Thẩm Mộng Nhan ngồi ở phòng trang điểm, trong lúc trang điểm còn tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi một chút. 6 giờ sáng đã có người đến đập cửa ầm ầm đánh thức, cô mở mắt chần chừ một lúc mới ý thức được có người đang gọi mình.
Ngoài phòng ngủ truyền đến giọng của Tô Vãn Khanh, vừa thanh thoát lạnh lùng vừa mơ mơ hồ hồ.
Nàng tuỳ tiện mặc bộ đầm ngủ kế bên, xoay người bước xuống giường, Tô Vãn Khanh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, vừa đọc kịch bản vừa ăn sáng.
"Đi rửa mặt đi, bữa sáng ở trong bếp." Tô Vãn Khanh cũng không ngẩng đầu lên mà nói, trong bếp đặt sẵn một ổ bánh mì kẹp gan ngỗng vừa mới nướng xong, bên cạnh còn đặt một ly sữa vẫn đang bốc hơi nóng. Nắng sớm từ cửa sổ hắt vào, làm bóng lưng cô đánh một đường viền vàng kim.
"Ừm, đẹp rồi." Nghe thấy giọng nói của chuyên viên trang điểm, Thẩm Mộng Nhan bỗng như vừa bị người ta tạt một gáo nước lạnh, giật bắn cả người lên, đầu óc đang mộng mị liền tỉnh táo.
Nàng ngồi trên ghế vô thức thở dài, còn cho rằng nàng vẫn đang ngủ, chuyên viên trang điểm bị tiếng thở dài của nàng làm cho hết hồn, thỏi son đang ở khoé môi vạch ra một đường.
"Ahh, thật xin lỗi." Chuyên viên trang điểm vội lấy khăn ướt bên cạnh, lau sạch vết son bị lem trên khoé môi nàng.
"Không ngờ em còn có thiên phú diễn cảnh ma quỷ, em có thể đi thử sức với vai ma nữ rách miệng." Tô Vãn Khanh đang đứng sau lưng nàng, hình như đã trang điểm xong, trên môi đang son màu đỏ chói nhất, con ngươi hẹp dài kết hợp đường kẻ mắt đen càng thêm sâu thẳm.
"Chị Khanh." Thẩm Mộng Nhan chào cô một tiếng, nếu Tô Vãn Khanh đã biểu hiện tự nhiên như vậy, nàng sao lại có biểu hiện cái gì ngại ngại ngùng ngùng chứ.
Một đại minh tinh giống Tô Vãn Khanh, muốn dùng quy tắc ngầm với ai thì chẳng phải chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thì người kia đã điên loạn chạy đến? Thẩm Mộng Nhan nhếch môi lên, từ trong gương dời ánh mắt đi.
Ngày hôm qua ngón tay của cô cũng không đi vào trong, như vậy cũng là muốn nàng sao?
Bởi vì Tô Vãn Khanh kế tiếp còn bận công việc, cho nên phân cảnh của cô được dời bắt đầu sớm hơn. Cô trong bộ phim này chỉ đóng vai trò khách mời, vai cô diễn là chị Nguyệt – một đồng sự trong tổ chức của Thanh Mặc, bởi vì Thanh Mặc câu dẫn ngài Vương thất bại, tổ chức đổ lỗi do Thanh Mặc chưa có kinh nghiệm trong chuyện nam nữ, cho nên chị Nguyệt phải thuyết phục Thanh Mặc lên giường với một người đàn ông trong tổ chức.
Máy quay đều đã vào vị trí, Thẩm Mộng Nhan nhìn vẻ mặt không chút biểu tình của Tô Vãn Khanh ở bên cạnh, có chút căng thẳng vân vê ngón tay. Cùng diễn với cô, so với lần đầu tiên đứng trước ống kính còn áp lực hơn, cô dường như đã nhập vai, đã vứt đi ánh mắt lạnh lùng khi nhìn nàng.
Nàng siết chặt nắm tay, hai mắt nhắm lại hít một hơi thật sâu. Nàng không thể làm xấu mặt con người đang ngồi ở trước mặt, nàng phải làm cô thấy tự hào, phải phát huy toàn bộ năng lực của nàng ra.
Tô Vãn Khanh và Thẩm Mộng Nhan đang ngồi cùng nhau trên ghế sô pha, các đồng sự còn lại trong tổ chức chắc có lẽ bởi vì xấu hổ, toàn bộ đều tránh đi. Thẩm Mộng Nhan nhìn xung quanh một vòng, dường như cũng nắm được là đang xảy ra chuyện gì, nàng dựa người vào ghế sô pha lắc lắc ly rượu.
Tô Vãn Khanh rút ra một điếu thuốc, vén tóc sang một bên châm lửa, cô nhả ra làn khói trắng mờ mờ ảo ảo, ánh mắt vẫn không đặt trên người Thẩm Mộng Nhan.
"Thanh Mặc, chuyện nam nữ đó, em tính làm thế nào?" Thẩm Mộng Nhan giống như là giật mình xoay người lại nhìn cô, môi dưới bị nàng cắn chặt, dường như không tin tưởng điều nàng vừa nghe được.
Tô Vãn Khanh thì tựa như hạ quyết tâm, trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, đôi mắt u ám nhìn xuyên thấu, kiên quyết cho không cho người khác con đường lui nào.
Thẩm Mộng Nhan thất thần nhìn cô, gương mặt buồn bả mà xinh đẹp, cảm giác bị phản bội bám lấy đầu óc nàng, nàng siết chặc ly rượu trong tay càng lúc càng chặt.
"Mọi người… đều đã bàn bạc xong hết rồi à?" Lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện giọng chính mình đã khàn khàn đến vậy, giống như muốn bật khóc lập tức. Trống ngực nàng đang đập liên hồi, nàng vẫn cố gắng đè nén, thế nhưng ly rượu lại hùa theo thân thể nàng càng lúc càng lay động kịch liệt.
Mắt Tô Vãn Khanh liếc nhìn về phía ban công, Thẩm Mộng Nhan nương theo ánh mắt cô nhìn thấy các đồng sự khác, những người đó vừa thấy ánh mắt nàng lia đến đều nghiêng người né tránh.
Hoá ra là như vậy. Thẩm Mộng Nhan tựa như muốn bật cười, thế nhưng khoé miệng lại cứng đờ không nặn ra được biểu tình gì. Trong nháy mắt nàng khôi phục vẻ lạnh tĩnh, đứng dậy ngửa cổ uống cạn ly rượu, rồi nhẹ nhàng đặt ly lên bàn.
Tiếng thuỷ tinh va chạm nhau cũng chính là tiếng trái tim nàng đang tan vỡ.
"Cùng ai?" Giọng nàng điềm tĩnh đến đáng sợ.
"Trương Hoằng, chỉ hắn có kinh nghiệm." Tô Vãn Khanh búng búng điếu thuốc, giọng nói lạnh lùng đến có thể đóng băng người.
"Kinh nghiệm? Kinh nghiệm lên giường với tiểu thư à?" Thẩm Mộng Nhan nhắm mắt lại, vẽ ra một nụ cười giễu cợt. Nàng không muốn nói gì nữa, xoay người về phòng ngủ.
"Cắt! Cảnh này rất tuyệt, qua!" Tô Hạo Nam vô cùng hài lòng nhìn vào máy quay, bộ dạng hai người vừa rồi ngồi cùng nhau ở ghế sô pha vô cùng gay cấn, người này đến, người kia đi, đối kháng qua lại nhau khiến tất cả mọi người đều không dám hít thở mạnh.
Thẩm Mộng Nhan từ trong phòng ngủ bước ra, đặt mông ngồi vào ghế sô pha, ly rượu mới vừa nãy thật sự là rượu trắng, uống một hơi hết sạch, giờ cổ họng vẫn có chút nóng rát.
"Cảm ơn chị Khanh." Chính Thẩm Mộng Nhan cũng cảm thấy ngạc nhiên, nàng cùng người kia diễn kịch lại không có chút cảm giác xa lạ nào, căng thẳng ban đầu cũng từ trong lúc đối thoại dần dần tan biến. Nhìn bộ dạng của đạo diễn Tô, chắc hẵn cảnh này khiến hắn rất hài lòng.
"Tôi phải đi rồi, 6 giờ chiều tôi đến đón em." Tô Vãn Khanh dập điếu thuốc trong tay, đi về phía trợ lý, nhận lấy ly nước do trợ lý đưa đến. Trợ lý đã sớm thu dọn xong đồ đạc của cô, chỉ cần kết thúc lập tức có thể đi.
Thẩm Mộng Nhan nhìn theo bóng lưng dần biến mất ở cổng phim trường, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, phim trường bỗng chốc trở nên trống trải. Nàng tỉ mỉ nhớ lại cảnh diễn vừa rồi với Tô Vãn Khanh, nàng muốn nhắm bắt được cảm giác nhập vai.
"Chị Mộng, đây là chị Khanh nói em đưa cho chị." Dòng hồi tưởng đột nhiên bị trợ lý của mình cắt ngang, một chai nước suối đưa đến trước mắt nàng. Thẩm Mộng Nhan nhận lấy, gật đầu nói tiếng cảm ơn, ngón tay dùng lực vặn nắp chai đến đau nhức.
Cảm giác ở cổ họng bị rượu trắng làm cho bỏng rát vẫn còn như cũ, nàng vặn nắp chai ra, nốc một ngụm nước lạnh lẽo.
Chiều nay chị đến đón mình… Đây chính là bắt đầu của quy tắc ngầm sao?
"Ok, Mộng Nhan, tiếp đến là cảnh quay ngày hôm qua." Thẩm Mộng Nhan gật đầu, đứng dậy, đem chai nước bỏ vào trong túi xách của mình.
Người trong đoàn phim bắt đầu sắp xếp lại phim trường, kéo ghế sô pha đi, mang phim trường đổi về lại tràng cảnh hôm qua.
Chú ý biểu cảm phải thích hợp, Thẩm Mộng Nhan tự nhắc nhở chính mình. Lúc nàng đang muốn bước vào trường quay, thì điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên, là âm báo tin nhắn.
Lúc quay phim nếu như không tìm thấy được cảm xúc, thì cứ xem đối phương là tôi.
Là số lạ, Thẩm Mộng Nhan không cần nghĩ cũng biết đó là Tô Vãn Khanh. Nàng vuốt nhẹ bàn phím, xem thành chị? Xem thành chị thì có thể tìm thấy cảm xúc sao?
Hiện trường có người đang hối thúc, nàng bỏ điện thoại về lại túi xách, sửa sang lại cổ áo sườn xám. Đã qua nhiều ngày ghi hình như vậy, nàng đã đổi qua cũng ít nhất mười bộ sườn xám, từ trang phục mà đoàn phim chuẩn bị cũng có thể đoán được bộ phim này rốt cuộc có vốn đầu tư lớn đến cỡ nào.
"Mộng Nhan, chuẩn bị tốt chưa nào?" Phan Dịch cười cười để thư giãn bầu không khí, ở cảnh quay trước biểu hiện của Thẩm Mộng Nhanh đã gây cho hắn một sự bất ngờ, cô bé xinh xắn này lại có thể đè nén cảm xúc của chính mình được như vậy, mà còn biết lưu chuyển ánh quang nữa.
Có một loại người, cao quý đến mức liếc mắt nhìn cũng cảm thấy đau đớn, ví dụ như Tô Vãn Khanh. Còn có một loại người, xinh đẹp hấp dẫn mọi ánh nhìn, cảm giác muốn ngừng mà ngừng chẳng được, ví dụ như Thẩm Mộng Nhan.
"Vâng." Thẩm Mộng Nhan thử làm theo đề nghị của Tô Vãn Khanh, nàng vươn tay vòng qua cổ Phan Dịch, mắt nhắm lại, tưởng tượng hình dáng của Tô Vãn Khanh.
"Mọi người chuẩn bị, action!"
Theo tiếng hô của đạo diễn, hai tay Phan Dịch bắt đầu du ngoạn trên người Thẩm Mộng Nhan, một tay nâng đùi Thẩm Mộng Nhan vén sườn xám đi vào. Thẩm Mộng Nhan vốn cho rằng nàng phải tốn một ít thời gian mới có thể nhớ đến hình dáng của Tô Vãn Khanh, thế nhưng vừa nhắm mắt dung mạo của Tô Vãn Khanh cứ tự nhiên hiển hiện trước mặt nàng.
Cánh tay vòng trên cổ Phan Dịch từ từ siếc chặt, đôi chân nhẹ nhàng cọ sát vào quần tây của hắn, thân thể hai người dính chặt lấy nhau.
Bởi vì yêu cầu của cảnh quay này là âu yếm nhau, cho nên bên dưới bộ sườn xám của Thẩm Mộng Nhan vẫn mặc một bộ đồ bảo hộ, như vậy vừa có hiệu quả ghi hình, cũng vừa có thể bảo vệ diễn viên.
Cách một lớp vải, Thẩm Mộng Nhan không cảm nhận được ngón tay thô ráp của gã đàn ông kia, nàng bất giác nhớ lại cảm giác tối qua ngón tay mảnh khảnh của ai kia trơn trượt trên da thịt nàng. Móng tay của Tô Vãn Khanh rất dài, thỉnh thoảng nhẹ nhàng quét qua thân thể nàng, mang đến từng đợt từng đợt rùng mình.
Thẩm Mộng Nhan nâng đầu lên, hơi thở dần trở nên nặng nề phả vào bên tai Phan Dịch. Hắn không kìm chế được tăng thêm lực đạo vuốt ve, đôi môi ở trên chiếc cổ trắng ngần của nàng hôn loạn xạ.
Không đúng, đây không phải là cảm giác mà Tô Vãn Khanh cho nàng. Những cái vuốt ve của Tô Vãn Khanh mặc dù rất ngang ngược nhưng lại cũng vô cùng tinh tế, mà mùi vị trên người cô cũng là một mùi hương lành lạnh xa xôi, lúc ôm cô cũng cảm giác được đường cong mềm mại đặc hữu của phụ nữ, loại cảm giác này bất luận tưởng tượng thế nào cũng không ra được.
"Cắt!" Đúng lúc nàng sắp không chống đỡ nổi nữa thì đạo diễn hô cắt, Phan Dịch cũng buông nàng ra. Ý loạn tình mê chỉ có trong phim, những thứ trong phim, như ánh trăng mộng ảo, như đoá hoa lúc xa lúc gần. Đối với diễn viên mà nói, chuyện chí mạng nhất chính là nhập vai quá sâu, không phân rõ đâu là phim, đâu là thực.
Thẩm Mộng Nhan lùi về sau vài bước, chỉnh lại đầu tóc xộc xệch, ngoảnh đầu nhìn về hướng đạo diễn.
"Hôm nay em biểu hiện rất tốt, lẽ nào hôm qua Vãn Khanh chỉ em tuyệt chiêu gì à?" Phan Dịch lớn tuổi hơn Tô Vãn Khanh, cho nên gọi thẳng tên cũng không có gì quá đáng, mặc dù hai người họ không thân nhau.
"Ah… Chị ấy nói… cái đó, nói lúc diễn phải hoà nhập chính mình vào vai diễn…" Nàng bập bà bập bẹ cố gắng nói hết một câu, lời còn chưa nói xong, mặt đã đỏ bừng lên rồi. Thứ Tô Vãn Khanh dạy nàng…
Tô Hạo Nam đặt máy quay xuống, cuối cùng gật đầu nói: "Cảnh này qua."
Thẩm Mộng Nhan thở phào nhẹ nhõm, giống như kiệt quệ hết sức lực ngả người ngồi vào ghế. Hoá ra làm diễn viên cũng mệt nhọc đến vậy, nàng thò tay vào túi xách, lấy chai nước ra, cũng không hề cảm thấy khát.
Nàng uống nước là để thư thoảng đầu óc, rồi cầm kịch bản bên cạnh lên, nghiên cứu cảnh tiếp theo.
Tô Vãn Khanh ngồi trên xe, một tay cầm lái, một tay nhét tai nghe màu xanh lam vào tai. Đa phần thời gian cô vẫn thích tự mình lái xe, mặc dù chiếc xe việt dã của cô lọt vào đường xá thành thị giống như là một con cọp rơi vào l*иg sắt, nhưng cô vẫn hưởng thụ tốc độ cực nhanh của nó.
"Alo, là em."
"Hôm nay Phạm Hâm có ở công ty không?"
"Không à, biết rồi, cảm ơn."
Nhận được đáp án như ý, cô khẽ cười, cúp điện thoại.