Hoàng Tộc Bị Nguyền Rủa

Chương 1: Nàng Công Chúa Bị Nguyền Rủa

Những tiếng đàn luýt, kèn, tù và vang rền khắp nơi trong tiết trời giá lạnh, khiến bụi cát giữa những ngón chân tôi tưởng chừng như cũng rung lên. Mỗi nhịp gõ lên các thùng rượu, mỗi lời thì thầm hay tiếng cười nói, mỗi lời ca khúc hát ngân vang, tất cả lại khiến tim tôi đập dồn nhanh hơn — vì một lý do nào đó mà tôi không biết, và cũng chẳng buồn tìm hiểu vì sao. Tôi chỉ tập trung vào thứ trên tay mình. Chăm chú hết mức có thể. Những ngón tay thon dài bắt đầu cắt xuyên qua nhành cây lim, mắt cay xè và cổ họng như bị nghẹn lại khi một dòng cảm xúc chầm chầm rót vào trong tôi, gặm nhấm với thực tế rằng mình là người duy nhất bị bỏ mặc lại bên ngoài bữa tiệc này.

Cũng chẳng phải điều gì mới mẻ gì. Mọi chuyện vẫn luôn diễn ra như thế trong suốt hơn một thập kỷ qua, khi tôi luôn là kẻ duy nhất bị ném ra khỏi lâu đài, trong khi gia tộc bên nhà mẹ tôi tổ chức tiệc tùng hay ăn mừng dịp nào đó. Tôi cũng chẳng phàn nàn gì về chuyện ấy. Với vị trí là người hầu cận cho bác ruột của mình, tôi được đặt dưới sự bảo hộ của ông, và vì thế tôi có mọi quyền để xông qua những cánh cửa đó, đi thẳng tới ngồi ở những dãy bàn cao, ăn uống cùng các anh chị em họ của tôi và nói chuyện phiếm về những chàng hiệp sĩ ga lăng cùng họ.

Tôi là một Công chúa Hoàng gia. Liệu có ai dám khước từ sự hiện diện của tôi hay ngăn cấm tôi không được phép tham gia cùng họ không?

Thậm chí ngay cả người đàn bà cá hồi kia cũng chỉ có thể sôi sục giận dữ trong cơn thịnh nộ kìm nén của bà ta mà không được phép mở miệng đuổi tôi đi. Tôi vẫn có chút quyền lực, cho dù thảm hại thế nào, bởi nó là thứ đi kèm với xuất thân của tôi.

Xuất thân của tôi!!!

Ồ, vì sự hủy diệt mà tôi đã đem đến cho vùng đất và con người nơi đây bằng sự ra đời của mình, nó đã trở thành một lời nguyền rủa, cũng như là lợi ích của bản thân tôi.

Họ ghét tôi. Lãnh chúa béo Wyman Manderly, lãnh chúa có đôi mắt màu nhợt nhạt Roose Bolton, hay lãnh chúa khổng lồ Jon Umber — tất cả bọn họ đều căm ghét xuất thân của tôi. Đôi lúc tôi cũng tự hỏi về lời nguyền rủa mà tôi đang mang trên mình. Liệu cha tôi có biết tất cả những điều này không? Liệu cha tôi có hiểu được sai lầm mà ông đã gây nên khi mang tôi đến với thế giới này? Có phải đó là lý do vì sao mà ông vứt bỏ tôi cho những người mà ông đã từng chiến đấu chống lại với máu và oán thù?

Tôi chỉ có thể tự suy đoán về điều mà cha đã dự định, khi ông quyết định bỏ đi cùng mẹ tôi. Hay ông đã nghĩ gì, khi biết tôi là người sống sót mà không phải mẹ. Cha nên ghét tôi. Hẳn ông ấy ghê tởm tôi, vì sự ra đời của tôi đã khiến mẹ phải chết.

Vua Rhaegar Targaryen Đệ Nhất, cai trị Bảy Phụ Quốc, là người ngồi trên Ngai Sắt hiện nay, chiếc ngai đã gϊếŧ chết Vua Điên Aerys. Tôi không chắc chắn về mực độ chân thật của lời đồn ấy. Bởi vì có một bài hát kỳ quặc mà Sansa hay hát, nó viết về một vị hiệp sỹ suy đồi là kẻ đã gϊếŧ lão vua điên. Nếu những gì mà vị học sĩ già Luwin dạy cho tôi, Robb và Sansa là sự thật. thì Vua Điên đã bị những thanh kiếm đúc trên ngai đâm thủng, và chết đi cũng giống như Bạo Chúa Maegor khi xưa. Và tôi, Visenya Targaryen, được gửi tới đây, mặc cho trái tim tôi tan chảy rồi lại đông cứng trong vùng đất lạnh lẽo này, để cha tôi không cần phải nhìn thấy đứa trẻ sát nhân đã gϊếŧ chết người phụ nữ yêu dấu của ông — Lyanna Stark nữa.

Tôi tự hỏi những người anh em họ của mình đang làm gì bên trong, khi tôi vót nhọn đầu một mũi tên bằng con dao găm sắc bén của mình. Robb, anh họ tôi, gần như là một người anh trai ruột đối với tôi, có lẽ đang ngồi nhớ lại tên các gia tộc, gia huy và gia ngôn của họ, trong khi tất cả các lãnh chúa và phu nhân của phương Bắc sẽ lợi dụng mọi cách có thể để đưa con gái của họ lại bên cạnh anh ấy.

Phu nhân Catelyn có lẽ sẽ khuyến khích Robb khiêu vũ với mấy cô tiểu thư xinh đẹp đó, để làm hài lòng đôi mắt của các vị lãnh chúa, kể cả khi bà ta không coi bọn họ tương xứng với địa vị và quyền thế của con trai mình. Bà ta sẽ muốn một cô con dâu đến từ một gia tộc giàu có hơn, với một đội quân hùng hậu hơn thế.

Tôi có thể hiểu được suy nghĩ đó của bà ta, thật sự vậy. Nhưng tôi không bao giờ hiểu được tại sao bà ta lại khinh ghét tôi đến nhường ấy, hay bất cứ việc gì tôi làm ngay từ những ngày đầu. Giờ đây, khi tôi đã lớn khôn, từ một đứa trẻ chỉ muốn bánh mật ong trở thành một thiếu nữ trưởng thành khao khát được công nhận, tôi đã học được luật lệ ở vùng đất này, nơi mà kỹ năng chiến đấu để sống sót quan trọng hơn nhiều lần so với việc được yêu mến hay không.

Dù vậy, Lãnh chúa Stark là một người khác biệt. Ông ấy dạy tôi về lòng tự trọng, về công lý. Ông ấy dạy tôi về gia đình và sự gắn kết của tập thể, dạy tôi về những quy tắc và luật lệ mà bất cứ người nào cũng buộc phải tuân theo. Mặc dù có những lúc tôi tự hỏi liệu ông ấy có phải kìm nén để không rút thanh đại kiếm Băng ra cứa ngang cổ tôi, kết thúc cái sinh mạng bé nhỏ này một lần cho xong mỗi khi Đức Vua cha tôi làm điều gì đó khiến ông ấy không hài lòng hay không.

Tôi biết lãnh chúa Stark căm ghét hoàng gia. Ông ấy ghê tởm Vua Rhaegar, và mỗi lần bác tôi phải làm chuyện đó nhân danh công lý của hoàng tộc, ông ấy sẽ bật ra tên cha tôi như thể có độc trên lưỡi mình. Cả Lãnh chúa Stark và dân chúng phương Bắc đều không có chút thiện cảm nào với hoàng tộc. Điều duy nhất ràng buộc lòng trung thành của họ với hoàng thất là tôi. Và tôi mang trên mình gánh nặng ấy như thể một con vật nuôi phải chịu đòn roi từ chủ của nó, hay một con ngựa phải thồ kéo cả một cái xe khổng lồ.

Tôi muốn dứt mình khỏi cái danh mang lại điềm xấu, nhưng chẳng biết phải làm sao. Tôi nghĩ hẳn tôi sẽ cứ thế chết đi, mang theo tội lỗi của mẹ xuống mồ cùng mình. Phu nhân Lyanna Stark cũng không được tha thứ. Cả vương quốc vẫn nguyền rủa trên nắm xương tàn của bà ấy, vì đã bỏ trốn cùng một người đàn ông đã có gia đình, và sinh ra một đứa con hoang.

Phải, tôi là một đứa con hoang!

Tên của tôi khi mới sinh ra là Visenya Waters, cho tới khi cha tôi Vua Rhaegar hợp pháp hóa thân phận tôi, trước mặt triều đình và tất cả các triều thần, quân nổi loạn cũng như phe trung thành, bạn bè hay kẻ thù, và tuyên bố tôi là Visenya Targaryen.

Lãnh chúa Stark từ chối gọi tôi là Visenya, cũng như ông ấy không cho phép bất cứ ai trong lâu đài mình gọi tôi bằng cái tên ấy. Bác đặt cho tôi cái tên Lyarra, vì tình yêu mà ông dành cho cả mẹ và em gái của ông. Đó là một cử chỉ thật ngọt ngào, tôi chắc chắn vậy, nhưng dân chúng phương Bắc vẫn ghét cái tên “Lya”, vì mẹ tôi đã mang máu và cái chết tới cửa nhà họ.

Dù vậy, tôi vẫn yêu bà. Cho dù mẹ tôi có phạm sai lầm thế nào, bà vẫn là mẹ tôi, là người đã dùng mạng sống đánh đổi để sinh ra tôi. Tôi ước giá như bà còn sống, để tôi có mẹ yêu thương mình và hát ru cho tôi ngủ, hay chải tóc cho tôi, giống như phu nhân Catelyn vẫn hay chải tóc cho Sansa, để được biết thế nào là yêu và được yêu thương lại.

“Điều gì tệ hơn hả, Visenya?”. Cái lưỡi đầy gai góc của gã hiệp sĩ ác mộng bật từng lời như cắt vào không khí với mùi bia, rượu nồng nặc khiến tôi suýt nôn mửa. “Làm một đứa con hoang hay là một Công chúa?”.

Tôi từ chối nhìn vào đôi mắt xanh màu ngọc lục bảo kia và khiến gã hài lòng với chiến thắng bằng cách để lộ ra tôi đã bị tổn thương thế nào với những lời đơn giản ấy của gã. Tôi vẫn không thể hiểu được tại sao Đức Vua cha tôi lại đặt niềm tin vào gã đàn ông này và phong hắn làm cận vệ của tôi, trong khi trông hắn chả có một chút nào ra dáng của một hiệp sĩ. “Còn điều gì tệ hơn việc bị tống khứ khỏi chính gia đình của mình và chịu lưu đày mục ruỗng ở một nơi lạnh lẽo như thế này chỉ để bảo vệ một đứa trẻ sao?”. Tôi đáp trả, và lần này đến lượt gã hiệp sĩ nổi giận. Tôi thích đâm chọc gã bằng cả lời nói và kiếm đao. Gã phẫn uất vì phải chịu lệnh đi theo bảo vệ tôi, phải rời ra miền Nam đầy nắng ấm để tới phương Bắc giá rét này. Gã phẫn hận vì phải rời xa vùng đất mà hắn đã lớn lên và quen thuộc. Về cơ bản, gã oán ghét tôi. “Ồ, ông phải tha thứ cho ta! Sao ta có thể sai lầm như vậy? Chẳng phải cũng chính là đứa trẻ đã cứu ông khỏi bị đâm trong rừng đó sao? Ông có thể làm một việc nào đó cho ra hồn không, Ser Jaime?”.

Mặc dù trông gã bình thản và câm lặng, tôi thừa biết gã đang ngấm ngầm ủ ra một sự sỉ nhục khác trong đầu, với một lời bình gai góc khác chĩa về phía tôi. Gã đã dạy tôi cách chiến đấu. Nếu ai đó gọi việc bỏ rơi một đứa trẻ bảy tuổi một mình trong núi, để nó trở nên không sợ hãi, hay đánh nó nhừ tử bằng gậy gỗ cho tới khi phải đầu hàng để trở nên kiên cường là phương pháp dạy dỗ đúng đắn. Lãnh chúa Stark đã lên án gã, cự tuyệt và cảm thấy hối hận với sự hiện diện của gã ở nhà ông, và tôi dám chắc là tên hiệp sĩ vàng này vẫn luôn đợi bác tôi cầm gươm lên và thách đấu gã, nhưng tôi ngờ rằng chẳng có ai dám làm bất cứ điều gì có thể manh nha tạo thêm một cuộc chiến tranh khác.

“Cô nên cảm thấy may mắn vì ta đã say tới sắp chết, hôm nay, nếu không…ta sẽ cắt xiên cô như cắt một miếng thịt”. Ser Jaime cảnh cáo và tiến tới ngồi bên cạnh tôi, dựa vào vai tôi làm điểm tựa. Tôi trừng mắt nhìn gã. Có những khuôn phép nhất định luôn phải tuân theo, kể cả khi tôi là một Công chúa hay một đứa con hoang hoàng gia. Nếu có ai nhìn thấy cảnh gã ngồi dựa thoải mái vào tôi như lúc này, hẳn họ có thể tự sinh hộ tôi một đứa con hoang trong tưởng tượng bằng những lời vu khống của họ. Jaime nhếch mép cười, gã biết điều này khiến tôi khó chịu thế nào.“À, đừng thô lỗ thế. Phẩm chất đó chỉ được phép có ở những đứa con hợp pháp thôi. Nếu cô muốn, ta có thể cho cô biết thế giới này chẳng có gì ngoài khoái lạc. Tất cả phụ nữ đều ca ngợi kỹ năng trên giường của ta đấy”.

“Ý ông là lũ gái điếm”. Tôi nói, với một nụ cười khẩy tự mãn, bởi tôi biết rõ mối quan hệ của gã với những nhà thổ mà gã vẫn lui tới thường xuyên. “Ném cho họ một đồng xu, Ser Jaime, họ thậm chí có thể gọi ông là vua. Điều cuối cùng ông nên tin tưởng là lời nói từ miệng một ả gái điếm”.

“Đã từng có một người phụ nữ, trong đời ta”. Gã thừa nhận bằng một chất giọng xa xăm, mắt nhìn lên bầu trời đầy sao. Gã say rồi. Gã đang để lộ những suy nghĩ, cảm xúc đầy tổn thương trong mình. Và nếu gã đang kể cho tôi nghe về một người phụ nữ, gã thật sự đã say quá mức để mà tỉnh lại. “Nàng ấy nói ta là mặt trăng và mặt trời của nàng ấy, kẻ trộm và hiệp sĩ, và nàng không muốn bất cứ điều gì khác ngoài có của quý của ta ở trong nàng”. Gã tự mỉm cười với chính mình, “Ta tự hỏi liệu nàng có còn nhớ đến ta không”.

Mặc dù lời lẽ của gã thật thô thiển và ghê tởm, nhưng đôi mắt kia lại ánh lên vẻ đau đớn. Tôi chưa bao giờ biết gã từng yêu ai đó, hay có khả năng để yêu ai. Gã hành xử như một tên cặn bã suốt thời gian ở phương Bắc này, đánh nhau và gây gổ với bất kỳ ai tới sân tập, cười nhạo trên sự thảm hại của ai đó khi họ đó thua cuộc hay vấp ngã. Tôi không có dù chỉ một chút thiện cảm nào cho gã ta. Gã thô lỗ, kiêu căng, ngu ngốc và ích kỷ. Chưa bao giờ tôi nghĩ gã lại có thể yêu ai đó và có người đáp lại tình cảm ấy của gã. “Đó là lý do vì sao ông ghét ta à?”. Tôi hỏi và đôi lông mày vàng rậm hoàn hảo của gã nhướn lên vẻ dò hỏi. “Ông ghét ta vì do ta mà ông phải rời xa người ông yêu và đến đây bảo vệ ta?”.

“Ghét cô?”. Gã lắc đầu. “Cô là tảng đá níu chân ta đững vững trên mặt đất này. Sao ta phải ghét cô?”.

Có lẽ chất cồn đã khiến đầu gã phù lên rồi. Gã rõ ràng là căm ghét tôi. Chẳng ai gọi đó là yêu thương hay quý mến khi gã cười nhạo trên những đau khổ của tôi, kéo theo tôi tới mọi nơi mà gã đến, gọi tôi bằng những cái tên lố bịch hay đánh tôi đến nhừ tử cả.

“Cô ghét ta, con hoang”. Gã thì thầm, ngả đầu ra dựa vào thân cây phía sau. “Nếu như ta không kích động cô, cô sẽ ghét cả thế giới này. Vậy nên, ta để cho cô ghét bỏ ta, trước khi cô trở nên căm ghét chính bản thân mình”.

Âm nhạc dường như trôi dạt dần khỏi hai bên tai, và tôi ngừng việc vót nhọn thanh gỗ lại. Tập trung vào nhịp thở của mình, vào những lọn gió quẩn quanh bên cạnh, và cả âm thanh của dòng máu nóng chạy rầm rập tới tim tôi.

Tôi nghĩ về những ngày gã đuổi theo tôi trong những chuyến cưỡi ngựa. Hầu như gã luôn kéo tôi ra ngoài mỗi khi có bữa tiệc mừng mùa thu hoạch diễn ra trong lâu đài. Tôi thường nghĩ hắn làm thế để khiến tôi trông lố bịch trước mắt của những người thường dân. Chưa bao giờ xuất hiện trong đầu tôi suy nghĩ rằng gã làm thế để cứu lấy mặt mũi tôi khỏi những lời đồn thổi hay dị nghị từ cư dân trong thị trấn.

Không! Đó không thể là sự thật được!

Không điều gì có thể lý giải cho việc gã đánh nhừ tử tôi trên sân tập. Tôi men theo hồi ức nhớ về cái ngày gã ném một thanh gươm vào người tôi và bắt tôi phải chiến đấu với gã. Trong tất cả những ký ức đó, tôi luôn xuất hiện với một khuôn mặt bầm dập và cặp môi run rẩy, đôi mắt đỏ rực ứa đầy nước không dám rơi xuống. Tôi vung thanh kiếm gỗ đánh hắn tơi tả. Và cũng nhiều như tất cả những tội lỗi mà tôi đổ lên người gã bây giờ, vì luôn ném tôi xuống bùn, cười nhạo lên thất bại của tôi, tôi cũng luôn nhớ rõ tôi có khao khát đâm chết gã thế nào. Và tôi đã cố gắng làm điều ấy. Bằng cả trái tim, linh hồn của mình, nỗi tức giận và cơn thịnh nộ sục sôi, thiêu cháy từng phân trên cơ thể chỉ muốn ném gã xuống và đâm xuyên qua trái tim kia xem liệu nó có thối rữa với dòi bọ hay không.

Nhưng nếu như, nếu như gã đang nói sự thật thì sao?

“Ông nói dối”. Tôi tự thuyết phục chính mình. “Ông đang nói dối”.

Ser Jaime bật cười, hai tay khoanh lại trước ngực, mắt nhắm lại khi gã từ từ chìm vào giấc ngủ. “Có thể”. Gã thừa nhận, và tôi cố xoa dịu nỗi lo lắng của mình. Tôi không muốn nghĩ đến việc mình đã suy nghĩ sai về gã sau ngần ấy năm trời. Thật khó để hình dung ra việc tôi không căm ghét gã. Đó không phải là tin tức mới lạ với bất kỳ ai. Cả Winterfell này đều biết tôi nghĩ về gã ra sao, và thậm chí ngay cả tôi cũng phải tự hỏi liệu Đức Vua cha tôi có nhận ra điều ấy không.

Ta để cho cô ghét bỏ ta, trước khi cô trở nên căm ghét chính bản thân mình.

Tôi nuốt trôi nỗi đau và cố gắng để nước mắt không rơi xuống. Tôi không thể khóc. Đặc biệt là khi đang ở trước mặt gã… Gã sẽ…gã sẽ… kéo tôi đến sân tập, ném thanh kiếm vào người tôi và bắt đầu móc mỉa tôi.

Ôi thánh thần ơi!

Có thể nào không? Có lẽ nào đó là lý do mà gã đem tôi đến sân tập và cho phép tôi chiến đấu với gã? Có lẽ nào gã đang trao cho tôi cơ hội để trút bỏ cơn giận dữ vẫn luôn sôi sục trong mình? Không…chắc chắn là không! Tôi nên thổi phồng về cơn say của gã thành bất cứ thứ gì ngoại trừ điều đó. Tôi còn hơn cả chắc chắn rằng gã sẽ lại kéo tôi tới một đỉnh núi nào đấy vào ngày mai. Đó là những gì gã thường làm sau một buổi tiệc. Tôi căm ghét gã vì mang lại phiền phức cho tôi. Tôi căm ghét gã vì khiến tôi đau đớn, cơ thể đầy những vết phồng rộp và sưng tấy khủng khϊếp. Tôi ghét gã vì…

Tôi ghét gã! Không phải các Lãnh chúa, không phải Đức Vua cha tôi, không phải người mẹ quá cố của tôi, không phải Lãnh chúa và Phu nhân Stark hay những người an em họ của tôi.

“Ta đã vô cùng sợ hãi”. Tôi thì thầm, cúi đầu xuống.

“Ta không bao giờ để cô lại một mình”. Gã lẩm bẩm một lời mờ nhạt. “Ta luôn ở ngay phía sau cô”.

Tôi nhìn chằm chằm vào gã, nhưng gã không còn nói thêm gì nữa, hoàn toàn say ngất vì rượu. Tôi chẳng có lời nào để cảm ơn gã cả, và tôi cũng chẳng thể quyết định liệu mình có nên cảm ơn gã hay không.

Sống ở đây thật không dễ dàng chút nào, kể cả khi tôi luôn tự nói với bản thân rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn vào ngày mai. Gia tộc của phu nhân Catelyn đã mất mát rất nhiều vì cuộc chiến, thế nên bà ta đặc biệt căm ghét tôi một cách mãnh liệt. Hầu như lính gác và người hầu trong lâu đài cũng không đối xử tử tế với tôi, vì cùng một lý do là những người chồng, người cha, người anh em của họ đều đã phải đánh đổi bằng mạng sống cho tình yêu của cha mẹ tôi.

Tôi vẫn nhớ lần nọ khi một tay lính gác vung kiếm về phía mình, định cắt đứt ngón tay tôi vì hắn đã mất cả mười ngón chân trong trận chiến. Hắn đã cứa một cách thô bạo vào ngón tay tôi khi tôi mới lên bốn tuổi, và đã có thể chặt đứt cả ngón nếu không có Ser Jaime can thiệp. Tôi nhớ một vài phu nhân từ những gia tộc nhỏ hơn gọi tôi là “Công chúa bị nguyền rủa” sau lưng tôi. Vì bọn họ, tôi đã không còn đến tham dự các bữa tiệc nữa. Một thợ may váy trước đây, Chylla, đã bôi độc chiết từ dây thường xuân lên bộ váy lụa khiến cơ thể tôi tím tái. Vị Học sĩ nói tôi suýt chút nữa đã phải chết một cách đầy đau đớn chỉ hai ngày sau đó. Người thợ may váy là một quả phụ sau cuộc biến loạn, vì chồng và một trong các con trai của bà ta đã chết trong khi tham chiến. Bà ta nói “Một con mắt đổi lấy một con mắt” khi bị chất vấn về tội lỗi của mình. Tôi đã thương hại cho bà ta, ngay cả khi bà ta vừa mới cố gϊếŧ chết tôi.

Phải nhờ đến một người mạo hiểm vào sâu trong những khu rừng hoang mới có thể đem về thảo dược chữa lành loại thuốc độc đó. Tôi tự hỏi liệu có phải Ser Jaime là người đã vượt rừng trong đêm tối để cứu mạng tôi không. Giờ đây, khi nhìn gã nằm ngủ gà gật bên cạnh mình, ngay lúc cả tòa lâu đài đang ăn mừng trong niềm vui hân hoan nhất, thì ở bên rìa bị ruồng bỏ này, nơi mà các vị Cựu Thần cư ngụ, tôi đã nhận ra sự thật. Gã đã đến vì tôi. Gã luôn ở đây bên cạnh tôi mọi lúc, và tôi, vì quá khó chịu trước những cố chấp làm tổn thương tôi của gã mà không thể nhìn sâu hơn chiếc mặt nạ đeo bên ngoài kia.

Tôi cảm thấy tê liệt vì đau đớn.

Tôi cảm thấy mình bị tước đoạt đi sự thật.

Tôi cảm thấy bị phản bội bởi thực trạng chua chát này.

Tôi chỉ biết tới việc căm ghét Ser Jaime, và giờ đây khi đối diện với sự thực này, tôi không dám chắc mình có thể làm gì khi không có sự ghét bỏ đó.

Tôi đứng bật dậy, kéo bàn tay giả đúc từ vàng ròng của gã, và Jaime cũng ngay lập tức vòng tay gã quanh eo tôi, mắt mở trừng lia khắp khu rừng chung quanh, bàn tay còn lại đặt trên chuôi gươm.

Gã đang tìm kiếm kẻ xâm nhập nào đó, có lẽ bởi hành động của tôi đã khiến gã tỉnh lại. Tôi đã chẳng bao giờ muốn gã tỉnh. Nếu tôi bắt gặp gã say bí tỉ, tôi chắc chắn sẽ chôn vùi gã trong tuyết thay vì đắp chăn cho. Đôi lúc, tôi còn vo tuyết ném vào đầu gã khi gã không nhìn thấy tôi. Điều đó khiến tôi trở thành một người như thế nào đây?

“Cô không sao chứ?”. Gã rít lên, kéo người tôi vào sát gã, trong lúc vẫn mải rà soát mọi thứ xung quanh.

“Ông không có quyền”. Tôi gào lên, đẩy lớp áo giáp có vảy sắt của gã ra, khiến lòng bàn tay tôi bị cứa bởi những cạnh sắc nhọn và bắt đầu rướm máu. Jaime trông có vẻ bối rối trước cơn giận dữ của tôi, trán nhíu lại thành từng nếp nhăn khi gã cúi xuống nhìn tôi. “Nó là của tôi”. Tôi rít lên. “Ông không có quyền lấy đi gánh nặng của tôi. Tất cả những gánh nặng, đau đớn và giận dữ, chúng là của tôi. Và ông cũng không có quyền khiến tôi căm ghét ông”.

Gã đã vô tình để lộ sự thật trong lúc say khướt không thể kiểm soát, và giờ đây khi đã tỉnh táo lại và nhận ra điều đó, hai má gã bắt đầu đỏ rực lên. Gã định che giấu sự thật cho đến khi một trong hai chúng tôi xuống mồ sao?

“Tại sao ông phải sắm vai một kẻ tử vì đạo? Chúng ta đã có thể là bạn bè. Chúng ta có thể hơn thế nếu ông không để cho tôi nghĩ…”.

Gã cúi xuống và nâng cằm tôi lên bằng ngón trỏ của mình, nhìn chăm chú vào đôi mắt màu xám của tôi. Mái tóc vàng rực của gã để dài, và trong một thoáng tôi tự hỏi liệu cha tôi trông có giống như vậy không. Không ai có thể phủ nhận vẻ ngoài đẹp trai của Ser Jaime. Em họ Sansa của tôi thường mềm nhũn cả người mỗi khi gã đi lướt qua con bé. Gã mang dáng dấp của những vị Vua trong các bài hát, và bởi vì tôi chưa bao giờ được gặp cha mình, tôi muốn tin rằng đây chính là điều gần giống nhất vẻ bề ngoài của ông.

“Đừng khóc”. Gã thì thầm, cúi xuống, hơi thở của gã vẫn nhuốm mùi rượu đinh hương và bia cay nồng. Làn môi nhợt nhạt chạm nhẹ lên má tôi, và tôi rùng mình khi gã gạt đi những giọt nước mắt của tôi bằng đôi môi gã. “Ta hối hận vì rất nhiều việc, Lyarra. Nhưng ta chưa bao giờ hối hận khi trở thành một kẻ tử vì đạo cho cô. Và ta vẫn sẽ làm điều đó, như ta đã làm hàng ngàn lần trước đây”.

Gã không ổn. Có gì đó bất thường đang xảy ra với gã, và chất giọng của Jaime nghe gần như đau buồn, khi gã loạng choạng bước đi như một kẻ ngu ngốc. Tôi muốn nung nấu lòng thù ghét đối với gã, chỉ bởi vì gã đã lừa tôi. Nhưng cuối cùng tôi lại chạy tới chỗ Jaime, nâng tay gã vắt lên vai mình và giúp gã về phòng, hy vọng rằng sẽ không ai cảm thấy hành động này là quá phận.

Tôi tha thứ cho gã vì đã nói dối tôi, nhưng tôi không thể tha thứ cho một người, mà giờ đây tất cả cơn thịnh nộ của tôi nhắm đến.

Vua Rhaegar Targaryen.