Ta Thực Sự Không Phải Là Con Trai Của Khí Vận

Chương 24: Có Thể Bớt Thiếu Não Giúp Ta Được Không (2)

“Giờ mọi chuyện đơn giản hơn rồi.”

Gương mặt như phát điên của Lý Trường Ca hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười thân thiết.

“Liên Nhi muội chắc không biết, Thiên Cơ chân nhân sư phụ của Thẩm công tử lúc còn trẻ là hảo hữu chí giao của cha, giao tình rất tốt!”

“Hai nhà chúng ta là thế giao đấy!”

Gương mặt Lý Liên Nhi đầy vẻ nghi ngờ: “Thẩm lang, thật vậy sao?”

Thẩm Thiên đang định mở miệng thì Lý Trường Ca nhắc nhở: “Cha ta là Lý Thương Lan Trường Hà Kiếm Tôn, hẳn là Thẩm huynh từng nghe Thiên Cơ chân nhân nhắc đến nhỉ!!!”

Lúc Lý Trường Ca nói đến chữ “nhỉ” thì cố ý nhấn mạnh hơn một chút.

Thẩm Thiên liền vội vàng gật đầu: “Trường Hà Kiếm Tôn, đương nhiên là có nghe nhắc đến, đại danh như sấm bên tai!”

“Gia sư luôn miệng khen ngợi kiếm pháp của Lý tiền bối, đặc biệt là rất tôn sùng phẩm đức của người.”

“Tôn sùng phẩm đức của cha?” Lý Liên Nhi ngẩn người. “Cha có bằng hữu này sao?”

Lý Trường Ca khẽ ho nhẹ: “Nghe nói lúc cha còn trẻ rất nho nhã hiền hoà. Giờ chắc là thời tiền mãn kinh nên tính khí hơi nóng nảy.”

“Tóm lại...”

Lý Trường Ca nói: “Nếu Thẩm huynh là cao đồ của Thiên Cơ chân nhân, muội muội cũng không cần quá lo lắng về quan hệ của mình và huynh ấy.”

Lý Liên Nhi nui vẻ nói: “Ý ca ca là, ca và cha không phản đối?”

Lý Trường Ca cười gật đầu: “Thiên Cơ nhất mạch và nhà chúng ta là thế giao, ca và phụ thân sao có thể phản đối được chứ!”

“Chẳng qua Liên nhi à, dù sao muội cũng là hoàng hoa đại khuê nữ, phải chú ý ảnh hưởng.”

“Cũng không thể để người ta cảm thấy, đại tiểu thư của Lý gia chúng ta đang bỏ trốn theo người ta được!”

Lý Trường Ca thấy tâm trạng của Lý Liên Nhi dường như đã dần bình tĩnh lại liền đề nghị.

“Ngoài ra, ca không phản đối chuyện của muội và Thẩm huynh đệ, nhưng chúng ta phải về Thái Bạch Động Thiên một chuyến trước đã.”

Lý Liên Nhi lập tức cảnh giác: “Vì sao?”

Lý Trường Ca bất đắc dĩ nói: “Bây giờ muội đang mang theo hạt giống Thất Bảo Tiên Hồ Lô trên người.”

“Nếu tin này lộ ra ngoài, ngưu quỷ xà thần trong phạm vi ngàn dặm đều sẽ tới tìm muội và Thẩm huynh đệ, đến lúc ấy dù là ca cũng không thể bảo vệ được bọn muội.”

“Sao nào, giờ cha và ca đều không phản đối, muội còn muốn cùng Thẩm huynh đệ chết vì tình nữa sao?”

Lý Liên Nhi thè lưỡi, ngượng ngùng nói: “Không muốn.”

“Vậy có phải tốt không!”

Lý Trường Ca cười nói: “Giờ muội tạm thời xa Thẩm huynh đệ một thời gian, chúng ta về Thái Bạch Động Thiên gieo hạt giống Thất Bảo Tiên Hồ Lô trước đã.”

“Thẩm huynh đệ sẽ về Thu Danh Sơn tìm Thiên Cơ tiền bối ra mặt, chọn ngày hoàng đạo tới cửa cầu hôn.”

“Đến lúc đó, kết tinh duyên phận của các muội cũng nảy mầm, muội cũng nở mày nở mặt xuất giá.”

“Há chẳng phải vẹn toàn hơn sao?”

Nghe Lý Trường Ca dụ dỗ một hồi, Thẩm Thiên không khỏi thán phục.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc thành thật kia của gã, hắn cũng suýt tin luôn!

Trong phương diện miệng lưỡi, ta tình nguyện khen ngươi là người giỏi nhất!

Lý Liên Nhi xoay đầu lại nhìn chằm chằm Thẩm Thiên, tiếc nuối nói: “Vậy Thẩm ca ca, huynh nhất định phải tới Thái Bạch Động Thiên tìm ta nhé!”

Lý Trường Ca nghe thấy Lý Liên Nhi cuối cùng cũng chịu từ bỏ thì cảm động đến suýt khóc.

Cuối cùng cũng dụ dỗ được muội muội rồi, có chuyện gì về nhà trước tính sau.

Ít nhất mình cũng đưa được muội muội bình an trở về nhà.

Còn chuyện sau này, phụ thân đại nhân xử lý như thế nào, đó là chuyện của phụ thân đại nhân.

Dù sao mẫu thân hỏi tới, gã cũng không phải chịu tội!

Hơn nữa, nếu tiểu tử này thực sự đủ can đảm đến Thái Bạch Động Thiên, đỡ Thương Lan kiếm của ông già thì cũng không phải không thể cân nhắc, cho hắn một cơ hội theo đuổi Liên Nhi.

Vấn đề là, hắn dám sao?!!

Lý Trường Ca nhìn sang Thẩm Thiên, ánh mắt chất chứa nụ cười “cổ vũ”.

Ta rất mong chờ ngươi bị ông già xắt thành từng lát mỏng.

Nên biết ông già nhà ta còn hung dữ hơn ta rất nhiều!

...

Đối mặt với ánh mắt mong chờ của Lý Liên Nhi, Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Nhớ, chắc chắn mà.”

Dù sao cũng không nói là khi nào, một trăm năm sau mới tới tìm cũng không tính là bội ước.

Dù sao, ở giới Tu tiên, một trăm năm cũng không phải quá dài.

Ít nhất trước khi đánh thắng được Lý Trường Ca và Lý Thương Lan, chắc chắn Thẩm Thiên sẽ không đến Thái Bạch Động Thiên.

Sủng muội muội + sủng nữ nhi + cực kỳ xui xẻo, thật là đáng sợ.

Sẽ bị đánh te tua đấy!

Ngẫm nghĩ, Lý Trường Ca lại lấy một lệnh bài trong ngực ra.

Lệnh bài này toàn thân màu trắng bạc, chính giữa có khắc một trường kiếm màu xanh toát ra vẻ cổ xưa, kiếm ý lẫm liệt.

Mặt bên kia của lệnh bài có khắc một chữ “Lý”.

“Nếu chuyện của huynh và Liên Nhi đã định ước thì vi huynh cũng không thể không có thể hiện gì.”

“Kiếm Chủ Lệnh này là do gia phụ trả cái giá lớn để luyện chế, trong đó phong ấn một hóa thân Kiếm Đạo có thực lực so được với Nguyên Anh sơ kỳ, chỉ cần nhỏ máu nhận chủ là có thể điều khiển được.”

“Đồng thời trong lệnh bài còn khắc một Vạn Dặm Truyền Âm trận pháp, chỉ cần kích hoạt là có thể truyền âm vạn dặm.”

“Ngày sau nếu gặp phải phiền phức gì cũng có thể gọi vi huynh bất cứ lúc nào.”

“Giá trị của nó tuy kém hạt giống Thất Bảo Tiên Hồ Lô nhưng cũng coi như chút tâm ý của vi huynh.”

“Hôm nay, ta xin tặng Thẩm huynh đệ!”

Thẩm Thiên nhìn vẻ mặt mỉm cười của Lý Trường Ca liền hiểu Kiếm Chủ lệnh này hẳn để đáp lễ Thất Bảo Tiên Hồ Lô.

Dù sao Lý gia Thái Bạch Động Thiên cũng được coi là thế gia có mặt mũi lớn trong giới Tu tiên.

Có được cơ duyên lớn như vậy dĩ nhiên phải bày tỏ gì đó.

...

Kiếm Chủ lệnh cũng được coi là chí bảo cực phẩm có giá trị liên thành trong giới Tu tiên.

Hơn nữa đối với Thẩm Thiên bây giờ mà nói, Kiếm Chủ lệnh thực sự có tác dụng hơn hạt giống Thất Bảo Tiên Hồ Lô rất nhiều.

Nên biết, dù là người cha ham lợi của Thẩm Thiên, Hoàng đế bệ hạ nước Đại Viêm tu vi chẳng qua cũng chỉ mới Kim Đan kỳ đỉnh phong.

Còn Kiếm Chủ lệnh lại có thể triệu hồi được cận vệ Nguyên Anh sơ kỳ bất cứ lúc nào.

Có Kiếm Chủ lệnh này trong tay, chỉ cần không cố tình tìm đường chết thì thậm chí đã đủ để hoành hành không kiêng kỵ trong nước Đại Viêm.

Mức độ quý giá của nó không cần nghĩ cũng biết.

Có thể tiện tay đưa ra ngay bảo vật như vậy, không thể không nói là Lý gia trâu thật.

Thậm chí Thẩm Thiên cũng cảm thấy hơi ghen tỵ.

“Đây đúng là tâm ý quá tốt!”

Thẩm Thiên nhận Kiếm Chủ lệnh, quay đầu nói: “Liên Nhi tiên tử, tiên tử có thể cho bần đạo mượn tiên kiếm dùng một chút được không.”

Gương mặt Lý Liên Nhi đỏ ửng: “Thẩm lang gọi ta Liên Nhi là được rồi.”

“Thanh Bích Thủy Kiếm này là quà sinh nhật phụ thân tặng Liên Nhi năm Liên Nhi mười sáu tuổi!”

“Có điều nếu Thẩm lang thích thì ta sẽ tặng nó cho Thẩm lang coi như tín vật đính ước!”

Thẩm Thiên: “?”

Tín vật đính ước cái gì.

Ta chỉ mượn kiếm để cắt đầu ngón tay, nhỏ máu nhận chủ một chút thôi mà.

Dù sao thì cắn ngón tay cũng đau quá, với lại còn không vệ sinh.

Có thể bớt thiếu não giúp ta được không!