Tàn Nhẫn: Người Chồng Máu Lạnh

Chương 46: Người Nằm Đó Là Tôi Mới Đúng

Hôm sau.

Khương Thần ngồi bên giường bệnh nhìn Nam Gia Ngộ, anh đã ngồi đợi ở đây suốt một đêm để mong tên khốn này tỉnh dậy sớm hỏi chuyện cho ra lẽ ra phải.

Nam Gia Ngộ lúc này đã tỉnh lại, anh mở mắt ra nhìn xung quanh, ngồi lên rồi ngơ ngơ ngác ngác ngó mọi thứ gần mình.

Khương Thần ngồi đó, anh lên tiếng: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi”.

Nam Gia Ngộ nghe giọng Khương Thần thì quay sang, anh muốn xuống giường nhưng cả cơ thể đều truyền đến cảm giác đau đớn. Anh sực nhớ ra chuyện xảy ra lúc đó, anh nhớ không lầm trên đường mình lái xe đưa Đường Dịch đến bệnh viện kiểm tra đã xảy ra tai nạn, chiếc xe đó cố tình đâm vào anh.

Vào lúc đó…Đường Dịch lại lao ra lấy thân mình che chắn cho anh, sau đó anh cũng không biết gì nữa, chỉ biết nghe một tiếng rầm rất lớn, cả người rất đau, anh còn cảm nhận được máu đang chảy trên người mình, nhưng anh biết lúc đó không phải máu của mình mà là trên người của Đường Dịch.

“Cậu đã đưa Đường Dịch đi đâu?” Khương Thần hỏi.

“Tôi vừa tỉnh dậy, cậu có thể hỏi thăm tôi không?” Nam Gia Ngộ nói.

“Ha, hỏi thăm? Không phải cái mạng của cậu còn tốt đó sao? Không nhờ Đường Dịch bảo vệ cậu thì người hứng chịu tất cả là cậu rồi” Khương Thần nói.

“Tôi hỏi cậu, cậu đưa Đường Dịch đi đâu? Có phải cậu chạy đến nhà Phó Hạc Hiên và đưa cô ấy đi đúng không?”.

“Cậu muốn đưa cô ấy đi đâu?” Khương Thần hỏi.

“Đưa đến bệnh viện”.

“Bệnh viện? Cậu dùng cách gì để cô ấy đi với cậu?”.

“Nói rằng Khương Thần cậu muốn làm kiểm tra nên đã nhờ tôi đến đón” Nam Gia Ngộ đáp.

Khương Thần nghe vậy bật cười, cậu ta lấy danh nghĩa của anh ra để lừa Đường Dịch sao?

“Nam Gia Ngộ, nếu như không có Đường Dịch cậu chẳng thể ngồi đây ngẩng cao mặt nói chuyện với tôi đâu” Khương Thần nói, anh đi đến cửa, vốn định rời đi thì dừng lại.

“Tôi cảnh cáo cậu, đừng đến gần Đường Dịch”.

“Nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu, cho dù chúng ta đã là bạn bè lâu năm. Việc làm của cậu tôi không thể chấp nhận nỗi nữa”.

Nam Gia Ngộ nhìn Khương Thần.

“Đường Dịch…sao rồi?”.

Lúc đó va chạm rất lớn, chiếc xe kia lao vào anh cũng rất nhanh, với tốc độ đó…

Khương Thần quay người lại, anh nhìn Nam Gia Ngộ.

“Chia buồn cho cậu, cậu không thể dùng đôi mắt của cô ấy nữa rồi”.

Nam Gia Ngộ cau mày.

“Vì cứu cậu, phần đầu cô ấy va đập mạnh, chính vì thế đôi mắt đã không còn nhìn thấy gì nữa rồi”.

“Nam Gia Ngộ, cậu nên đi tìm giác mạc khác đi” Khương Thần nói.

“Cậu nói gì chứ?”.

“Tôi nói lại, Đường Dịch bị mù rồi, bị mù do cứu cậu” Khương Thần nói rồi quay người đi, để lại Nam Gia Ngộ ngơ ngác ngồi đó.



Phòng của Hứa Duật Sâm.

Anh mở mắt ra nhìn xung quanh, bên cạnh chính là Hứa Duật Phong.

“Duật Phong?” Hứa Duật Sâm muốn ngồi lên, nhưng cả người đều rất đau. Anh nhắm mắt lại, nhớ ra chuyện đó…

Anh nhớ rằng mình đã đuổi theo xe của Nam Gia Ngộ, sau đó vì mất bình tĩnh…anh đã lao vào xe của họ.

“Anh đã không sao, hai người bọn họ cũng không ai mất mạng” Hứa Duật Phong nói.

“Nhưng Đường Dịch bị mù rồi, cô ấy không thể nhìn thấy gì nữa” Hứa Duật Phong nói.

Hứa Duật Sâm nghe xong thì nhìn em trai mình, bị mù sao?

“Người gây ra tai nạn là anh, người đáng bị thương nặng là Nam Gia Ngộ”.

“Nhưng cuối cùng người gánh chịu tất cả là Đường Dịch”.

“Anh hai, kết cục này anh đã hả dạ chưa?” Hứa Duật Phong hỏi.

Hứa Duật Sâm dùng sức chống tay ngồi lên, anh quay sang nhìn Hứa Duật Phong.

“So với mạng sống của cô ấy, bị mù có là gì?” Hứa Duật Sâm nói.

“Chưa lấy được trái tim của Đường Dịch, cô ta và cả Nam Gia Ngộ đừng hòng sống bình yên” Hứa Duật Sâm nói.

Anh đã hận thù mù quáng, hận thù một cách vô lí do, không thể chấp nhận nổi được chuyện như thế này mà.

Hứa Duật Phong bất lực nhìn anh hai mình, anh không thể nói tiếp được nữa, im lặng rời đi.

“Đường Dịch có lỗi gì với anh chứ?”.

Hứa Duật Phong để lại câu đó rồi đóng cửa bước đi, Hứa Duật Sâm nhìn cánh cửa đóng lại.

Có lỗi gì với anh?

Hứa Duật Sâm ngớ ra, Đường Dịch đã làm gì sai?

Anh nhắm mắt lại…làm gì sai sao?

Làm gì sai?

Chính anh cũng không rõ nữa.



Phòng 2021.

Phó Hạc Hiên đứng bên ngoài nhìn vào, Đường Dịch vẫn còn hôn mê, với tình trạng của cô không biết khi nào tỉnh dậy.

Anh mệt mỏi ngồi xuống, lúc này Nam Gia Ngộ được thư ký đẩy đến đây, anh nhìn Phó Hạc Hiên.

Phó Hạc Hiên nhìn thấy Nam Gia Ngộ liền nhăn mặt.

“Anh đến đây làm gì? Hại cô ấy chưa thảm sao?”.

“Tôi đến thăm vợ mình” Nam Gia Ngộ bình tĩnh nói.

“Vợ anh? Nam Gia Ngộ, tôi không phải thằng ngu, anh không li hôn với cô ấy chỉ vì cảm thấy Đường Dịch sẽ còn ích lợi gì đó với mình”.

“Nam Gia Ngộ, anh diễn vai người tốt không hợp rồi”.

Nam Gia Ngộ nghe thế bật cười, anh đứng lên đi lại cửa sổ nhìn Đường Dịch.

“A, đáng ra người nằm đó là tôi mới đúng”.

“Tôi cũng đâu mượn cô ta cứu mình, nếu như tôi nằm đó, không phải đôi mắt của cô ta vẫn còn hữu dụng sao?”.

“Anh nói vậy là có ý gì chứ?”.