Ta Thực Sự Không Phải Là Con Trai Của Khí Vận

Chương 16: Chú Ngữ Thần Bí

Đương nhiên là vì Tiên tử có duyên với bần đạo.

Giọng nói đầy từ tính của Thẩm Thiên lập tức khiến cho khuôn mặt ngây thơ của Lý Liên Nhi ửng hồng.

Sợi tóc tơ kia lại càng dựng đứng!

Cái này…. Cái này cái này cái này…

Vị đạo trưởng này nói chuyện quá thẳng thắn rồi.

Ai mà có duyên với hắn chứ. Thật xấu hổ!

Làm sao bây giờ, tim đập nhanh quá!

Chẳng lẽ đây chính là tình yêu sao?

Liên Nhi không có kinh nghiệm!



Gã qua đường Giáp thấy Lý Liên Nhi đỏ mặt thì gấp gáp chen vào:

“Tiên tử, ngài đừng bị mấy lời hoa ngôn xảo ngữ của tiểu tử này lừa gạt. Tiểu tử này không phải người tốt đâu.”

“Ngươi im miệng!”

Lý Liên Nhi lấy lại được tinh thần, khẽ nói: “Trong lòng bổn cô nương đã nắm chắc, đương nhiên sẽ phá án theo lẽ công bằng!”

“Tốt nhất là ngươi đừng có gạt ta, tự nhiên vu cáo người tốt sẽ bị bắt lại phạt nặng!”

Gã qua đường Giáp kia khóc không ra nước mắt. Rõ ràng gã mới là người tốt đi báo cáo mà.

Sau khi cảnh cáo gã, Lý Liên Nhi lại nhìn Thẩm Thiên.

Nàng cố gắng nén lại rung động trong lòng, bình tĩnh nói: “Đạo hữu nói rằng có duyên với Liên Nhi, có phải vậy không?”

Thẩm Thiên khẽ gật đầu: “Đương nhiên là thật.”

Lý Liên Nhi cười cười nói tiếp: “Trực giác nói cho ta biết, hẳn là Trầm ca ca không nói dối. Liên Nhi tin tưởng Trầm ca ca.”

Dứt lời, Lý Liên Nhi quay người lại chất vấn gã qua đường Giáp: “Vì sao ngươi lại vu cáo Trầm ca ca?”

Người qua đường Giáp: (╯-_-)╯╧╧: "..."

Thế là, phá xong án rồi hả?

Người phụ trách quản lý ủy viên hội của Van Linh Viên các ngươi phá án đều tùy tiện như vậy sao?

Đẹp trai một tí là có thể muốn làm gì thì làm hả?

Còn nữa, rõ ràng kia là một đạo sĩ, sao đột nhiên lại biến thành Trầm ca ca rồi?

Các ngươi nhận thân từ lúc nào thế?

Loạn rồi!



Nhìn gã qua đường Giáp tràn đầy bi phẫn, phó đội trưởng đội chấp pháp cũng không nỡ.

Y đành bất đắc dĩ nhắc nhở: “Tiểu thư, còn chưa rõ ràng chân tướng đâu.”

Mặc dù vị tiểu thư đây không chỉ là đệ tử chân truyền của Thái Bạch Động Thiên, còn là tiểu công chúa được sủng ái nhất trong Vạn Linh Viên.

Nhưng Van Linh Viên có thể hấp dẫn nhiều thương gia và khách hàng như vậy cũng vì quản ủy hội làm việc tuyệt đối công bằng liêm chính.

Dù tiểu thư có thân phận cao như vậy nhưng cũng không thể làm loạn trong đội chấp pháp được.

Nếu không, sẽ rất dễ dẫn đến tranh chấp trong dư luận!



Thẩm Thiên mỉm cười hỏi: “Xin hỏi, bần đạo phải làm thế nào mới có thể chứng minh sự trong sạch của mình?”

Đội phó đội chấp pháp nghiêm túc nói: “Các hạ đã nói mình có duyên với Liên Nhi tiểu thư có phải thật không?”

Thẩm Thiên gật đầu: “Đương nhiên là thật.”

“Vậy thì tốt.” Chấp pháp giả kia nói: “Vậy mời đạo hữu tìm ba viên linh quáng thạch cho Liên Nhi tiểu thư mở đá chứng minh đi!”

“Nếu tổng giá trị của linh thạch trong ba linh quáng thạch cao hơn giá mua ban đầu một phần, chứng minh đạo hữu không nói dối, đội chấp pháp chắc chắn sẽ trả công bằng cho đạo hữu.”

“Không biết đạo hữu nghĩ thế nào?”

Nói thật thì thái độ xử lý của chấp pháp giả này vẫn tương đối công bằng.

Nói như vậy, cho dù linh mạch sư cũng không thể cam đoan mỗi lần mở thạch đều có thể thành công.

Ngẫu nhiên một hai sai lầm cũng là rất bình thường.

Cho nên dùng tổng giá trị của ba viên linh quáng thạch để đánh giá thực học của Thẩm Thiên là biện pháp công bằng và chuẩn xác nhất.

Thẩm Thiên lắc đầu: “Chỉ e là không được. Mặc dù Tiên tử có duyên với bần đạo, nhưng bần đạo chỉ có thể chọn một viên linh quáng thạch cho Tiên tử.”

Lý Liên Nhi hỏi: “Vì sao vậy?”

Thẩm Thiên ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, cao thâm khó lường giải thích: “Thiên đạo có thứ tự, vạn vật có quy củ.”

“Nói không thể nói hết, đi không thể đến cùng, phúc không thể nhận hết, nếu quá mực, duyên phận sẽ sớm tận.”

Khi hắn nói chuyện, ánh nắng chiếu rọi lên khuôn mặt hắn lại càng có vẻ thâm thúy hơn.

Tất cả các cô nương ở đây đều ngây dại.

“Hhông hổ là đạo sĩ ca ca, anh tuấn đến mức toàn thân tỏa hào quang!”

“Lừa đảo làm sao có được khí chất như đạo sĩ ca ca, thật không biết đội chấp pháp các ngươi nghĩ thế nào.”

“Một viên linh quáng thạch là đủ để chứng minh rồi, cần gì mà ba lần cơ hội?”

“Đúng đấy, không thể khiến đạo sĩ ca ca nhà ta mệt mỏi được.”

“Ngươi đang nghĩ linh tinh cái quỷ gì thế? Đạo sĩ ca ca không có duyên với ngươi, ca ấy là của nhà ta!”



Bầu không khí dần dần lại ồn ào lên, Lý Liên Nhi cũng không ngừng ngẫm nghĩ về lời Thẩm Thiên vừa nói.

Thiên đạo có thứ tự, vạn vật có quy củ.

Nói không thể nói tận, đi không thể đến cùng, phúc không thể hưởng hết!

Nếu mọi thứ quá mực, duyên phận sẽ sớm tận.

Chỉ mấy câu đơn giản đó tựa hồ như ẩn chứa chân nghĩa đại đạo thâm ảo.

Dù là nói cho các trưởng bối của Thái Bạch Động Thiên, e là cũng có thể khiến bọn họ suy nghĩ cảm ngộ sâu xa đi.

Lúc này trong lòng Lý Liên Nhi đã hoàn toàn tin tưởng Thẩm Thiên không phải lừa đảo.

Bởi vì nàng không tin có tên lừa đảo nào có thể có được khí độ như vậy!

Có thể có được trí tuệ và chiều sâu như vậy!

Càng không thể anh tuấn như vậy !



Đương nhiên, nàng cũng không biết nguyên nhân Thẩm Thiên chỉ đồng ý chọn một viên linh quáng thạch cho nàng rất đơn giản.

Bởi vì hắn chỉ nhìn thấy một hình ảnh cơ duyên trên đầu Lý Liên Nhi.

Cho nên, chọn một viên linh quáng thạch, Thẩm Thiên chắc chắn tuyệt đối có thể qua cửa.

Nếu chọn thêm, dù chỉ một viên, khẳng định sẽ lộ tẩy.

Buổi biểu diễn sẽ thất bại thảm hại.

Đừng nói đến chuyện trong các linh khoáng thạch thông thường cũng có thể mở ra được cơ duyên với xác suất nhỏ.

Xem quang hoàn như đống nấm mốc trên đầu Thẩm Thiên, thì bất cứ vấn đề gì có thể sử dụng xác suất học để tính toán, hắn sẽ không giải quyết được.

Chấp pháp giả nhắc nhở: “Đạo hữu tự tin như vậy, không lo lắng sẽ phạm sai lầm sao?”

Thẩm Thiên mỉm cười đáp lại: “Trong công pháp của bần đạo không có hai chữ “sai lầm”.

Dứt lời, Thẩm Thiên cầm theo chiêu bài hai bên bàn rảo bước đi tới linh thạch phường bên đường.

“Linh Nhi Tiên tử, xin mời đi theo ta!”

Lý Liên Nhi vội vàng đi theo Thẩm Thiên.

Đám người xung quanh thấy có náo nhiệt bèn hứng phấn bừng bừng đi theo.



Thẩm Thiên tiến đến một nhà linh thạch phường có tên Thánh Linh Phường, cũng là một cửa hàng mặt tiền lâu năm có chút uy tín trong Vạn Linh Viên, lượng khách ra vào không hề ít hơn với Thiên Linh Hiên.

Trong cửa hàng xếp mấy chục ngăn tủ đứng, trên đó bày rất nhiều loại linh quáng thạch.

Có viên như tê giác vọng nguyệt, có viên như đại bàng giương cánh.

Có viên lại giống một tiên đỉnh bàng bạc, cũng có viên nhìn rất bình thường không có gì đặc biệt…

Nói như vậy là vì nếu trong linh quáng thạch có giấu đại khí kỳ trân, thường sẽ có hình dáng kỳ lạ.

Nhưng cũng không phải cứ là linh quáng thạch có hình dáng kỳ lạ bên trong nhất định sẽ có đồ tốt.

Trong nơi này, đồ dỏm bày khắp mọi nơi.

Thẩm Thiên tiến vào trong cửa hàng, dồn cả hai tấm chiêu bài sang cầm bằng tay trái.

Ngón cái tay phải đặt lên đầu ngón tay giữa, sau đó ngón áp út và ngón trỏ sẽ nhảy lên tanh tách.

Hai mắt khép hờ, vừa dạo bước vừa lẩm bẩm: “Siêu nhân điện quang, avatar, hiệp sĩ rồng, kakalot, vegetta….”

Người ngoài nhìn vào thực là cao thâm mạt trắc!