Ninh Thư

Chương 54: Tướng Quân Yêu Thôn Nữ (23)

Chuyển ngữ: Wanhoo

Đợi nhị vương tử đi rồi Ninh Thư mới chuẩn bị về cung ở. Mẹ nó, Ninh Thư không tin nhị vương tử dám chặn cô ở trong hoàng cung đâu. Có Lý Ôn ngồi vững ở hoàng cung, cho nhị vương tử mười lá gan cũng chẳng dám nhảy nhót trước mặt Lý Ôn ấy.

Quanh đi quẩn lại cô vẫn nên về cung thôi.

Ninh Thư ngồi xe ngựa chạy về phía hoàng cung. Không biết tại sao nhưng Ninh Thư cảm thấy bất an, không thể phủ nhận việc nỗi sợ thấm vào xương máu của nguyên chủ có ảnh hưởng đến cô, khiến cô buộc phải gấp rút chứng thực chuyện hòa thân với Lý Ôn.

Ban đầu còn tưởng nhiệm vụ lần này đơn giản cơ. Chuyện vặt của Đoạn Tinh Huy và Nhị Nha chẳng đáng là gì khi so với quốc gia đại sự. Điều kiện quan trọng nhất trong nhiệm vụ này đó là không bị hòa thân nhé.

Ninh Thư đang suy nghĩ thì con ngựa hí một tiếng, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Ninh Thư ngồi trong xe bám vào thành gỗ ổn định cơ thể, cô hỏi vọng ra: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Người đánh xe nơm nớp lo sợ trả lời: “Công... Công chúa, có người giữ ngựa ạ.”

Ninh Thư có dự cảm chẳng lành, cô cắn môi vén mành thì trông thấy một người đàn ông đang giữ cương ngựa, khiến con ngựa đang chạy phải dừng lại.

Ninh Thư không có cảm giác với người đàn ông này nhưng cơ thể lại run lên sợ hãi.

Là nhị vương tử.

Đệch, Ninh Thư chịu đựng mọi mặt cảm xúc xao động trong lòng, cô nghiến răng tháo roi bên hông xuống vụt người đàn ông kia. Thế nhưng nhị vương tử tránh được roi của Ninh Thư, hắn ngồi trên con ngựa kéo xe và nghiêng người ngạc nhiên với Ninh Thư.

Ninh Thư sầm mặt, nhị vương tử tránh được roi của cô cơ đấy. Cô đã tập roi rất lâu mới quen tay được, hai lần vụt Đoạn Tinh Huy đều không tránh được. Người đàn ông này không chỉ mạnh hơn Đoạn Tinh Huy đôi phần thôi đâu.

Nhị vương tử đánh giá suồng sã Ninh Thư bằng cặp mắt sắc bén, đôi mắt kia mang vẻ hài lòng, “Ngươi là công chúa Gia Huệ? Sao vừa thấy ta ngươi đã đánh thế này?”

Cơ thể Ninh Thư mất khống chế mà run lên dưới cái nhìn của nhị vương tử. Đây là phản xạ sợ hãi có điều kiện, cơ thể sợ hãi người đàn ông này.

Nhị vương tử hỏi Ninh Thư, “Ngươi biết ta là ai không?” Giọng hắn rất trầm và gợi cảm nhưng lại khiến cho Ninh Thư cảm thấy dựng tóc gáy như nghe thấy tiếng rắn trườn trên da.

Ninh Thư hừ lạnh không trả lời, cô sợ mình hé răng sẽ để lộ tiếng run của mình, cô vung cây roi trong tay lên.

Nhị vương tử lại né tránh nữa, đôi mắt mị hoặc nhìn Ninh Thư chằm chằm, quát lớn: “Bổn vương tử đang hỏi ngươi đấy, ngươi bị làm sao mà không trả lời. Ngươi có phải công chúa Gia Huệ hay không?”

Định mệnh, sao thằng cha này lợi hại thế. Ninh Thư cắn môi, phải mau chóng chiến thắng nỗi sợ của cơ thể này, phải mau chóng làm chủ cơ thể này, không để bản thân bị cơ thể này không chế.

Ninh Thư phiền muộn, bao giờ mình mới có thể ngăn được cảm xúc trong nhiệm vụ đây?

Ninh Thư hít sâu một hơi, cô hừ nhẹ nhảy xuống xe ra tay với nhị vương tử. Ninh Thư nghiến răng vung roi thật mạnh, cây roi ma sát với không khí tạo ra tiếng gió vun vυ't.

Nhị vương tử thấy Ninh Thư không nể nang như gặp kẻ thù gϊếŧ cha thì hắn cũng buộc phải nghiêm túc. Hắn vừa né roi vừa muốn áp sát khống chế Ninh Thư, thế nhưng Ninh Thư không để hắn lại gần.

Mẹ nó, sao thằng cha biếи ŧɦái này lợi hại thế nhỉ. Nếu cơ thể không có luồng kình khí mỏng manh, e là bây giờ Ninh Thư không kiên trì được nữa rồi.

Dường như nhị vương tử đã mất kiên nhẫn, hắn bỗng tóm được roi của Ninh Thư, gai nhọn ngoài roi chọc thủng lòng bàn tay nhị vương tử.

Nhị vương tử sững sờ buông roi ra, hắn nhìn bàn tay đầm đìa máu của và chau mày, “Ngươi làm cái gì vậy, ta chỉ nói với ngươi mấy câu mà thôi, ngươi bị điên à.”

Ninh Thư đổ mồ hôi lạnh khắp người. Đây là địa bàn triều Đại Ung, nhị vương tử sẽ phải kiêng dè, cô dám chắc hắn sẽ không dám gây ra chuyện gì.

Nhị vương tử mặc kệ bàn tay đầy máu của mình, hắn hỏi Ninh Thư: “Ngươi có phải Gia Huệ hay không?”

Ninh Thư hất cằm kiêu ngạo, dõng dạc trả lời: “Bổn cung chính là công chúa Gia Huệ. To gan ngạo mạn dám cản xe ngựa của bổn cung!”

Nghe thấy Ninh Thư thừa nhận mình là công chúa Gia Huệ, đôi mắt nhị vương tử sáng lên, hắn cong khóe miệng hỏi: “Chắc hẳn ngươi biết ta là ai chứ?”

“Là Hách Liên Anh muốn hòa thân với ngươi, nhớ chưa?” Hách Liên Anh gằn từng chữ.

Ninh Thư bật cười, dựa vào đâu mà hắn cho rằng mình muốn hòa thân với hắn. Ninh Thư lười nói chuyện với hắn, cô lên xe ngựa nói với đánh xe: “Vào cung đi.”

Lần này Hách Liên Anh không cản Ninh Thư nữa, hắn cứ nhìn theo xe ngựa cho đến khi rẽ mất. Hắn cúi xuống nhìn máu ở bàn tay đang rỏ giọt rơi xuống tạo thành những bông hoa máu trên phiến đá xanh.

“Công chúa Gia Huệ Lý Tuyết San.”

Ninh Thư về điện Lan Uyển của mình trước, cô rất được Diệu Tình nhiệt liệt chào đón thế nhưng Ninh Thư chẳng hào hứng với Diệu Tình. Một thời gian không gặp, cô cảm thấy đóa hoa Diệu Tình héo đi nhiều, trông một tòa cung điện rộng lớn như thế này có khác gì ở lãnh cung đâu.

Ninh Thư mới ngồi một lát ở điện Lan Uyển thì hoàng hậu đã đến ngay sau đó. Trông thấy Ninh Thư, câu đầu tiên hoàng hậu hỏi đó là có phải cô muốn sống luôn trong cung không?

Ninh Thư gật đầu, hoàng hậu mỉm cười ngay. Sau khi bắt đầu tuôn ra một tràng khách sáo, hoàng hậu bỗng buồn bã: “Tiếc là muội phải đi hòa thân. Tẩu sẽ khuyên hoàng huynh muội, không để muội đến cái nơi khỉ ho cò gáy kia. Nhà mẹ Đỗ quý phi một mực muốn muội đi hòa thân ở trên triều đấy. Muội nói xem sao Đỗ quý phi có thể nhẫn tâm, bắt một cô bé như muội rời xa quê hương chứ.”

Cuộc chiến giữa hoàng hậu và Đỗ quý phi vẫn luôn quyết liệt. Cho tận trước khi hòa thân mà hoàng hậu vẫn còn muốn cô xử lý Đỗ quý phi, hiển nhiên hoàng hậu nghĩ rằng lần này cô không chạy đâu thoát.

Về việc khuyên Lý Ôn, câu này nghe qua thì ổn thôi chứ thật lòng nào có ra gì.

Ninh Thư chẳng buồn làm nũng, cô nói thẳng: “Hoàng tẩu à, có phải hòa thân hay không là quyết định của hoàng thượng chứ không phải quyết định của người, cũng chẳng phải quyết định của Đỗ quý phi.”

Ninh Thư không nể mặt, câu này chỉ kém câu các ngươi miễn chõ mõm vào chuyện của bổn cung thôi.

Hoàng hậu bất ngờ khi Ninh Thư khó chịu. Hoàng hậu rủa cô đi hòa thân là đáng nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ giỏi đoán ý người khuyên bảo Ninh Thư: “Muội đừng lo quá, hoàng huynh thương muội như vậy sẽ không để muội đi hòa thân xa quê nhà đâu.”

Tuy đang khuyên nhưng giọng nói vẫn chua lòm, Ninh Thư cắt ngang: “Muội mệt rồi hoàng tẩu.”

Hoàng hậu khựng mặt sau cùng đành phải ra về.

Sau khi hoàng hậu ra về là đến phi tần hậu cung đua nhau đến điện Lan Uyển. Ninh Thư không có hứng với họ, thời gian của cô không dành để lãng phí trên những cô gái đó.