Sau khi ăn uống xong, Chu Hàng trở về nhà.
Tiểu Bạch nghe thấy tiếng liền chạy tới, bổ nhào về phía ống quần của chủ nhân, cái mông uốn éo quay vòng vòng quanh chân anh. Đã đến lúc đi tản bộ rồi.
Đi loanh quanh trong tiểu khu một vòng, Tiểu Bạch cũng chơi chán, cũng đã giải quyết chuyện kia ba lần nên chú chó nhỏ cực kỳ vui vẻ, đôi mắt đen ươn ướt nhìn chằm chằm Chu Hàng, đôi chân ngắn chạy chạy về phía sau. Suýt chút nữa thì đυ.ng vào cửa nhà 502, Chu Hàng kịp thời ngăn lại.
Có chút muộn rồi, anh không muốn làm phiền tới cô.
Đi vào trong nhà, anh quỳ gối xuống, xoa xoa Tiểu Bạch, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Hay là, mày lại làm một bãi trước cửa nhà cô ấy đi? Coi như giúp tao một tí?”
Tiểu Bạch gật gù đắc ý, liếʍ liếʍ bàn tay gầy gò của chủ nhân.
“Con chó ngốc, mày còn chẳng nghe lời bằng con mèo nhà người ta nữa ấy. Cô ấy không thèm để ý tới tao rồi mà mày còn cười.”
Vừa lúc nãy khi đang ăn cơm, lòng anh luôn không yên, chọn từ này câu kia rồi gửi cho cô tin nhắn weixin.
“Tôi chưa từng bị người ta truyền tin xấu với người nào đâu.”
Cô không trả lời.
Chu Hàng để Tiểu Bạch tự mình chơi còn anh trở lại phòng, anh khóa cửa lại. Tiểu Bạch cộc cộc cào cửa mấy lần nhưng anh không thèm để ý.
Anh lấy một bức ảnh từ trong kệ tủ trên đầu giường ra. Chất lượng của bức ảnh không tốt cho lắm, bức ảnh là một góc được phóng đại trong bức ảnh bữa tiệc hàng năm. Bóng dáng người con gái nhỏ bé, khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt là đôi môi đỏ hồng căng mọng có chút quyến rũ ướŧ áŧ.
“Bao giờ thì mới có thể đây…” Giọng nói của người đàn ông dần dần khàn khàn.