Ta Thực Sự Không Phải Là Con Trai Của Khí Vận

Chương 59: Ta là Lục hoàng tử nước Đại Viêm, Thẩm Ngạo (2)

Chẳng cần nói đâu xa, chỉ tính 5000 viên linh thạch kia thôi thì cũng đã vượt xa chi phí mở khoáng rồi.

Huống chi ông ta bán rẻ Tử Kim Chùy cho tiên sư, bản thân còn thu được cảm tình tốt của tiên sư.

Sau này gặp phải cơ duyên lớn, tiên sư còn quên được ông ta sao?

Nhân vật như tiên sư, chỉ cần tùy tiện để lộ canh thừa cơm cặn trong kẻ răng cũng đủ để Tổng chưởng quầy ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

Ừ, ít nhất là Tống chưởng quầy thấy như vậy.

"Nhìn thấy không con bê nhỏ, đây là thông minh trong đối nhân xử thế!"

Tống chưởng quầy đứng bên cạnh trở tay tát Tống thiếu chưởng quầy một cái.

"Đều là người trẻ tuổi, con xem tiên sư đại nhân rồi nhìn lại chính bản thân con kìa!"

"Đồ không có tiền đồ, sau này lại đi gây sự, ba chân của con ta đây đều đánh cho gãy hết!"

Tống thiếu chưởng quầy: "???"

...

Trong lúc Tống chưởng quầy đắc chí còn Tống thiếu chưởng quầy khóc không ra nước mắt.

Một gã trai trẻ tuổi lại đi vào cửa Thiên Linh Hiên.

Người đàn ông này mặc trang phục gấm màu trắng, bên hông đeo viên ngọc màu xanh biếc.

Vẻ ngoài khôi ngô, bước chân mạnh mẽ, chắc chắn là con cháu nhà quyền quý.

Tống chưởng quầy ánh mắt sáng lên, vội vã nghênh đón.

"Ôi chao, mời vị công tử này vào trong."

"Không biết xưng hô với công tử thế nào, có cần lão hủ trợ giúp chọn mỏ?"

Tống chưởng quầy ân cần làm người đàn ông rất hài lòng.

Hắn ta khẽ gật đầu: "Bản điện hạ là Lục hoàng tử nước Đại Viêm, Thẩm Ngạo!"

“Bản điện hạ là Lục hoàng tử nước Đại Viêm - Thẩm Ngạo, lần này đến đây để chọn lễ vật thay sư tôn."

"Nhìn nơi này của ngươi đông khách như vậy, mối làm ăn chắc khá tốt cho nên ta tới đây xem thử một chút."

Thẩm Ngạo vừa nói xong đã thấy Tống chưởng quầy vẻ mặt kỳ lạ chăm chú nhìn hắn ta.

"Sao... Làm sao vậy? Trên mặt bản điện hạ có gì sao?"

Tống chưởng quầy khôi phục tinh thần, trên mặt nở nụ cười vô cùng xán lạn.

"Nếu như lão hủ nghe không nhầm, ngài vừa mới giới thiệu mình là Lục hoàng tử nước Đại Viêm..."

"Thẩm Ngạo điện hạ???"

Thẩm Ngạo hơi sững sờ: "Làm sao vậy, bản điện hạ trông không giống hoàng tử sao?"

Tống chưởng quầy mỉm cười: "Cái này thì không phải, chỉ là không bằng không chứng..."

Thẩm Ngạo hơi sầm mặt, hừ lạnh nói: "Bản điện hạ còn không biết mình đã thay tên đổi họ bao giờ."

"Hơn nữa ta đã bái Tử Dương Chân Nhân động Thái Bạch làm sư phụ, giả mạo tên của ta là một điều kiêng kị!"

...

Trong lòng Thẩm Ngạo khó chịu vô cùng.

Hắn ta là thiên tài trăm năm mới gặp trong hoàng thất nước Đại Viêm.

Hơn nữa hôm nay bứt phá thành công Trúc Cơ Kỳ, trước mắt đang chuẩn bị bái nhập động Thái Bạch.

Chỉ cần hắn ta bái sư thành công, tiến vào động Thái Bạch đứng đầu trong ba mươi sáu động thiên để học nghệ.

Một thời gian sau, việc bước vào Kim Đan quả là dễ như trở bàn tay với Thẩm Ngạo.

Cho dù là phá đan thành anh, trở thành tôn giả Nguyên Anh kỳ cũng không phải là không có khả năng.

Người như hắn ta đã định trước là cá chép hóa rồng, con cưng của trời.

Một chưởng quầy của linh khoáng phường cũng dám nghi ngờ hắn ta là giả mạo.

Ha ha, toàn bộ nước Đại Viêm đây còn có người không có mắt dám giả mạo bản điện hạ sao?

Thẩm Ngạo lấy lệnh bài màu vàng từ trong lòng ra, mở ra trước mặt Tống chưởng quầy.

Toàn bộ lệnh bài được đúc bằng vàng, có Xích Long năm móng ở giữa được khắc bằng linh kim văn.

Xích Long giương nanh múa vuốt, tỏa ra một ngọn lửa linh lực mạnh mẽ thông qua linh kim.

Tống chưởng quầy nhíu mày: "Các hạ có thể cho lão hủ nhìn kỹ một chút?"

...

Thẩm Ngạo khó chịu hơn: "Lệnh bài hoàng thất có thể làm giả được sao?"

Hắn ta hừ lạnh một tiếng, đập lệnh bài lên ngăn tủ: "Hừ, ngươi xem đi!"

Tống chưởng quầy gật đầu, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận tới tấm lệnh bài kia.

"Ừm, tay nghề và kỹ xảo điêu khắc này mô phỏng thật giống nha!"

Thẩm Ngạo khóe miệng hơi giật giật: "Ngươi đang nói cái gì?"

Tống chưởng quầy ho khan nói: "Khụ khụ, ta nói lệnh bài kia là thật."

Thẩm Ngạo thu hồi lệnh bài: "Hừ, ngươi biết là tốt rồi, thật là mất hứng!"

Nói xong Thẩm Ngạo xoay người ra khỏi cửa.

Muốn tìm khoáng để mở linh thạch, thì tìm ở linh khoáng phường nào mà chả được?

Tống chưởng quầy trong tiệm này lẩm bẩm nói nhiều, còn nghi ngờ thân phận hắn ta.

Thẩm Ngạo đời này còn chưa từng bị tủi thân như vậy.

Từ nay về sau, tiệm linh khoáng phường này mãi là vết đen đời hắn ta.

...

Tổng chưởng quầy thấy Thẩm Ngạo xoay người rời đi thì lập tức nóng ruột.

Ông ta nhanh chóng ngăn trước mặt Thẩm Ngạo, cười nói: "Điện hạ đừng nóng giận!"

Thẩm Ngạo cười lạnh nói: "Ha ha, bản điện hạ không tức giận, chỉ là sẽ ghi nhớ ngươi."

Tống chưởng quầy vội vàng xin lỗi: "Thật xấu hổ, là do lão hủ cẩn thận quá mức."

"Không dám giấu diếm người, điện hạ Thẩm Ngạo là niềm kiêu hãnh của nước Đại Viêm cũng là thần tượng của lão hủ."

"Lão hủ vẫn luôn hết sức sùng bái Lục hoàng tử điện hạ, cho nên có chút khó tin khi thấy ngài tự xưng mình là Lục hoàng tử điện hạ."

Nghe nói vậy, nụ cười nhạt trên mặt Thẩm Ngạo dần chan hòa.

Hắn ta cười híp mắt nói: "Ha? Vậy ngươi nói xem vì sao lại sùng bái Lục hoàng tử?"

Tống chưởng quầy nói: "Mọi người ai cũng biết, Lục hoàng tử điện hạ Thẩm Ngạo là nhân tài trời ban, thiên phú tu tiên trong hoàng thất nước Đại Viêm trăm năm mới gặp một lần! Không chỉ như vậy, người còn có một đôi mắt tinh tường vô cùng am hiểu tìm linh đoạn khoáng. Chỉ cần liếc mắt nhìn khoáng linh thạch trong nháy mắt có thể biết thực hư ra sao. Có thể nói là kỳ nhân tuyệt thế trong giới tìm đoạn linh mạch nha!”

..

Tống chưởng quầy nói xong,

Nụ cười trên mặt Thẩm Ngạo càng ấm áp hơn.

Không nghĩ tới, danh tiếng của bản điện hạ ở Vạn Linh Viên vang dội như vậy.

Phải biết rằng những người có thể trà trộn vào Vạn Linh Viên, đều là nhân vật đứng đầu có tiền, có quyền, có thế.

Nếu không, không thể mua được những linh khoáng được trao đổi bằng linh thạch này.

Đường đường là chưởng quầy Thiên Linh Hiên trong Vạn Linh Viên mà lại tâng bốc mình ra mặt.

Chuyện này có cảm giác thành tựu hơn là những lời khen ngợi của tiểu thái giám trong cung.

Chẳng qua là ai lan truyền tin đồn rằng bản điện hạ am hiểu tìm linh đoạn khoáng thế?

Bản điện hạ từ nhỏ đã tập trung tu luyện luyện khí, làm sao có thời gian học những thứ khác?

Chẳng qua nếu chưởng quầy hiểu lầm vậy thì để cho ông ta tiếp tục hiểu lầm đi!

Nói như vậy chắc ông ta cũng không dám lừa tiền ta.

Trong lòng có tính toán, Thẩm Ngạo khiêm tốn lắc đầu.

"Nào có, bản điện hạ đối với tìm linh đoạn khoáng cũng chỉ hiểu biết chút chút, chút chút mà thôi."

Tống chưởng quầy mỉm cười nói: "Vừa rồi lão hủ thật sự không nên vô lễ với điện hạ."