Nếu ví đời người như một bộ phim, thì ba nhân vật chính trong bộ phim hiện tại đang có dịp chạm mặt nhau. Hai người thâm trầm im lặng, còn một người cười tươi như hoa.
"Sao thế? Có tôi còn chưa đủ sao?" Giọng nói hơi trầm đặc hữu của Tô Vãn Khanh đánh thức Thẩm Mộng Nhan, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân thất thố, vội vàng dời tầm mắt đi.
"Không phải… Chỉ là không ngờ đến, đột nhiên có chút kích động…" Nàng không ngờ rằng sẽ nhìn thấy tấm poster của cô ta ở đây, nàng nhất thời không kịp phòng bị, tâm trạng cứ cuồn cuộn dâng trào, giọng nói cũng mang chút khàn khàn ngoài ý muốn. Tự nàng cũng nghe ra, hắng giọng điều chỉnh lại.
Tô Vãn Khanh luôn tự biết kiềm chế, cô biết khi nào cần dùng biểu cảm và giọng điệu như thế nào cho phù hợp. Mặc dù trong lòng có chút đè nén khó chịu, cô cũng biết phải dùng bộ dạng thế nào để đối diện người kế bên.
Thực ra không ai có tính cách cố định, đặc biệt là loài sinh vật mang tên phụ nữ. Phụ nữ ích kỷ, xảo quyệt, nhẹ cảm, đa nghi, tuỳ hứng, biết bao nhiêu khuyết điểm như vậy, thế nhưng cho dù Tô Vãn Khanh không phải là đàn ông, cô vẫn yêu họ.
Cô liếc mắt sang người đang âm thầm đau khổ bên cạnh, cô cho rằng chính mình che giấu rất tốt, thế nhưng loại vết thương dày đặc sương mù này làm thế nào cũng không thể che đậy hết, vẫn vững vàng và vây lấy người cô. Chắc có lẽ Thẩm Mộng Nhan mới là người may mắn nhất nhỉ, nàng có được trái tim hoàn chỉnh của người đó, cho dù hiện tại hai người đã không còn bên nhau nữa.
Nếu như gặp lại, họ có nối lại tình cũ không nhỉ? Tô Vãn Khanh nghiêm túc suy nghĩ, con người cô, nếu như bị người khác tranh giành quyền lợi, vẫn là không cho phép để chuyện đó xảy ra.
"Phạm Hâm à, kiểu phụ nữ như em là loại cậu ta thích nhất đó." Tô Vãn Khanh đổ thêm dầu vào lửa, có nên ép thực tâm nàng lộ ra không.
"Thích nhất sao? Chị ta sao có thể thích…"
Nếu một phụ nữ sống trong thù hận, thông thường đều sẽ không đủ lý trí để trả lời. Bất luận là nàng, hay là Tô Vãn Khanh. Chỉ muốn dùng tất cả mọi cách mang đau khổ của bản thân trả lại cho người ta, đem tất cả những nhát dao từng đâm xuyên ngực mình, điên cuồng đâm trả lại người đó.
Lúc chứng khiến người ta đổ máu sẽ cười hả hê, thế nhưng đôi khi lại giống như rút đi từng nhát dao trong tim mình! Máu tươi phun trào ra, đến cuối cùng có ai nhìn thấy được?
Rốt cuộc là bị đâm bao nhiêu nhát, hay là cứ gắng gượng mang theo con dao kia đau đớn?
Tô Vãn Khanh nắm lấy bàn tay đang run lên của nàng, mười ngón tay đan xen vào nhau, lòng bàn tay kít chặt lấy nhau. Cô nở một cười nhàn nhạt, dùng vẻ ngoài xinh đẹp che giấu nội tâm u ám chằng chịt của cô, dùng sự quan tâm dịu dàng đi hút máu người khác.
"Nhìn đủ chưa, sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt đấy." Thẩm Mộng Nhan nắm chặt bàn tay Tô Vãn Khanh lại, hình như cô cắt móng rồi, đầu ngón tay chạm vào làn da trên mu bàn tay nàng cũng không còn cảm giác bén nhọn nữa.
Tô Vãn Khanh kéo nàng ra khỏi cổng sau của công ty, trợ lý sớm đã mang xe cô đỗ ở nơi đó. Cô ngồi vào ghế tài tháo mắt kính xuống, dù gì cũng tối rồi còn mang kính lái xe, chẳng khác nào như kẻ mù đi đường à.
Đầu Thẩm Mộng Nhan dựa vào cửa sổ, muốn để cảm giác mát lạnh của tấm thuỷ tinh thanh tỉnh đầu óc chính mình một chút. Thế nhưng nàng quên mất bây giờ là những ngày nắng nóng nhất, cho dù là ban đêm tấm thuỷ vẫn nóng hừng hực đến đáng sợ, đầu óc không những không thanh tỉnh mà còn bị quay đến buồn ngủ.
Nàng và Phạm Hâm, không, nên nói là nàng và Phạm Hâm của một năm trước, đã từng có một đoạn thời gian bên nhau. Nàng chưa bao giờ muốn nói ra hai chữ "đã từng" này, hai chữ này chỉ trằn trọc trong miệng, vô cớ nảy sinh chua xót, mà hiện tại trong lòng nàng, quan hệ nàng và Phạm Hâm cũng biến thành đối nghịch, một cấm địa phủ đầy bụi.
Bất luận là trên mạng hay ngoài đời, nàng đều đã chặn tin tức của Phạm Hâm, cũng đã qua một năm rồi mới nhìn thấy lại hình dáng của cô ta.
Tình cảm năm năm, từ lúc 17 tuổi đến lúc 22 tuổi, tình yêu sinh động nhất cuộc đời nàng, đột nhiên chấm dứt, nàng làm sao cam lòng?
Trong mũi đột nhiên lọt vào mùi khói thuốc quen thuộc, Thẩm Mộng Nhan nghiêng đầu, ngón tay Tô Vãn Khanh đang kẹp một điếu thuốc, bên trên còn in lên vết son nhàn nhạt của cô. Nàng không khỏi nhíu mày lại, rốt cuộc một ngày chị hút bao nhiêu điếu?
Quỷ thần xui khiến Thẩm Mộng Nhan rút điếu thuốc trên tay cô ra, dập tắt nó trong gạt tàn.
"Hút thuốc có hại cho sức khoẻ, chị bớt hút đi." Nàng nghĩ thần trí của mình chắc vẫn còn vướng lại ở hàng lang lúc nãy, nếu không sao lại có thể to gan đến vậy trừng mắt nhìn Tô Vãn Khanh.
Tô Vãn Khanh quay đầu nhìn nàng, người kia vẫn không biết sống chết còn ngang hàng nhìn thẳng cô, ánh mắt đó tự dưng cảm thấy thật quyến rũ.
Quả nhiên đầu bị đả kích đến hỏng rồi sao, Tô Vãn Khanh rút một điếu thuốc khác ngậm vào miệng, nhưng vẫn lần lữa không châm mồi, một hồi lâu sau đem điếu thuốc bỏ lại vào hộp.
"Ngày mai tôi sẽ để trợ lý đưa em về phim trường, sáng sớm mai tôi phải bay rồi." Tô Vãn Khanh dùng tay trái gõ gõ vào vô lăng, cô dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thẩm Mộng Nhan cũng không hề đáp lời lại, cô muốn làm gì thì đến lượt nàng quản sao, dù sao quan hệ giữa họ chẳng qua chỉ là giao dịch thể xác.
Tô Vãn Khanh nhíu mày, xem ra trước khi đi cần phải làm chút chuyện rồi, để nàng vững vàng ghi nhớ mình.
Cô vòng xe lại, dừng xe trước cổng một siêu thị, móc ví tiền ra ném cho nàng.
"Đi mua đồ ăn đi, đừng mua ớt xanh." Thẩm Mộng Nhan siết chặt bóp tiền, thầm tưởng tượng đem chiếc ví không biết giá trị bao nhiêu này ném thẳng vào bản mặt cô. Nàng nhìn gương mặt tuyệt mỹ như tranh vẽ của Tô Vãn Khanh, vẫn là bỏ đi cái ý nghĩ ấy, cái ví bằng da này mà ném vào mặt chẳng khác gì cho cô một cái bạt tai sao.
"Tiền mua đồ ăn em cũng có." Gia đình nàng nói thế nào cũng là một gia đình khá giả, sao ở trước mặt Tô Vãn Khanh thì lại giống như mới bước từ trong một khu ổ chuột ra quá vậy?
Tô Vãn Khanh nhìn nàng bước xuống xe, còn lả lơi đong đưa tóc, những lọn tóc mượt mà phác hoạ trong không trung, nàng đánh hông đi vào siêu thị. Chẳng qua là đi siêu thị mua đồ, mà làm cứ như gái đứng đường đang câu dẫn đàn ông vậy.
Có hai cô gái đúng lúc nhìn thấy cảnh này, họ nhìn nhìn bóng lưng Thẩm Mộng Nhan, rồi lại nhìn sang chiếc siêu xe đỗ bên đường, hai người họ thấp đầu xì xào bàn tán, rồi không ai bảo ai cùng nhau phá lên cười.
Dùng ngón chân cũng biết mấy người đó đang nghĩ cái gì, Tô Vãn Khanh châm một điếu thuốc, vặn lớn tiếng nhạc trong xe.
Bọn họ nghĩ vậy cũng đâu có sai.
Tô Vãn Khanh nhìn đống thức ăn Thẩm Mộng Nhan mua về, không ngừng nhíu mày, cô dùng ngón út khều khều túi nylon, lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộng Nhan, cuối cùng thở ra một hơi dài.
"Khó trách người ta bảo ngực to não nhỏ, em biểu hiện hết ra thế này sao."
"Em sao lại là ngực to não nhỏ, chị sao biết em não nhỏ, chị sao biết em ngực… não nhỏ!" Thẩm Mộng Nhan buột miệng xém nói ra chị làm sao biết em ngực to, mới đột nhiên phát hiện Tô Vãn Khanh đương nhiên biết, cô đã từng vừa sờ vừa hôn qua mà, không thể không biết sao được. Chỉ đành nghẹn lại, lặp lại từ não nhỏ một lần nữa, giống hệt như đang khẳng định lời của Tô Vãn Khanh.
Tô Vãn Khanh sắc mặt không đổi đem mấy túi nylon kia ném xuống băng ghế sau, hận không thể lấy thêm mấy miếng nệm che nó lại.
"Mua lại, đừng mua nấm hương, đừng mua hải sản, đừng mua dưa chuột…" Tô Vãn Khanh đang nói một loạt đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng với một ánh mắt quỷ dị, vô cùng hoài nghi nói: "Lẽ nào phải dùng dưa chuột mới có thể thoả mãn được em sao?"
Thẩm Mộng Nhan ngẩn người mấy giây mới phản ứng được, nàng hận không thể bò ra ghế sau lấy dưa chuột nhét vào miệng Tô Vãn Khanh. Thế nhưng nàng cũng chỉ dám nghĩ, Tô Vãn Khanh chỉ cần khẽ liếc mắt nhìn nàng thôi, thì đã giống như xuyên thủng thân thể nàng rồi.
"Em mà cần dưa chuột sao? Em bây giờ chỉ cần đưa đôi chân dài bước bộ trên đường, xe trên đại lộ đều sẽ dừng trước mặt em!"
Xem ra cái người ngực to này chẳng những não nhỏ, hơn nữa còn rất tự luyến.
"Xe đổ rác sao?" Thẩm Mộng Nhan sâu sắc hoài nghi có phải chăng những người phụ nữ có khuôn miệng xinh đẹp thường nói ra những lời cay độc như thế này, Thẩm Mộng Nhan, nàng không phải đang chứng kiến điều này sao.
"… Em đi mua đồ…"
Cuối cùng chuyện này đã được dàn xếp như vậy. Lúc Thẩm Mộng Nhan đứng trong bếp chiên thịt cho Tô Vãn Khanh, nàng nghe thấp thoáng tiếng nước trong phòng tắm truyền ra, trong đầu loé lên suy nghĩ xấu xa muốn mang miếng bít tết giẫm đạp dưới chân rồi bưng ra cho cô.
Tô Vãn Khanh kiên quyết sẽ không bước vào phòng bếp, cho nên dù nàng đặt miếng bít tết này dưới đất nhảy điệu Gangnam Style lên nó cũng sẽ không bị phát hiện. Thế nhưng lúc nàng cúi đầu nhìn miếng thịt bò đang ngập trong đống dầu bốc hơi nóng kia, lại không nỡ phung phí của trời.
Thẩm Mộng Nhan hình như quên mất chính mình đang chìm trong đau khổ gặp lại tình cũ, thân nàng đang ở trong nhà Tô Vãn Khanh, dùng nồi chén muỗng đũa của cô làm bữa tối cho cô, bên tai còn truyền đến tiếng nước mơ hồ của người kia ở trong phòng tắm.
Điện thoại đột nhiên reo lên, Thẩm Mộng Nhan một tay giữ nồi, cũng không nhìn màn hình bắt máy.
"Alo"
"Vào đây." Hả? Nàng sao lại từ trong điện thoại nghe thấy giọng nói ai đó hơi khàn khàn, người kia chẳng phải đang ở trong phòng tắm sao, chẳng lẽ là ma gọi điện đến?
"Chị là người hay ma?"
Pụt! Điện thoại bị người kia cúp rồi. Thẩm Mộng Nhan thận trọng nhìn vào màn hình điện thoại, Khanh.
Mình biến Nữ vương đại nhân thành ma… Tay nàng run lên, xém chút lật ngược cái nồi.
Thẩm Mộng Nhan vặn tắt lửa, đậy nắp nồi lại, chạy một mạch đến trước cửa phòng tắm. Nàng gõ cửa, chần chừ gọi cô: "Vãn Khanh?"
"Vào." Tô Vãn Khanh vốn đã rất kiệm lời, bây giờ trực tiếp đáp lại chỉ bằng một chữ lạnh lùng.
Nàng đẩy cửa, Tô Vãn Khanh hình như vừa mới tắm vòi sen xong, đang nhắm hai mắt ngâm mình trong bồn tắm. Đèn trong phòng tắm bị cô chỉnh rất tối, thân thể cô chôn giấu dưới làn nước, ẩn ẩn hiện hiện dưới ánh đèn mờ ảo.
Thường thường thì chỉ sau khi đấu khẩu xong mới biết lúc đó mình nên đáp lại như thế nào, nói mình cái gì ngực to não nhỏ chứ, Tô Vãn Khanh chị ngực không to sao, chẳng nhẽ não không nhỏ?
"Cởi đồ ra." Tô Vãn Khanh cả mí mắt cũng lười nhấc lên, tiếng bồn tắm điện vẫn vo ve vang lên, tựa hồ là đang tăng thêm độ nóng cho nước trong bồn.
"Không… Không cần, em ăn xong rồi mới tắm." Có phải là do nước nóng quá không, sương mù dày đặc cả phòng tắm, có lấy hơi cũng không thở nổi.
"Tôi thích vừa ăn vừa tắm." Tô Vãn Khanh tựa mình trên bồn tắm nghiêng đầu sang, ánh mắt xuyên thấu tầng tầng sương mù, giống như dây leo quấn chặt lấy người nàng.