Tàn Nhẫn: Người Chồng Máu Lạnh

Chương 23: Chuyện Đêm Khuya

Chiều, Đường Dịch tan làm lập tức về nhà sửa soạn rồi đến điểm hẹn chờ Nam Gia Ngộ. Cô không biết anh có chuyện gì mà tìm mình, nhưng giờ đây cô có cảm giác hồi hộp như lần đầu được đi hẹn hò vậy.

Đến nhà hàng, cô chống tay nhìn ra cửa sổ, háo hức đợi Nam Gia Ngộ xuất hiện.

Không biết anh ấy sẽ ra sao nhỉ?



Bên này, Nam Gia Ngộ cũng đang vui vẻ chuẩn bị đi gặp Đường Dịch thì thư kí gọi đến công ty có việc gấp cần anh đến. Nam Gia Ngộ lưỡng lự hồi lâu rồi đành chạy đến Nam thị, anh quên rằng phải gửi tin nhắn báo cho Đường Dịch biết một tiếng.



Mười một giờ.

Nhà hàng đóng cửa, Đường Dịch bước ra khỏi nơi đó. Cô thất thần đi trên phố, cả buổi Nam Gia Ngộ không đến…

Cô ngước mặt nhìn trời, nước mắt tuông ra.

“ Anh…đang trêu đùa tôi phải không?”.

Điện thoại lúc này đổ chuông, Đường Dịch cầm lên xem là ai thì Hứa Duật Sâm gọi đến. Cô bắt máy:” Alo…”.

[ Cô đang ở đâu vậy? Bây giờ đã trễ lắm rồi đấy ]

“ Tôi đang ở ngoài, tôi sẽ về nhà liền “ Đường Dịch nói.

[ Cô sao đấy? Nghe giọng của cô có vẻ…]

“ Tôi…tôi không sao “ Đường Dịch nói.

Rầm

Bất ngờ có hai chiếc xe tông vào nhau từ đằng xa, tiếng động làm cho Đường Dịch giật mình. Cô quay đầu lại, phía trước là một cảnh tượng đáng sợ…

[ Alo? Đường Dịch, có chuyện gì vậy? ]

[ Đường Dịch…Đường Dịch…]

[ Cô có làm…]

Đường Dịch cúp máy ngang, cô vội vội vàng vàng chạy đến chỗ xảy ra tai nạn. Tài xế xe tải bên trong rời khỏi xe, bước đi lảo đảo đi đến chỗ xe bị mình tông trúng kia.

Bên trong xe có ba người, hai người phía trước đã hôn mê và bị thương nặng rồi, chỉ còn một đứa bé trai ngồi phía sau, người cũng bị thương nhưng vẫn còn chút tỉnh táo.

Đứa bé trai đó khóc òa lên khi nhìn thấy ông tài xế đó. Ông ta vội mở cửa, kéo đứa nhỏ ra rồi lên phía trước kiểm tra hai người còn lại.

“ Tắt…tắt thở rồi “ Ông ta sợ hãi lui về phía sau, không xong rồi…mình tông chết người rồi…

Ông ta quay đầu nhìn đứa bé trai kia, đứa bé ngồi dưới đất đang hoảng sợ, mặt chỉ toàn máu. Trong đầu ông ta liền nghĩ đến việc ác, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai và camera giám sát thì quay người về xe, cầm một cây gậy ra.

Ông ta tiến đến chỗ bé trai kia, Đường Dịch lúc này chạy đến, nhìn thấy cảnh đó liền thốt lên:” Cảnh sát, ở đây có sát nhân!!!”.

Ông tài xế kia liền giật mình, quay đầu nhìn thấy Đường Dịch đứng đó liền quăng gậy lại, nhanh chóng trèo lên xe rồi xoay vô lăn rời đi.

Đường Dịch bỏ giày cao gót ra, cô chạy thật nhanh đến chỗ đứa bé trai kia. Ôm lấy đứa nhỏ, cô quay đầu nhìn xung quang.

“ Làm ơn…làm ơn…ai đó…ai đó giúp với!!!”.



Bệnh viện.

Đứa bé trai kia cùng ba mẹ mình được đưa đến bệnh viện. Chẳng hiểu sao tên tài xế kiểm tra kiểu gì mà xác nhận ba mẹ đứa nhỏ đã chết trong khi họ vẫn còn thở.

Cả ba người nhà họ đều an toàn vượt qua cơn nguy kịch, còn Đường Dịch ngồi ở ngoài hành lang đợi tin của bác sĩ mà sợ muốn thót tim ra ngoài. Cũng may…cũng may ba mẹ của thằng bé không sao, thằng bé sẽ không trở thành đứa trẻ không cho cha không mẹ rồi.

Đường Dịch chao đảo đứng lên, cô chống tay vịnh vào tường, tay còn lại ôm cổ, mùi máu tanh vẫn còn trên quần áo cô. Từ nãy giờ Đường Dịch lo lắng nên không để ý việc xung quanh, giờ đây nghe mùi máu lên muốn nôn ra..

Cô cố gắng bước đi, đi vài bước xém chút ngã xuống thì có một bàn tay đỡ lấy cô.

“ Không sao chứ?”.

Đường Dịch ngẩng đầu lên nhìn, người đang ôm lấy cô chính là Nam Gia Ngộ.

“ Tôi đưa cô vào nhà vệ sinh “.



Đứng trước nhà vệ sinh, Nam Gia Ngộ nghe được tiếng nôn mửa của Đường Dịch phía trong. Anh đứng đợi bên ngoài dần mất kiên nhẫn, thấy không có ai ngoài đây thì mình xoay lưng đi vào, đến chỗ Đường Dịch ngồi thấp người xuống vỗ lưng cô.

“ Anh…ọe…”.

“ Cô lo mà nôn cho xong đi “ Nam Gia Ngộ nói.

Cái con người này có thể đừng dính dáng đến mấy chuyện đáng sợ này không? Lần trước là bị sát nhân hàng loạt nhắm đến, lần này lại liên quan đến tai nạn giao thông, còn chứng kiến cảnh tên tài xế kia muốn sát hại đứa bé trai đó…

Nếu ông ta biết Đường Dịch là ai…nhất định sẽ…

“ Đây là nhà vệ sinh nữ, anh vào đây làm gì?” Đường Dịch nôn xong thì hỏi.

“ Còn không phải giúp cô sao?” Nam Gia Ngộ đỡ cô đứng lên đi ra, cô liền lấy nước súc miệng thật sạch rồi nhìn mình trong gương, cô lấy nước tát vào mặt mình thật mạnh.

“ Chuyện vừa rồi…thật đáng sợ…” Đường Dịch nói nhỏ.

“ Biết sợ rồi còn lo chuyện bao đồng?” Nam Gia Ngộ hỏi.

Nghe vậy cô liền tức giận xoay đầu lại, nhìn anh quát:”Này, anh đừng có sống máu lạnh kiểu đó được không? Đứa trẻ ấy còn rất nhỏ, nó còn chưa biết cuộc sống của sau này ra sao mà?”.

“ Vậy cô có nghĩ đến chuyện lão già kia sẽ tìm cô tính sổ chuyện vừa rồi không?”.