Câu Trả Lời Của Tôi Trên Zhihu Bị Bạn Trai Phát Hiện

Chương 12: Thanh Tranh 1

“Xin hỏi anh là học trưởng Kỳ Gia đúng không ạ?” Một âm thanh nữ sinh từ phía sau truyền tới, Kỳ Gia sững sờ quay người lại thì thấy một nữ sinh cao gầy, đang đứng sau lưng ghế cậu.

“Đúng rồi, em là…”

“À, chào học trưởng, em là sinh viên năm ba ngành luật, trước đây ở trường đã từng gặp qua học trưởng rồi.” Nữ sinh kia cười nói.

“Ồ thì ra là vậy, em ngồi đi.” Kỳ Gia đứng dậy nhường chỗ cho nữ sinh kia.

“Cảm ơn học trưởng!” Nữ sinh cười tươi nhìn Kỳ Gia.

Kỳ Gia ít khi một mình nói chuyện với nữ sinh, hiện tại hai người ngồi gần nhau, cậu cũng không tiện mở miệng nói gì nhiều, một lúc lâu sau mới hỏi: “Em tên gì?”

“Từ Thanh Tranh, học trưởng gọi em là Thanh Tranh được rồi.” Nữ sinh tên Thanh Tranh kia hào phóng trả lời.

Nữ sinh lại hỏi: “Em thấy tiền bối luôn tới trường đại học F, tiền bối ở gần đó sao ạ?”

Kỳ Gia suy nghĩ một chút, rồi trả lời: “Không phải, chỉ là tới gặp bạn thôi.” nói:

Từ Thanh Tranh hơi nhíu máy, giả vờ tò mò: “Là bạn gái sao ạ?”

“Không, không phải.” Kỳ Gia theo bản năng liền phủ nhận, vừa dứt lời lại nhớ tới vẻ mặt của Phó Tư Diễn liền có chút bối rối.

“Xem ra học trưởng vẫn còn độc thân rồi!”

“A? Anh…” Kỳ Gia đang muốn đính chính thì Từ Thanh Tranh đột nhiên kéo ống tay áo Kỳ Gia, “Đến nơi rồi tiền bối, lần sau gặp lại nha!”

Kỳ Gia không thể làm gì khác hơn là gật gật đầu, để lại một câu “em về cẩn thận”, rồi vội vã xuống xe.

Cậu cho là đây chỉ là tình cờ gặp nhau thôi, ai ngờ qua ngày hôm sau cậu lại gặp lại Từ Thanh Tranh. Lúc đó, Kỳ Gia đang giúp giáo viên hướng dẫn sửa một ít tài liệu, Từ Thanh Tranh gõ cửa tiến vào, vừa nhìn thấy Kỳ Gia là ánh mắt cô liền sáng lên, kêu to học trưởng. Kỳ Gia cũng bất ngờ, gật đầu cười, cậu thấy Từ Thanh Tranh mạnh mẽ bước tới trước bàn giáo viên rồi ném một xấp giấy lên đó. Kỳ Gia thầm trách. Giáo viên hướng dẫn này trong viện vốn đã nổi danh khó chịu, vô cùng kĩ tính, đặc biệt luôn để ý từng chi tiết nhỏ trong đạo nghĩa lễ nghi. Mấy sư huynh của Kỳ Gia nhìn thấy ông ấy đều phải đi vòng đường khác, họa chăng có mỗi Kỳ Gia tính tình giỏi chịu đựng như thế này mới có thể chịu được.

Cô gái này nhìn qua trông có vẻ rất hiểu chuyện, sao trước mặt giáo viên lại cư xử như vậy? Kỳ Gia định mở miệng, liền nghe Từ Thanh Tranh nói: “Bố, luận văn của con sửa tới 5 lần rồi, Giang thúc thúc vẫn còn chưa hài lòng, cứ nói con viết không rõ ràng. Bố xem giúp con với.”

“Bố chỉ có thể chỉ con vài mẹo làm bài thôi, bố không phải là giáo viên hướng dẫn của con, giúp con rồi thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”

“Hứ! Bố cổ hủ chết đi được!” Từ Thanh Tranh bĩu môi, quay đầu nhìn sang Kỳ Gia, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng.

“Học trưởng, anh giúp em xem một chút với, đầu em sắp nổ tung rồi, tuần sau là deadline rồi, anh xem giúp em với!”

Kỳ Gia sững sờ, cậu làm sao có thể biết được người trước mặt là con gái của giáo viên hướng dẫn của cậu chứ, vậy giờ có nên giúp hay không đây?

“Anh… trình độ anh không cao, chỉ tham khảo xiu xíu thôi nha.” Kỳ Gia suy nghĩ nếu ở trước mặt người ta mà từ chối yêu cầu của con gái người ta thẳng thừng quá thì cũng không tốt nên cuối cùng đành phải nhận lấy luận văn của Từ Thanh Tranh.

“Học trưởng, anh siêu tốt bụng luôn!”

Giáo viên hướng dẫn không lên tiếng, xem ra là đồng ý rồi, bỗng nhiên quay sang hỏi, “Hai người quen biết nhau sao?”

“Bố quản con sao?” Từ Thanh Tranh thị sủng mà kiêu*, ai oán hỏi lại.

(*Thị sủng mà kiêu: được sủng ái mà trở nên kiêu ngạo)

Kỳ Gia vội giải thích, “Chỉ là ngồi chung chuyến xe, rồi vô tình biết nhau thôi ạ.”

Sắc mặt giáo viên kia hòa hoãn chút ít, chỉ vào Từ Thanh Tranh nói: “Con nhìn Kỳ Gia mà học tập đi, có khí chất biết bao nhiêu, còn con, học luật mà suốt ngày cứ lơ lơ lửng lửng thế kia hả?”

Kỳ Gia vội vàng nói: “Thầy nói quá rồi ạ, Thanh Tranh cũng rất tốt.”

Từ Thanh Tranh ngược lại chẳng hề tức giận gì, đứng im lặng bên cạnh Kỳ Gia, không biết là đang suy nghĩ gì, một lát sau thì ra khỏi phòng. Kỳ Gia ghi lại điểm của hai bài thi nữa rồi chào giáo viên ra về. Cậu đến nhà ăn mua một hộp cơm. Gần đây, Phó Tư Diễn bận phát triển một chương trình mới, thường xuyên quên ăn cơm, Kỳ Gia nghe vậy mỗi ngày liền mang cơm đến, bắt Phó Tư Diễn phải ăn đầy đủ.

Người đã bỏ bữa sáng thường quên luôn cả bữa trưa. Chỉ cần Phó Tư Diễn lười ăn một chút thôi, Kỳ Gia sẽ giả vờ tức giận, chỉ vào Phó Tư Diễn nói: “Anh muốn làm hỏng dạ dày anh đúng không, rồi sau đó bị ung thư dạ dày gì đó đúng không. Em nói cho anh biết Phó Tư Diễn, anh mà tự dằn vặt mình đến chết kiểu này, em lập tức đi tìm người khác, một giọt nước mắt cũng không thèm rơi vì anh đâu.”

Cái này chọc ngay vào chỗ đau của Phó Tư Diễn, hắn lập tức ngoan ngoãn ăn cơm. Hai người tuy đang ở chung, nhưng ban ngày trường học nhiều việc, ngoại trừ buổi trưa gặp nhau ăn cơm thì căn bản cả ngày đều không gặp mặt nhau, buổi tối về đến nha, Phó Tư Diễn thường mệt mỏi đến mức vừa chạm giường là lăn ra ngủ.

Kỳ Gia giúp Phó Tư Diễn xoa xoa huyệt thái dương, sau đó nhấc cánh tay Phó Tư Diễn vòng qua vai mình, chui vào l*иg ngực hắn mà ngủ. Thời điểm sắp tiến vào giấc ngủ, cậu mơ màng nghĩ, hai người cứ sống như mấy đôi vợ chồng già mấy chục năm rồi, có điều cũng rất tốt mà.

Một tuần sau.

Kỳ Gia đang chuẩn bị xuống xe, Từ Thanh Tranh không biết từ đâu chui ra, “Học trưởng muốn đến đại học F sao?”

“Ừ.”

“Vậy em với học trưởng đi chung nha, em cũng muốn đi thăm đại học F.”

Kỳ Gia sững sờ, nhưng thời gian xuống xe gấp rút, không có quá nhiều thời gian để tán gẫu nên cậu không cách nào khác đành gật đầu đồng ý: “Ừ… đi thôi.”

Từ Thanh Tranh cùng Kỳ Gia đi vào đại học F, Từ Thanh Tranh nói: “Khi còn nhỏ, em có qua đây một lần, bố em đi cùng vài nghiên cứu sinh tại đây rồi dắt em theo một lúc.”

Kỳ Gia gật gật đầu.

“Đúng rồi, học trưởng đang cân nhắc học lên tiến sĩ à?”

“Không có, anh không có hoài bão học cao lắm.” Kỳ Gia suy nghĩ một chút nói, “Cái này em đừng nói với giáo sư Từ nha.”

“Được ạ, không thành vấn đề.” Từ Thanh Tranh cười cười rồi làm dấu “OK” một cái, “Thật ra em cũng không muốn học cao học nhưng bố em luôn muốn kế nghiệp của ông ấy, trở thành giáo viên tại trường luôn.”

“Anh cũng không thể đứng đây chỉ này chỉ nọ vào cuộc đời em được, chỉ có thể nói điều này, quan trọng nhất vẫn là đam mê hứng thú, chỉ cần có nó thì bất kể là em có quyết định gì, tất cả đều không sai.”

“Ừ, học trưởng nói chí phải! Em rất thích cảm giác lúc ở bên học trưởng, bố em ở nhà cũng luôn khen anh, nói anh rất thực tế, không kiêu ngạo, không vội vã. Em cũng thấy anh hoàn toàn khác với những sinh viên khác mà bố em hướng dẫn, bọn họ rất lõi đời, em mà nhắc đến chuyện này thì phản ứng đầu tiên của họ đều là khen bố em trước.”

“Anh không tốt đẹp như em nói đâu, kỳ thật anh rất thụ động, thiếu tích cực, chẳng tốt đẹp gì đâu.”

“Không, không, học trưởng đừng tự ti. Đúng rồi, học trưởng, anh định đi đâu vậy?”

Kỳ Gia vốn định trực tiếp đến phòng của Phó Tư Diễn, nhưng có Từ Thanh Tranh bên cạnh thì hơi bất tiện, vừa nghe câu hỏi, cậu liền chớp lấy thời cơ: “Thanh Tranh, anh đi đưa đồ cho bạn, em cứ dạo quanh đây một lát được không?”

“Đưa cơm sao?”

“… Ừ, cậu ấy chưa ăn, anh tiện đường mang luôn một phần qua đây.”

“Được, học trưởng cứ đi đi, em ở đây dạo một lát.”

Kỳ Gia gật gật đầu, xoay người đi đến phòng của Phó Tư Diễn. Phó Tư Diễn cùng mấy người bạn cùng lớp của hắn đang thực hiện một dự án, mỗi ngày đều phải chúi đầu vào làm liên tục, một cái bàn lớn xếp mười mấy cái máy vi tính, một đám người vây quanh cứ lạch cạch lạch cạch gõ bàn phím.

“Tư Diễn.” Kỳ Gia vừa mở cửa, Phó Tư Diễn như có thần giao cách cảm liền xoay đầu lại: “Bảo bối em tới rồi?”

“Ai cha, cục vàng trong lòng Phó ca lại tới kia, ngẫm lại cái thân cẩu độc thân này mỗi ngày chỉ biết ăn cơm hộp gõ máy tính, thảm quá đi mất!” Lý Bân bên cạnh rêи ɾỉ.

“Mẹ nó, mày ăn hộp cơm tận 25 tệ, rên cái beep!” Triệu Ích Lương liền cắt lời.

“Đại ca, đại ca bắt đúng trọng điểm giúp em được không đại ca? Trọng điểm đâu phải là 25 tệ? Trọng điểm là ăn với ai đó.”

Mỗi người trong phòng đều khẽ cười. Kỳ Gia đỏ mặt, đưa hộp cơm vào tay Phó Tư Diễn. Hắn kéo cậu vào một phòng trống khác, chắc là phòng học ít dùng đến, bàn ghế xếp lung tung. Phó Tư Diễn ngồi xuống trước, rồi kéo Kỳ Gia ngồi lên chân mình.

“Này này anh…”

“Ở đây không có ai, yên tâm.”

Kỳ Gia nghe vậy liền thả lỏng, dựa vào người Phó Tư Diễn, vừa quay đầu đã nhìn thấy hai mắt đỏ bừng của hắn, đau lòng nói: “Hai mắt đều nổi tơ máu luôn rồi, không phải đã dặn anh cứ cách một tiếng là phải nghỉ ngơi một lần sao?”

“Quên mất, xin lỗi bảo bối mà.” Phó Tư Diễn dụi đầu vào hõm cổ của Kỳ Gia, hít một hơi thật sâu, “Mỗi ngày được thấy em là đã như được nghỉ ngơi rồi, thật sự anh vừa ngửi được mùi của em là đầu óc liền tỉnh tảo trong nháy mắt.”

“Chỉ là mùi hộp cơm thôi, ăn cơm trước đi, anh ăn xong rồi tranh thủ ngủ một lát.”

“Đút đi.” Phó Tư Diễn nhếch miệng, hai tay vòng qua ôm Kỳ Gia thật chặt.

Kỳ Gia lườm hắn một cái, thật hết cách, cậu đành mở hộp cơm ra, múc từng muỗng đưa tới trước mặt hắn. Phó Tư Diễn cười cười, ngoan ngoãn ăn hết hộp cơm. Chờ hắn ăn xong, Kỳ Gia thu dọn sạch sẽ, vứt rác ra ngoài, lúc quay lại thấy Phó Tư Diễn đang xoa xoa huyệt thái dương.

“Tư Diễn, để em kê lại ghế, anh nằm lên đùi em ngủ một lát đi.”

“Ừm.” Phó Tư Diễn gật đầu, Kỳ Gia xếp lại hai cái ghế rồi ngồi xuống, để Phó Tư Diễn nằm lên chân mình.

“Có phải em gầy đi không?”

“Làm sao? Nằm không thoải mái à?” Kỳ Gia vuốt tóc Phó Tư Diễn, nói.

“Không phải, chỉ là tự nhiên cảm thấy hình như em gầy đi thì phải, gần đây anh bận quá, không có nhiều thời gian bên em. Chờ anh xong dự án này, anh sẽ hảo hảo bồi thường cho em.”

Kỳ Gia cười cười, nói được.

“Thật ra ban ngày anh cũng không ngủ sâu được, anh chỉ nằm một lát thôi, nếu em tê chân thì nhớ nói với anh đấy.”

Kỳ Gia cười, che đôi mắt Phó Tư Diễn lại, “Anh mau ngủ đi, nói nhiều rồi lại không ngủ đủ.”

Phó Tư Diễn nắm lấy bàn tay Kỳ Gia, kéo xuống hôn một cái vào lòng bàn tay, sau đó đặt lên ngực, chậm rãi thở nhẹ. Phó Tư Diễn ban ngày ngủ rất cạn, mới vừa ngủ không bao lâu thì tiếng bước chân ngoài cửa đã đánh thức hắn.

Kỳ Gia có chút đau lòng nhìn Phó Tư Diễn, “Anh ngủ thêm chút nữa đi!”

“Không được, buổi trưa mà ngủ nhiều thì sẽ bị nhức đầu.” Phó Tư Diễn ngáp một cái, vừa ngồi dậy liền cúi đầu hôm môi Kỳ Gia. Kỳ Gia cũng ngoan ngoãn ngồi cho hắn tàn phá khuôn miệng mình. Phó Tư Diễn cắn nhẹ môi cậu, hỏi: “Em phải về trường liền sao?”

“Ừ, buổi sáng bận việc, buổi chiều em không có tiết nên tranh thủ về nhà dọn dẹp một tí, hôm qua em thấy nhà bếp đều bụi bám hết rồi.”

“Được rồi, đừng để mệt mỏi đấy.”

“Em đi đây.” Kỳ Gia ôm Phó Tư Diễn một cái rồi đi ra ngoài.

Phó Tư Diễn chậm rãi xoay người, chuẩn bị trở về phòng sinh hoạt, mới vừa đứng lên thì thấy bên người có cái gì đó sáng lên, hóa ra là điện thoại của Kỳ Gia bỏ quên trên ghế. Hắn vội vàng chạy ra cửa, Kỳ Gia sớm đã đi khỏi hành lang. Hắn liền chạy xuống lầu thì bắt gặp Kỳ Gia đang đứng bên bồn hoa, bên cạnh Kỳ Gia là một nữ sinh mặc váy vàng, người kia kéo cánh tay cậu, cười đùa rất vui vẻ, bộ dạng vô cùng thân mật.