Thẩm Mộng Nhan vô thức liếʍ môi một cái, nàng cảm thấy hơi khát. Nàng muốn duỗi tay cầm lấy ly nước đặt trên bàn, thế nhưng Tô Vãn Khanh đang ngồi bên cạnh, muốn lấy ly nước cánh tay phải vươn qua người cô.
Dù cho nàng cúi đầu không xem, âm thanh hổn hển dồn dập kia vẫn không ngừng vang vọng trong phòng khách. Lần đầu tiên nàng cảm thấy căn phòng khách rộng rãi này lại chật chội đến vậy, dường như chỉ chứa đủ hai con người cùng một chiếc TV.
"Khát à?" Giọng nói lạnh tĩnh của Tô Vãn Khanh vang lên xen lẫn giữa tiếng thở dốc nặng nề của hai người phụ nữ, nghe thế nào cũng thấy quỷ dị.
"Ừm." Âm thanh rời khỏi miệng nàng mới cảm thấy giọng mình có chút khó chịu, nàng ho nhẹ, chỉnh lại giọng.
Lúc này sao có thể để nàng uống nước được, cô là đang muốn nàng có cảm giác khô cạn. Tô Vãn Khanh không với tay lấy nước cho nàng, trái lại chuyển sang một đề tài chẵng liên quan gì.
"Bộ phim này có cảnh giường chiếu, em có chuẩn bị gì chưa?" Đầu óc Thẩm Mộng Nhan bây giờ mọi phản ứng đều chậm nửa nhịp, nàng miễn cưỡng ném mạch suy nghĩ đang đặt ở tiếng rêи ɾỉ bộc phát kịch liệt, mơ hồ chuyển sang suy nghĩ về kịch bản.
"Em không biết nữa…" Nàng cảm thấy hơi chán nản, đoán chừng đến ngày hôm sau cũng sẽ giống như hôm nay bị đạo diễn lớn tiếng mắng mỏ. Đến lúc đó, nàng vẫn có thể tìm được một ai đó có thể ôm nàng, bao dung những tuỳ hứng của nàng sao.
Nàng vô thức nhìn sang Tô Vãn Khanh, đại minh tinh này đối xử với nàng dường như quá sức tốt. Nàng cũng không tự luyến cho rằng Tô Vãn Khanh vì có hứng thú với nàng nên mới làm như vậy, huống hồ Tô Vãn Khanh và nàng lại không phải cùng một loại.
"Em tiếp xúc với đàn ông rất bài xích, giống như hôm nay. Nhưng hôm đó lúc tôi chạm vào người em, em hình như rất có cảm xúc." Lời của Tô Vãn Khanh luôn có cảm giác mập mờ không rõ, nhưng lại giống một cây kim sắc nhọn đâm vào người khác.
Thẩm Mộng Nhan cho rằng cô đang tự mình giải nghĩa phỏng đoán của cô hôm trước, thế nhưng cô sao lại đem những lời này trực tiếp nói ra như vậy, nàng nào phải có cảm xúc, chỉ là do hôm đó quá căng thẳng mà thôi.
"Em chỉ là không biết lúc đó nên làm thế nào mà thôi."
Hai người phụ nữ đang ngồi trong một căn phòng chiếu phim a/v, nghiêm túc thảo luận biểu hiện lúc cao triều, tình cảnh này làm nàng có cảm giác không chân thật. Nàng vì để tránh xấu hổ, tầm mắt lại chuyển dời về phía TV, nhưng điều này rõ ràng là lựa chọn quá sức sai lầm của nàng.
"Cho nên đây không phải là để em xem, lúc cao triều rốt cuộc nên có vẻ mặt thế nào sao." Giọng Tô Vãn Khanh vừa dịu dàng vừa bình tĩnh, y như đang nói ly nước bị một con ruồi rơi vào, cho nên không thể cho em uống được.
Hai người phụ nữ trên màn hình đã tiến vào trạng thái đánh mất mình, những cánh hoa ướŧ áŧ đến không chịu nổi dung hoà lẫn nhau, không ngừng ma sát đυ.ng chạm. Phần eo vặn vẹo như sắp gãy ra, vị trí ống kính không làm phụ lòng khán giả, mang dịch thể không ngừng chảy ra từ bộ phận nào đó quay rõ mồng một.
Thẩm Mộng Nhan thử đem mặt mình diễn tả lại bộ dạng vừa sung sướиɠ vừa đau khổ đó, lúc thì cau mày lúc thì há mồm. Nàng biểu diễn một lúc, rồi quay sang trưng cầu ý kiến người bên cạnh.
"Biểu cảm của em thế nào?"
"Giống một đứa ngớ ngẩn đang lên cơn co giật phát bệnh thần kinh." Tô Vãn Khanh đánh giá rất đúng trọng tâm, cô còn chuẩn bị nói thêm điều gì nữa, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Thẩm Mộng Nhan, y như rằng nếu cô nói thêm một câu nữa nàng sẽ đem mặt vùi vào tô cơm đến chết nghẹn luôn, cô quyết định tạm thời không kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng nữa.
"Khó coi lắm hở?!" Thẩm Mộng Nhan nhìn TV, rõ ràng cảm thấy chẳng khác gì bao nhiêu.
"Xấu chết được." Tô Vãn Khanh cho một kích cuối cùng. Thẩm Mộng Nhan lập tức giống y như quả bóng bị xì hơi, dựa người vào ghế sô pha không nói một lời nào.
Tô Vãn Khanh nhìn đồng hồ, đã chín giờ rồi, là lúc bắt đầu việc chính. Mai nay cô còn có cảnh quay, hôm nay phải ngủ sớm một chút.
"Chuyện như này chỉ dựa vào tưởng tượng mà diễn thì rất khó, em đã từng trải nghiệm qua chưa?" Giọng của Tô Vãn Khanh rất nghiêm túc, thái độ của cô cũng làm Thẩm Mộng Nhan nghiêm túc theo. Thế nhưng nàng không dám nhớ lại, nếu giờ nhớ lại chẳng khác gì xé toạc vết thương một lần nữa, như thế nàng sẽ đau đến chết mất.
"Đại khái cũng từng, nhưng em không muốn nhớ lại." Thẩm Mộng Nhan có chút chột dạ, né tránh đôi mắt hẹp dài kia. Nàng cảm thấy chính mình hình như đang nhầm lẫn, đôi mắt lúc nào cũng mang cảm giác nhàn nhạt không nhìn ra ý vị kia sao trong nháy mắt trở nên sắc bén ác liệt đến vậy nhỉ.
Khoé miệng Tô Vãn Khanh nhếch lên một nụ cười nguy hiểm, cô từ từ tiến sát lại Thẩm Mộng Nhan, ánh mắt mê hồn mông lung một tầng sương mù. Thẩm Mộng Nhan mở mắt trừng trừng nhìn cô tiến đến, khoảng cách hai người đã vượt qua giới hạn an toàn, nàng cảm thấy mình nên lùi về sau, thế nhưng thân thể lại bị đôi mắt cô gắt gao đóng đinh trên ghế sô pha.
Ngón tay của Tô Vãn Khanh vẽ vài đường trên mặt nàng, từ cằm chuyển đến sườn mặt, rồi trợt đến sóng mũi cao nhỏ xinh của nàng. Cảm giác trên tay không tệ, da dẻ mịn màn, sờ cảm thấy rất dễ chịu.
Ngón tay dừng lại trên môi nàng, cô không muốn hôn, hôn là đại biểu cho hai người có tình cảm với nhau, thế nhưng nếu không hôn thì sao có thể gợi lên sóng tình ở nàng nhỉ. Môi của phụ nữ luôn mẫn cảm hơn những nơi khác rất nhiều, nếu như khiến môi một người phụ nữ cảm nhận được sự âu yếm và dịu dàng, như vậy bước kế tiếp có làm ra hành vi gì đại thể đều có thể được tha thứ.
Thôi bỏ đi, trong phim đã từng bị hôn đến mức môi sưng lên như hai miếng lạp xưởng, bây giờ cũng đang diễn, thì cố gắng làm tròn trách nhiệm của một diễn viên thôi.
"Vậy để tôi giúp em cảm nhận lại nhé, có được không?" Cô dẫn dắt từng bước, giống hệt con sói đang ngõ cửa nhà của cô bé choàng khăn đỏ, tiểu hồ ly ngoan ngoan, mở cửa ra đi.
Thẩm Mộng Nhan dường như bị lời nói của cô hù doạ, trong mắt hiện lên sự sợ hãi đến không thể tin nổi.
"Chị… chị nói gì vậy?" Nàng muốn xác nhận lại lần nữa, mong rằng suy nghĩ của Tô Vãn Khanh và nàng không phải cùng một ý. Nhất định là do nàng suy nghĩ nhiều rồi, sao lại cho rằng…
"Em không cần trưng biểu hiện như sắp bị cưỡиɠ ɧϊếp vậy, tôi sẽ không làm gì em cả, tôi là phụ nữ mà." Tô Vãn Khanh làm như đó là lẽ đương nhiên, giống như thi thoảng phát tác bệnh mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ hiện tại hai người phụ nữ trên TV đang dây dưa rốt cuộc là đang làm cái chuyện gì.
"Chỉ là tôi nhận lời chỉ dạy em, nếu như em biểu hiện không tốt chẳng phải chứng minh tôi không có năng lực sao, chỉ là để em cảm nhận sơ sơ một chút."
Lý do này rất trọn vẹn… Hai người con gái trên TV lên cao triều cũng mấy đợt rồi, sao vẫn còn rên lớn tiếng như thế… Cái gì gọi là cảm nhận sơ sơ một chút… May là lúc nãy đã đi tắm trước rồi…
Trong đầu Thẩm Mộng Nhan nổ một tiếng động lớn, cũng không biết mình đang nghĩ cái gì nữa. Trong mắt chỉ còn sót lại gương mặt quá sức gần của Tô Vãn Khanh, gần đến nỗi lông mi của hai người họ đều chạm vào nhau, lúc cô nói hơi thở phả vào khuôn mặt của nàng, mang theo mùi hương lành lạnh của nước hoa.
"Chị muốn…" Lúc mở miệng tựa hồ cọ xát với đôi môi cô, Thẩm Mộng Nhan nghiêng đầu đi, mới có thể tiếp tục nói: "Chị muốn làm gì?"
Cửa đã mở được một nửa rồi, thế nhưng vẫn bị khoá xích ngăn cản nó tiếp tục mở hết ra. Tô Vãn Khanh lùi về sau một chút, cho nàng chút không khí để thở.
"Hôn nhau, trong kịch bản cảnh hôn có rất nhiều, lúc em và nam chính hôn có thể tìm thấy cảm giác không? Nếu như không, vậy bây giờ tôi giúp em tìm cảm giác trước."
Chính mình bước vào giới giải trí rốt cuộc có phải là lựa chọn chính xác hay không, muốn trả thù một người, có rất nhiều cách thức, nhưng cách tốt nhất chính là đứng ở nơi cao hơn họ, sau đó cúi đầu nhìn xuống họ. Đầu óc Thẩm Mộng Nhan lúc này đột nhiên rõ ràng, cũng chưa từng có lúc nào tỉnh táo như lúc này.
Tô Vãn Khanh đã tiếp cận mình đến như vậy, cứ cho là thế giới bị nổ tung, lòng thương cảm bộc phát cũng sẽ không đối tốt với nàng như thế này. Ở một nơi như cái giới giải trí, ai tiếp cận ai mà không có mục đích? Thế nhưng nàng vẫn không rõ mục đích cô tiếp cận mình là vì cái gì, nàng chỉ là một người mới, Tô Vãn Khanh có thể thu được gì từ nàng?
Thế nhưng nàng cũng không ngốc chủ động đi đâm thủng lớp nhựa lần này, nếu Tô Vãn Khanh đã chủ động tiếp cận nàng, vậy nàng tại sao phải từ chối?
Trong đầu đột nhiên hiện lên một từ, quy tắc ngầm.
Muốn một bước lên trời, muốn nổi tiếng hơn người kia, muốn sớm có một ngày nghênh đầu trước mặt cô ta? Thẩm Mộng Nhan quay đầu sang, hai tay gác lên cổ Tô Vãn Khanh, đôi mắt nhẹ nhàng khép hờ, phát ra tín hiệu mời chào.
Tô Vãn Khanh là ai, ở trong giới giải trí lăn lộn bao nhiêu năm như vậy, từ nơi thấp nhất leo lên đến vị trí như ngày hôm nay, loại người nào mà chưa từng gặp qua? Tâm trạng phức tạp của Thẩm Mộng Nhan không ngừng biến hoá trước mắt cô nhìn tựa như một đứa bé vậy, xem ra nàng đã nghĩ thông rồi?
Muốn lợi dùng cô? Cô ngược lại cũng không để tâm, mà thực muốn xem Thẩm Mộng Nhan có bản lĩnh này hay không, có thể từ chỗ cô lấy được bao nhiêu thứ, hay là, đánh mất bao nhiêu thứ.
Cô cũng đang trả thù, hay đúng hơn là, cả hai người họ đều đang trả thù cùng một người mà lợi dụng lẫn nhau. Chỉ khác một điều, mục đích trả thù của cô là cả hai người.
Tô Vãn Khanh vì nghĩ đến điều này mà bật cười, đôi môi mỏng lần đầu cong lên một nụ cười chân thật, cả ánh mắt cũng ấm áp rất nhiều.
Thẩm Mộng Nhan vẫn luôn biết Tô Vãn Khanh rất đẹp, nếu không sao có thể hấp dẫn ánh mắt của biết bao nhiêu người như vậy. Thế nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Vãn Khanh chân thật như vậy, cười vui vẻ, chân mày lá đao. Tim đột nhiên khẽ động, loáng thoáng chút mong đợi.
Nàng theo ý của Tô Vãn Khanh nằm ngả người lên ghế sô pha, chiếc đầm ngủ của nàng bị tuột lên, để lộ đôi chân trơn bóng như ngọc của nàng ngoài không khí. Đầu nàng nghiêng một bên, nhìn về phía TV, hai người bên trong không biết đã bắt đầu đợt thứ mấy, bọn họ rõ ràng rất mệt rồi, tiếng thở dốc đã yếu dần đi.
Thế nhưng ngoài này chỉ vừa mới bắt đầu, bây giờ đổi lại là đến lượt hai nàng diễn nhỉ, diễn xuất trong một căn phòng không có ống kính, khán giả cũng chỉ có hai người cô và nàng.
Tô Vãn Khanh nắm cằm, xoay mặt nàng quay lại, hai người ở trong mắt đối phương đều nhìn thấy nhau rõ ràng. Nếu đều đã hiểu, vậy cũng không cần thiết nói thêm mấy lời thừa thãi nữa, cô liếc mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, không lệch so với dự trù của cô là bao.
Đôi tay đặt trên vòng eo thon nhỏ của nàng, nụ hôn của Tô Vãn Khanh nhẹ nhàng đặt lên giữa đôi chân mày nàng, trợt xuống dọc theo sống mũi. Đầu tiên cô thăm dò chạm vào môi Thẩm Mộng Nhan, ngậm lấy môi dưới của nàng, đầu lưỡi không ngừng trêu ghẹo.
Thẩm Mộng Nhan nhắm hai mắt lại, nàng không ngờ rằng Tô Vãn Khanh lại dịu dàng như vậy, cánh môi được ngậm trong ấm áp, được một vật nhỏ trơn trượt không ngừng trêu ghẹo, được tay cô vòng quanh người.
Tô Vãn Khanh vén đầm ngủ của nàng lên, ngón tay không hề bị gì ngăn trở tiếp xúc với da thịt trắng ngần của nàng, giống như lần đầu cùng nàng gặp mặt, ngón tay không ngừng quanh quẩn ở bên hông. Người kia vẫn mẫn cảm run rẩy, giống hệt lần đầu, dường như không có gì thay đổi.