Lần thứ mười khi bọn họ ăn sáng cùng nhau, bọn họ đã gặp phải chị Lưu.
Cũng chẳng có gì là lạ, công ty của bọn họ đều thuộc về một tập đoàn duy nhất, dân cư ở khu nhà nhỏ này của bọn họ hầu hết đều là những người làm ở trong mấy khu công nghiệp gần đây. Mỗi ngày sau khi bọn họ ăn sáng xong còn có thể đi làm cùng nhau. Vì vậy gặp phải chị Lưu ở gần công ty cũng là điều bình thường thôi.
Tất nhiên, chỉ có hai người bọn họ cảm thấy bình thường, còn chị Lưu lại không thấy như vậy. Bởi vì lông mi của chị đã cong vυ't tới tận trời xanh rồi.
Hiện tại Tô Nhiên cũng được coi là một người tràn ngập scandal rồi.
Chuyện cô cùng tên da trắng mặt đơ có tiếng này cùng nhau đi ăn, qua cái miệng của chị Lưu đã trở thành chuyện gạo nấu thành cơm ngập mùi gian tình. Có người còn hỏi cô cực kỳ chi tiết, cô lại có chút chột dạ, chỉ nói hai người là hàng xóm, ra ngoài tình cờ gặp nhau nên mới tiện đường đi cùng nhau mà thôi.
“Ồ.” Tuy rằng đồng nghiệp cũng không tra hỏi thêm nữa, nhưng ánh mắt kia lại tràn ngập ý tứ sâu xa.
Tô Nhiên suy nghĩ một chút rồi mở weixin của Chu Hàng ra. Sau khi chuyện hót cớt kia xảy ra lần thứ hai bọn họ liền kết bạn weixin. chỉ có điều hôm nay mới là lần đầu tiên bọn họ nhắn tin cho nhau.
“Đồng nghiệp buôn dưa lê thôi, mong anh bỏ qua nhé.”
Một lát sau, đối phương bên kia trả lời: “Tôi không ngại.”
Tô Nhiên nhớ tới khuôn mặt bình thản của anh khi đối mặt với cô, căn bản không rõ vẻ mặt kia là lạnh lùng hay ôn hòa.