(*) Nghĩa bóng là chết
“Mặc dù lão nô đọc không nhiều sách, nhưng cũng hiểu có ơn phải báo. Lan phi nương nương còn tại thế, mệnh của lão nô là của Lan phi nương nương. Lan phi nương nương qua đời, mệnh của lão nô là của Điện hạ.”
“Điện hạ ban cho lão nô “Hướng Nhật Ma Điển”, lão nô nhất định sẽ khổ tu ngày đêm, tuyệt đối không dám sơ sài.”
“Lão nô thề với trời, chỉ cần còn có một hơi thở, lão nô sẽ dùng cả tính mệnh này để bảo vệ cho Điện hạ an toàn!”
Với người tu tiên thì trong trời đất này thực sự có tồn tại nhân quả tuần hoàn.
Lời thề không thể nói bừa, nhất là thề với trời, thiên đạo sẽ có cảm ứng.
Căn cứ theo những gì điều tra được, những ma đầu dám tùy tiện phát lời thề loạn cuối cùng đều chết thảm.
Quế công công nhận hai đời đại ân của Lan phi và Thẩm Thiên, nên thề lấy tính mạng mình bảo vệ Thẩm Thiên, thực sự là tha thiết thật lòng.
Như vậy càng cho Thẩm Thiên thấy rằng mình không tin lầm người.
…
“Ôi, mặc dù đã có được “Hướng Nhật Ma Điển” nhưng ta vẫn còn là một đống nấm mốc!”
Thẩm Thiên thở dài, tràn đầy không nỡ.
“Đúng rồi, ta đã cướp đi cơ duyên vốn thuộc về Tần Cao, vậy Tần Cao thì sao?”
Đột nhiên hắn nhớ ra tên tiểu thái giám gầy yếu Tần Cao kia.
Tần Cao là người có khí vận mạnh nhất mà hắn đã từng thấy, cũng là chủ nhân vốn có của “Hướng Nhật Ma Điển.”
Bây giờ “Hướng Nhật Ma Điển” đã thuộc về Thẩm Thiên, vậy Tần Cao sẽ thế nào?
Y sẽ gặp được cơ duyên mới, hay sẽ xảy ra biến hóa gì khác?
Nói thật, Thẩm Thiên rất tò mò!
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên quyết định đi tìm Tần Cao.
Trong hoàng cung lớn như vậy, muốn tìm một người cũng không dễ dàng.
Nhưng nếu như ngươi quen với đại thái giám chủ quản nội vụ phủ thì tất cả đều không thành vấn đề.
Nhưng thật trùng hợp, Thẩm Thiên lại không quen biết với nội vụ phủ.
Nhưng như vậy cũng không sao, bởi vì trong toàn bộ đại nội hoàng cung này chưa có ai dám chọc vào Thẩm Thiên.
Sau khi biết được mục đích của hắn, đại thái giám chỉ mất mấy phút đã điều tra ra tất cả ban biểu trực ban của các thái giám, sau đó nói cho Thẩm Thiên biết Tần Cao ở đâu.
Sau đó, y cung cung kính kính tiễn Thẩm Thiên ra khỏi nội vụ phủ như tiễn tài thần vậy.
Cũng chịu thôi, y chỉ sợ nội vụ phủ cũng sẽ sập như Quốc Tử Giám vậy.
…
Thật bất ngờ, Tần Cao lại là người trong cung Lục Hoàng Tử.
Mà Lục Hoàng Tử Thẩm Ngạo này lại chính là người có thiên phú tu tiên cao nhất trong số các Hoàng Tử.
Năm nay, Lục Hoàng Tử mới mười tám tuổi, đã tu luyện tới Luyện Khí cửu trọng thiên, sắp xây được căn cơ tiên đạo, chính là thiên tài trăm năm khó gặp của nước Đại Viêm.
Nghe nói y đã lọt vào mắt xanh của một vị trưởng lão Tôn giả nào đó của Thái Bạch Động Thiên, thu làm đệ tử thân truyền.
Đến đây cần nói rõ, các môn phái tu tiên của Đông Hoang chia làm ba mươi sáu động thiên, bảy mươi hai phúc địa, mà Thái Bạch Động Thiên chính là nằm trong top mười vị trí đầu trong số các động thiên.
Được lọt vào mắt xanh của Tôn giả Thái Bạch Động Thiên chính là một cơ duyên lớn lao.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này thành tự thấp nhất của Thẩm Ngạo cũng là chân nhân Kim Đan Kỳ rồi.
Nếu may mắn gặp được cơ duyên lớn nữa, thậm chí còn có một tia hy vọng có thể toái đan thành anh, trước năm trăm tuổi trở thành Tôn giả được vạn người kính ngưỡng.
Đến lúc đó, dù là vị trí Viêm Hoàng cũng chẳng là cai đinh gì.
Dù sao thì Tôn giả yếu nhất cũng có thọ nguyên ngàn năm trở lên, phất tay một cái là sơn băng địa liệt, phần thiên chử hải.
So ra, hoàng quyền thế tục đúng là quá yếu ớt.
Cũng chính vì vậy mà địa vị của Thẩm Ngạo trong Hoàng cung nước Đại Viêm cực kỳ siêu nhiên.
Dù Viêm Hoàng có ân sủng y đến mức nào đi nữa cũng không khiến các Hoàng Tử khác ghen tị và tính toán, bởi vì không cần thiết.
Thẩm Ngạo nhất định sẽ bước lên con đường tu tiên, dùng cả đời để hỏi tiên nhân đạo trường sinh.
Với y, Hoàng vị không đáng để quan tâm tranh đoạt.
…
“Không biết vầng sáng khí vận trên đầu Lục ca như thế nào nhỉ.”
Men theo con đường nhỏ trong ngự hoa viên, chẳng mấy chốc Thẩm Thiên đã tới gần cung điện của Lục Hoàng Tử.
Đúng lúc này, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai Thẩm Thiên, đều là tiếng mắng chửi không chút lưu tình.
“Cái mắt chó mù của ngươi kia, nô tài đáng chết!”
“Ngươi có biết bồn cửu diệp tiên chi thảo kia trân quý cỡ nào không? Dù ngươi có chín cái mệnh cũng không bằng một cái rễ của nó đâu!”
“Những người khác nhìn kỹ cho ta, lần sau nếu ai dám làm việc lơ là không cẩn thận, thì đây chính là tấm gương!”
…
Thẩm Thiên nương theo tiếng mắng đi tới tìm, thì thấy bên giếng nước cạnh ngự hoa viên có một đám người đang xúm lại.
Giữa nhóm người này có một cây thập tự giá, trên đó trói một tiểu thái giám toàn thân chồng chất vết thương, không phải Tần Cao thì là ai?
Nhưng có một điều đáng lưu ý, lúc này quang hoàn trên đỉnh đầu Tần Cao đã thay đổi.
Mặc dù vẫn là màu đỏ, nhưng ánh sáng ảm đạm hơn trước đó rất nhiều, thậm chí nhiều nơi còn có cả màu lục nhạt.
Sắc màu pha tạp, xem ra rất tiêu điều.
“Không phải Tần Cao là người có khí vận cực tốt sao? Vậy mà cũng gặp phải kiếp nạn sao?”
Nhìn Tần Cao bị đánh, Thẩm Thiên hơi sững sờ.
Cũng phải.
Ngẫm lại những cuốn tiểu thuyết kiếp trước mình đã đọc, lịch sử trưởng thành của nhân vật chính cũng không hoàn toàn thuận buồm xuôi gió mà.
Có lúc bọn họ cũng sẽ gặp phải kiếp nạn, sau đó đại nạn không chết, gϊếŧ lại…
Chờ chút!
Đại nạn không chết, gϊếŧ hết kẻ thù!
…
Bỗng nhiên da đầu Thẩm Thiên tê dại. Kẻ thù của Tần Cao là ai?
Là thái giám quản sự đang đánh y, hay là Thẩm Ngạo chủ tử sau lưng, hay là…
Là toàn bộ hoàng thất nước Đại Viêm?
Thẩm Thiên vẫn nhớ vị Hướng Nhật Ma Tôn mà Quế công công đã kể.
Cuối cùng, vị Ma Tôn này đối phó với nước Đại Côn thế nào?
Bởi vì từng bị một vị chủ tử nào đó của nước Đại Côn ức hϊếp, nên sau khi tu thành địa vụ Ma Tôn, vị Ma Tôn kia đã tru diệt toàn bộ hoàng thất nước Đại Côn.
Ngày đó, hoa quỳ đỏ sẫm màu máu nở khắp hoàng cung nước Đại Côn.
Thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông!
…
“Thẩm Ngạo, ngươi đang tìm đường chết à!”
Khóe miệng Thẩm Thiên khẽ giật giật. Hắn thử tính toán một chút.
Nếu mình không đoạt trước được cơ duyên của Tần Cao, tiếp theo kịch bản sẽ phát triển thế nào đây?
Tần Cao bị đánh đập dã man, vì một nguyên nhân nào đó mà trở về được từ cõi chết.
Sau đó, cơ duyên xảo hợp, y đã tìm được cuốn “Lịch Đại Viêm” từ trong ngự thư phòng, đồng thời phát hiện “Hướng Nhật Ma Điển” giấu trong đó.