Chuyển ngữ: Wanhoo
Dường như Hách Liên Anh đã lên lịch với Ninh Thư, ngoại trừ ngày tuyết rơi và đổ mưa, những ngày còn lại đều đến tấn công thành trì như đúng năm rưỡi sáng dậy tập bài thể dục theo đài, khác nhau ở chỗ có máu chảy thành sông thôi.
Ninh Thư đứng trên tường thành nhìn xuống thằng cha Hách Liên Anh khốn khϊếp phía dưới mà rất muốn chửi bậy. Đây là chiến tranh của cải, chiến tranh lương thực, con số quân lưng chi một ngày đều là con số khiến người khác giật mình.
Không biết có thể kiên trì bao lâu, hơn nữa có vẻ như đại nguyên soái Thẩm Phong không muốn tiếp tục. Thế nhưng nếu không tiếp tục vậy những cái mạng đã ghi lại sẽ chỉ ra đi uổng phí, nên vẫn đành phải giằng co như thế này.
Ninh Thư lại nhận được thư của Lý Ôn, là thư gửi riêng cho cô. Trong thư ghi rất rõ ý của Lý Ôn, mặc dù rất mong Ninh Thư có thể thắng trận nhưng vẫn hy vọng Ninh Thư có thể kiên trì, thái độ phải cứng rắn.
Cuối thư còn có một đoạn lo lắng của anh trai, dù đoạn thư này có thật lòng bao nhiêu Ninh Thư cũng không để tâm quá nhiều vào nó. Là một hoàng đế, mỗi một hành động mỗi một dáng vẻ mỗi một câu chữ đều mang suy tính sâu xa.
Hôm nay đẹp trời, qua một ngày bão tuyết mặt đất phủ đầy bông tuyết. Ban đầu Ninh Thư còn tưởng ngày nắng to, di chuyển khó khăn như hôm nay Hách Liên Anh sẽ không đến tấn công thành. Mà không ngờ không chỉ đến tấn công, các thát tử còn đều tuyệt vọng quyết đánh đến cùng cơ.
Bây giờ đã là mùa đông, năm nay cố gắng mấy cũng không có thu hoạch. Cả Hách Liên Anh luôn dửng dưng cũng cau có mặt mày nghiêm trọng, hắn ngẩng đầu nheo mắt nhìn Ninh Thư đứng cạnh lá cờ.
Mặt trời tỏa ánh nắng rực rỡ chiếu xuống người nàng, áo giáp của nàng hắt ra những ánh sáng trắng chói mắt, hắn không cả nhìn rõ khuôn mặt công chúa Gia Huệ.
Đoạn Tinh Huy đứng bên cạnh Ninh Thư, nhìn thấy đôi mắt vẫn luôn nhìn công chúa Gia Huệ của Hách Liên Anh thì cực khó chịu, hắn không cầm lòng được nhắc nhở Ninh Thư bên cạnh: “Công chúa, thát tử Bắc Mạc lòng lang dạ thú, tuyệt đối công chúa không được thỏa hiệp.”
Ngày nào cô cũng được nghe câu này làm cô ngứa tai lắm rồi. Đoạn Tinh Huy trầm mặc ít nói, vẫn luôn kiệm lời trước mặt nguyên chủ, mà giờ lại cứ luyên thuyên làm cô phiền muốn chết.
Hách Liên Anh mím môi nhìn hai viên ngọc trên tường thành, hắn mất khống chế cầm cung tên bắn Đoạn Tinh Huy.
Không biết có phải do hôm nay gió mạnh hay không mà mũi tên nhắm Đoạn Tinh Huy lại phi đến Ninh Thư.
Ninh Thư: ¥%@#*
Đứng chung với anh bạn nam chính có khác, thí tốt mãi mãi là kẻ xui xẻo.
Ninh Thư đang định tránh đi nhưng đột nhiên cơ thể mất kiểm soát, hơn nữa linh hồn cô như muốn thoát ra khỏi cơ thể.
Ninh Thư hoảng hốt, xảy ra chuyện gì thế này? Tại sao cơ thể lại không nghe lời?
Đoạn Tinh Huy nhìn mũi tên lao vun vυ't đến công chúa Gia Huệ mà công chúa vẫn đang ngây ngốc không biết tránh né thì trái tim khủng hoảng mạnh.
Đoạn Tinh Huy vội vàng rút kiếm chém tên thế những mũi tên vẫn lao đến Ninh Thư, mũi tên chệch đường đi đâm vào vai Ninh Thư.
Ninh Thư kêu một tiếng, tiếng mũi tên đâm thủng da thịt vang bên tai, ngay sau đó cơn đau điếng xông lên bao trùm cả đại não.
Mẹ nó thốn, đau quá trời.
“Ting, hoàn thành nhiệm vụ, có rời khỏi thế giới hay không?” Âm thanh máy móc cứng nhắc vang lên trong ý thức Ninh Thư.
“Có, có, có...” Ninh Thư nghĩ bụng rời khỏi nhanh nhanh lên, đau quá thể rồi. Dù cô phải rời khỏi thế giới cũng không nhất thiết cần bắn cô một mũi tên chứ.
Hệ thống chơi đểu mình nhá!
Linh hồn Ninh Thư rời khỏi cơ thể công chúa Gia Huệ trong nháy mắt.
Chuyện xảy ra quá nhanh, đến khi mọi người tỉnh táo lại mới ý thức được tướng lĩnh triều Đại Ung bị bắn chết.
Thát tử Bắc Mạc đều đấm ngực hoan hô, sĩ khí tăng vọt, sùng bái kính nể nhị vương tử Hách Liên Anh của bọn chúng.
Còn Hách Liên Anh được xem như anh hùng lại run tay nắm chặt cung tên, mặt hắn hơi tái, con ngươi lay động. Rõ ràng nàng có thể tránh, thực lực của nàng không đến mức không tránh được mũi tên này.
Hơn nữa người hắn muốn bắn chết không phải nàng.
Hách Liên Anh phẩy tay, hô cao giọng: “Đánh chuông lui binh.”
Việc này...
Rõ ràng đây là thời cơ tốt nhất công thành, tại sao phải lui binh?
Một tướng lĩnh thát tử hỏi Hách Liên Anh: “Nhị vương tử, đây là thời điểm sĩ khí Đại Ung tụt xuống, giờ là lúc tấn công thuận lợi tại sao phải lui binh?”
“Bốp.”
Hách Liên Anh tát vào mặt tướng lĩnh kia, nghiến răng nói: “Bổn vương tử nói lui là lui.”
Hách Liên Anh quay đầu ngựa, ngoảnh lại nhìn lướt qua vị trí chỉ huy của công chúa Gia Huệ. Hắn thoáng thấy đôi mắt trong veo lạnh lùng thanh cao mà lại mang nét khinh khỉnh tinh ranh, nhưng giờ người ở đó đã không còn.
Chắc là nàng không dễ chết như vậy đâu.
Đoạn Tinh Huy ôm công chúa Gia Huệ đến lều quân y, hét: “Mau cứu nàng, mau mau cứu nàng...”
Đoạn Tinh Huy lo lắng đi qua đi lại chờ ở ngoài lều. Đoạn Tinh Huy đang nôn nóng, sợ hãi, và còn cả cảm xúc không muốn nàng chết mãnh liệt. Chỉ nghĩ đến cô gái này phải chết là trái tim Đoạn Tinh Huy đau nhói.
Công chúa Gia Huệ rên lên khi rút mũi tên ra. Nàng hé mở đôi mắt, nhìn lều trại đơn sơ và tự hỏi tại sao nàng vẫn sống? Hay là nàng đang ở trong lều của thát tử Bắc Mạc? Cơn đau ùa về và công chúa Gia Huệ hôn mê bất tỉnh.
Công chúa Gia Huệ không có việc gì khiến tất cả mọi người trong quân doanh đều thở phào. Nhất là Thẩm Phong đây, tuy trên chiến trường đao kiếm vô tình thế nhưng công chúa cùng mẹ đẻ với hoàng đế chết thi dù ông có góp nhiều công lao đi nữa hoàng đế cũng chẳng để tâm.
Công chúa Gia Huệ cảm thấy mình như đã mơ một giấc mộng dài. Không biết có phải khi trúng tên nàng mơ thấy đời trước của mình hay là tình hình hiện tại của mình nữa.
Nàng nhìn các cô gái quỳ nghiêm túc, mắt đỏ au trước mặt mình. Nàng sờ cây roi và mỉm cười.
Nàng chỉ cần biết là nàng không thảm thương, không bị người khác sỉ nhục, không sống trong địa ngục đau khổ. Nàng không khiến hoàng huynh thất vọng, nàng là công chúa tôn quý nhất triều Đại Ung như trong giấc mơ là được rồi.
Công chúa Gia Huệ mỉm cười khi trông thấy Đoạn Tinh Huy. Đây là chàng trai nàng yêu sâu đậm trong giấc mơ, hắn đang nhìn nàng bằng đôi mắt lo lắng.
Con gái thì đã sao, chưa chắc con gái đã không bằng con trai. Nàng sẵn sàng cả đời không lấy chồng, cả đời chinh chiến vì hoàng huynh. Dù có cực khổ vẫn hơn bị rất nhiều đàn ông chung đυ.ng, ăn cám lợn, sống vật vờ người không ra người quỷ không ra quỷ không có lòng tự trọng.
Dù chỉ là một giấc mơ thế nhưng giấc mơ ấy lại quá chân thực.
Đoạn Tinh Huy lại gần hỏi thăm công chúa Gia Huệ bằng đôi mắt chứa chan tình cảm kỳ lạ: “Công chúa, người có sao không?”
Công chúa Gia Huệ sửng sốt một lúc, hình như đã rất lâu rồi không nghe thấy giọng nói của Đoạn Tinh Huy.