Tàn Nhẫn: Người Chồng Máu Lạnh

Chương 42: Cảm Ơn Anh

Khương Thần tròn xoe mắt nhìn Nam Gia Ngộ. Anh thật sự không ngờ bạn mình lại…

“À tôi nói này, cậu đừng nghĩ đến việc sẽ ngăn cản được tôi”.

“Việc của Nam Gia Ngộ tôi tốt nhất cậu đừng xen vào, còn nữa, nhất là bảo vệ Đường Dịch”.

“Tôi không muốn vì cô ta mà tôi và cậu xung đột nhau, còn nữa…”.

“Ba cậu đang dồn hết tâm huyết vào dự án sắp tới đấy” Nam Gia Ngộ nói.

Khương Thần siết chặt tay. Nam Gia Ngộ đã tính trước đó, cậu ta đã đoán được anh sẽ biết chuyện sớm và nhìn ra kế hoạch của mình nên đã chuẩn bị trước, hiện giờ ba anh đang đầu tư cho dự án lớn sắp tới, nhà đầu tư chính là Nam Gia Ngộ. Cậu ta nắm cái thóp này của anh để anh không xen vào chuyện này.

“Hôm đó…cậu…”.

“Hôm đó có một cuộc gọi điện thoại đến sau khi cậu rời đi” Nam Gia Ngộ uống một ngụm rượu rồi nói.

“Nên tôi mới đích thân đến đó cứu Đường Dịch, đã diễn vai tốt rồi thì cố gắng diễn đến cùng vậy”.

“Chỉ một chút nữa đã làm cho Đường Dịch tin tôi rồi, nhưng không ngờ tên Phó Hạc Hiên đó trở về làm hỏng kế hoạch của tôi” Nam Gia Ngộ nói.

“Cậu…tại sao lại là Đường Dịch? Cậu biết rõ…”.

“Là do cô ta xui, là do trái tim của cô ta phù hợp với Lăng Tử Nha, cũng do cô ta có đôi mắt phù hợp với người đó” Nam Gia Ngộ nói.

“Tôi cũng như Hứa Duật Sâm, đều đợi rất lâu rồi, đợi đến ngày cứu người mình yêu”.

“Tôi đã làm anh ta bỏ lỡ, tôi không thể giống anh ta” Nam Gia Ngộ nói.

Khương Thần nhìn li rượu, anh hít thật sâu, anh hiện tại chỉ là người bất lực đứng nhìn thôi. Hoàn toàn bị động rồi, anh không thể làm gì thêm…

“Nam Gia Ngộ”.

“Cậu định nói tôi sau này sẽ hối hận sao? Tôi sẽ không, tôi sẽ không hối hận khi làm tổn thương Đường Dịch”.

“Nhất định cậu sẽ hối hận vì làm đau cô ấy” Khương Thần bỏ li rượu xuống, anh quay lưng rời khỏi quán bar.

Nam Gia Ngộ ngồi đó bật cười, vì cái gì mà anh phải hối hận chứ? Anh không yêu Đường Dịch, người anh yêu là người khác…

Là do Đường Dịch ngu ngốc, anh chỉ mới tốt với cô một chút liền ảo tưởng anh đã có tình cảm với cô sao?

“Ha, buồn cười thật”.

“Người phụ nữ như cô có thể làm tôi yêu sao?”.

“Không có, hoàn toàn không có”.

“Tôi không hề yêu cô, trước kia và bây giờ rồi về sau nữa”.

Nam Gia Ngộ uống hết li rượu trên tay, anh đứng dậy thanh toán rồi rời đi. Cầm áo vest rời khỏi quán bar, vốn định lên xe thì có người gọi anh lại.

“Nam Gia Ngộ”.

“Anh lại chạy đến đây uống rượu rồi”.

Nam Gia Ngộ quay đầu nhìn, anh sững người, đơ ra đứng nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

“Em về rồi đây”.

“Anh…đã tìm thấy giác mạc phù hợp cho em chưa?”.

Nam Gia Ngộ đi đến, anh gấp gáp bước đi để đến chỗ cô gái đó thật nhanh, sau đó liền đưa tay ra ôm lấy cô.

“Anh…đã tìm thấy rồi” Nam Gia Ngộ nói.

“Vậy sao, vậy may quá rồi”.

“Sau khi em mất đi thị lực liền được thay giác mạc rồi”.

“Ngộ, cảm ơn anh, anh vất vả rồi” Cô gái đó níu lấy áo anh rồi bảo.

“Không vất vả, vì em anh không sợ vất vả hay cực khổ gì cả”.

“Anh sẽ không để em sống trong bóng tối đâu”.

“Ngộ, cảm ơn anh”.

“Đừng nói cảm ơn, anh sẽ cưới em sớm thôi, em yên tâm” Nam Gia Ngộ nói.

Thư ký đứng ở đó đưa mắt nhìn, cậu thở dài…

Ba chữ thiếu phu nhân hôm trước chỉ là giả sao?

Cô gái nhỏ trong lòng anh nắm lấy áo Nam Gia Ngộ, miệng nở nụ cười…

Không hiểu là cười về cái gì.



Phó Hạc Hiên đứng bên cửa sổ, anh quay đầu nhìn Đường Dịch đang ngủ say rồi thở dài xong cầm li rượu trên bàn lên uống hết một hơi.

Anh phải làm sao để đưa cô rời khỏi Nam Gia Ngộ đây? Phải làm thế nào Nam Gia Ngộ mới buông tha cho cô đây?

Anh muốn đưa cô khỏi đây, muốn đưa Đường Dịch rời khỏi nơi này, nơi này đã khiến cô chịu nhiều tổn thương. Anh không muốn nhìn Đường Dịch sống đau khổ như vậy nữa, Nam Gia Ngộ, Hứa Duật Sâm, hai con người này chỉ làm khổ cô mà thôi.

Đường Dịch xoay người, Phó Hạc Hiên liền bỏ li rượu xuống đi đến kéo mền lên đắp cho cô. Anh ngồi xuống giường, nắm lấy tay cô.

“Tôi xin lỗi”.

Anh nhớ cái ngày cô bước vào lễ đường cùng Nam Gia Ngộ, anh chỉ có thể đứng nhìn từ xa, trơ mắt trông cô mặc bộ váy cưới bước vào hôn lễ cùng với Nam Gia Ngộ. Nụ cười của cô lúc đó thật ngượng ngạo làm sao, cuộc hôn nhân này cũng quá miễn cưỡng với Đường Dịch.

Cô còn rất trẻ nhưng lại bị chính gia đình mình chôn vùi vào cuộc hôn nhân này.

Nếu như lúc đó anh sẵn sàng vượt rào cản chạy đến kéo cô rời khỏi đó, Đường Dịch đã không ra bộ dạng như thế này.

“Em…có muốn mặc váy cưới nữa không?”.



Nam Gia Ngộ nhìn Lâm Thường Hi ngủ trong lòng mình, anh nhẹ nhàng xuống giường. Nhìn quần áo nằm trên sàn thì bật cười sau đó quay lưng vào phòng tắm.

Đây mới là người mà anh yêu…