở Weibo ra. Ngón tay di chuyển đến mục follow, lướt lướt xuống, người trong công ty, có chị ta chứ?

Avatar của Phạm Hâm không ngoài dự liệu xuất hiện trên màn hình, nàng vẫn luôn cố gắng đè nén sự khô nóng trong người, nhưng với tình hình không thể khống chế cuồn cuộn dâng trào, đốt cháy tâm can nàng. Nàng cắn chặt môi dưới lại, ngón tay chuyển đến ô huỷ bỏ follow, nàng cứ như một con rối bị ai đó điều khiển, ngón tay không biết vì sao lại bị khống chế, nàng không thể nhấn xuống.

Nàng nhụt chí buông tay, ngẩn ngơ nhìn avatar của người đó. Chị ta vẫn còn nhớ mình sao, buổi ký kết tối nay, chị ta có đến không, chị ta có cảm thấy kinh ngạc không, kinh ngạc cái người trước đây vẫn luôn đi sau lưng chị hôm nay cũng nối gót chị bước vào giới giải trí.

Thật muốn nhìn thấy biểu cảm của chị ta lúc đó, Thẩm Mộng Nhan siếc chặt điện thoại lại, nỗi hận tràn ngập trong tim nàng, nàng tựa hồ kéo lên một nụ cười nguy hiểm. Tô Hạo Nam ở bên kia vỗ tay, ra hiệu nàng bắt đầu quay cảnh cuối cùng, quay xong phân cảnh này, bộ phim chính thức đóng máy rồi.

Nhân viên trang điểm đến bên cạnh giúp nàng chỉnh trang, Thẩm Mộng Nhan phối hợp nhắm mắt lại, nụ cười trên khoé môi không kìm chế được lại tăng lên, cuối cùng cũng đến ngày đối mặt rồi sao.

Bởi vì cảnh quay cuối cùng là cảnh giường chiếu, toàn thân Thẩm Mộng Nhan chỉ mặc một bộ nội y, Tô Hạo Nam dựa theo thông lệ làm thanh cảnh, hệ thống sưởi trong trường quay vẫn đang chạy o o. Bộ phim này quay từ mùa hè đến mùa đông, nhưng quần áo của diễn viên vẫn chỉ là một chiếc áo mỏng, mỗi lần vừa kết thúc cảnh quay, diễn viên liền lập tức được trợ lý quấn chặt lấy, ôm đến chỗ ngồi.

Hai người ở trên giường tận tình dây dưa nhau, Thẩm Mộng Nhan nhắm nghiền hai mắt lại, những lọn tóc đen nhánh rơi rớt sau ót, lông mi được chuốt kỹ mascara khẽ động, trên mặt hiện lên biểu tình vừa thống khổ vừa sung sướиɠ. Thuỷ quang nhợt nhạt đọng nơi đáy mắt xen lẫn sự đau khổ và không đành lòng, nàng hơi ngước cằm lên, cắn chặt môi dưới.

Tô Vãn Khanh là một người thầy giỏi, nàng cũng là một học sinh ưu tú.

Tô Hạo Nam ngồi trước máy quay cũng cảm thấy hít thở không thông, ánh mắt phải nói đúng là không thể dời đi dù chỉ là chớp mắt. Không chỉ riêng hắn, ngay cả quay phim cũng nín thở, cẩn thận di chuyển từng li máy quay, cố gắng không làm phiền hai người trong ống kính.

Đến thời khắc cuối, cả hai cùng nhau đi vào chỗ chết, Thẩm Mộng Nhan đột nhiên hốt hoảng cười phá lên, lúc không thể yêu chỉ có hận, cùng nhau chết đi sao lại không thể?

Ống kính dừng lại tại hình ảnh này, ghi lại nụ cười bi thương mà như giải thoát trên mặt nàng, kết thúc bộ phim.

Người ở trường quay không ai bảo ai cùng hít một hơi sâu, đã có người đến trùm y phục cho Thẩm Mộng Nhan, nàng vẫn đang trong bộ dạng hốt hoảng, dường như vẫn chưa thoát khỏi vai.

"Mộng Nhan, nụ cười cuối cùng của em sao nghĩ ra được vậy, thật sự là quá xuất sắc luôn!" Tô Hạo Nam rất hiếm khi trực tiếp khen một diễn viên nào, càng không nói đến Thẩm Mộng Nhan là một diễn viên mới.

Thế nhưng Thẩm Mộng Nhan lại chẳng biểu hiện ra một tia khấp khởi, nàng miễn cưỡng kéo khoé miệng lên, thật sự không phù hợp bầu không khí vui mừng đóng máy trên phim trường. Nàng thờ ơ nhìn họ, còn chính mình, tựa như một cái máy, che đậy linh hồn tuyệt vọng.

Cứ tiếp tục như vậy thôi, quay xong bộ phim này rồi quay tiếp một bộ phim khác, đến một ngày nào đó có thể mặt đối mặt đứng trước Phạm Hâm, để chị ta nhìn thấy cô bé trước đây chỉ biết đi theo sau chị ngày hôm nay biến thành gì. Hoặc là tiến cao hơn một bước, để chị ta hối hận, để chị ta đau khổ.

Điện thoại trong túi vang lên, Thẩm Mộng Nhan cầm điện thoại lên nhìn xem, tay đột nhiên run lên, xém chút làm rơi điện thoại xuống đất.

"Alo"

"Là tôi." Một giọng nói quen thuộc truyền đến, giọng nói vừa lạnh vừa ngọt còn mang theo chút khàn khàn. Thời gian ở chung cộng lại rõ ràng còn chưa đến hai ngày, thế nhưng giọng nói của cô lại quen thuộc đến vậy. Cho dù cách ba tháng không nói chuyện với nhau, lúc này lại cảm giác giống như cô đang đứng đối diện với mình.

Như vừa bị tạt một xô nước lạnh vào người, những sợi dây leo thù hận quấn lấy người nàng tự nhiên rút khỏi, cả tròng mắt cũng sáng lên vài phần. Giọng nói của Tô Vãn Khanh đem nàng thoát khỏi vai diễn, đem nàng thoát khỏi phân cảnh nóng bỏng tuyệt vọng trong phim.

"Ừm, Vãn Khanh." Thẩm Mộng Nhan cuối cùng cũng đem hơi thở phiền não trong ngực thoát ra, nàng cầm điện thoại né tránh đám người đang khiêng vác nặng nề trong trường quay, một mình đi đến nơi yên tĩnh hơn. Bên phía Tô Vãn Khanh cũng rất yên ắng, chị đang ở khách sạn sao?

"Tối nay đóng máy và ký hợp đồng, chúc mừng em." Người ở đầu dây bên kia hình như vừa duỗi người, trong điện thoại truyền đến hơi thở lười biếng.

"Cảm ơn, à…" Nàng không biết vì sao mình không muốn cúp máy, giọng nói của Tô Vãn Khanh lúc này đối với nàng mà nói là vô cùng ấm áp. Mặc dù giọng điệu của cô vẫn lãnh đạm đến hờ hững, thế nhưng…

Tại sao chị luôn xuất hiện vào lúc mình cần nhất?

"Chị gần đây rất bận sao?" Tô Vãn Khanh không cho nàng điện thoại cô, cô cũng không chủ động liên lạc, cho dù mỗi ngày cô đều cầm điện thoại. Nàng không có lý do để chủ động gọi điện cho cô, huống hồ, quan hệ của hai người cùng không phải có thể điện thoại cho nhau…

"Vẫn ổn, vẫn còn có thời gian chợp mắt. Em bận sao, vậy tôi cúp máy trước." Câu nói em không bận của Thâm Mộng Nhan còn chưa kịp nói ra, điện thoại đã truyền đến âm thanh treo máy.

Thẩm Mộng Nhan buông điện thoại xuống, nàng mở Weibo lên, ngón tay dời đến avatar của Phạm Hâm, nhẹ nhàng nhấn xuống nút bỏ follow.