Khi cả nhóm mang theo Eclair về hội thì trời cũng đã tối.
Sau khi tỉnh lại thì nàng liền ngồi ở một góc cùng bạn đồng hành Momon của mình, không hề có ý định tiếp xúc với ai trong công hội cả.
Kuro thấy vậy liền kêu Mira đem thức ăn tới cho nàng.
Dù không thích tiếp xúc với người lạ nhiều nhưng sau khi nhận thức ăn và nước uống từ Mira thì nàng vẫn mở miệng cảm ơn.
“Trông bạn khá hơn rồi.” Lucy bước tới ngồi đối diện với Eclair đầy vẻ thân thiện nói.
“Tôi vẫn ổn ngay cả khi không cần ăn.”
Thế nhưng khiến Lucy và chúng nữ trong Nữ thần hội bất ngờ, khi Eclair nói một câu lãnh đạm.
Chỉ có Kuro không chút bất ngờ vì biết trước lý do.
“Eclair! Không được nói như vậy.”
Momon một bên khiển trách nàng rồi quay người cúi đầu xin lỗi Lucy:
“Chúng tôi xin lỗi!”
“Không sao.”
Sau đó Momon giới thiệu bản thân và Eclair, trong khi hai bên còn đang hòa hợp với nhau thì Eclair đột nhiên đứng lên và nói.
“Chúng ta đi thôi, Momon.”
Hành động của nàng khiến cho mọi người sửng sờ một chút, thậm chí cả Momon, đương nhiên là Kuro đã có ý định cứu vớt nàng không để như nguyên tác tan biến làm sao để đối phương đi được.
“Nàng không muốn biết thân phận của bản thân sao ?” Kuro lúc này nói một câu.
?!
Vừa nghe câu này Eclair liền khựng lại với vẻ mặt bật ngờ trước câu nói của hắn, thậm chí cả chúng nữ xung quanh cũng vậy.
“Chàng biết thân phận của nàng ta ư ?” Irene ngồi bên cạnh hỏi.
Eclair vốn lãnh đạm cũng thay đổi sắc mặt nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc, lo lắng, mong chờ,…
“Nữ tế của Phượng Hoàng.”Kuro mỉm cười từ tốn nói.
“Nữ tế của Phượng Hoàng ?!”
Chúng nữ đều vô cùng kinh ngạc ra mặt, dù sao Phượng Hoàng cũng giống như Long Tộc bây giờ trong mắt của ma pháp sự chỉ tồn tại trong truyền thuyết nhiều năm trước.
Phàm là liên quan đến chúng đều không tầm thường chút nào,mọi ánh mắt chuyển từ Kuro sang Eclair đầy vẻ hưng phấn lẫn tò mò.
Thế nhưng Kuro lại quay sang nói với Irene: “Nàng ấy có nhiều chung giống nàng và Gelda.”
“Ôi…” Irene nghe vậy liền càng kinh ngạc ra mặt.
Nàng sau đó liền suy nghĩ một chút, điểm chung của nàng và Gelda chỉ có hai thứ.
Thứ nhất cả hai đều sống lâu hơn người bình thương 300, 400 tuổi rồi.
Thứ hai dù câu chuyện không giống nhau như có điểm chung là bi kịch trong cuộc đời trước khi gặp hắn.
Nghĩ tới hai điểm này nàng nhìn Eclair rồi nhìn hắn như muốn xác định suy nghĩ của mình.
Hai người không cần nói thành lời chỉ cần ánh mắt của xác định được suy nghĩ của đối phương, Kuro mỉm cười gật gù.
Irene thấy hắn gật gù như vậy liền nhìn Eclair với ánh mắt đồng cảm cùng thân thiết hơn, tiếc là Gelda đang làm nhiệm vụ với Mirnevar nếu không dã trực tiếp bước tới ôm lấy đôi phương để an ủi rồi.
“Chỉ là nàng ấy sau khi trải qua tai nạn thì gặp được điều may mắn mà trong cái may mắn ấy cũng là sự bất hạnh.” Kuro tiếp tục nói một câu khiến Irene càng sửng sốt.
“Là chuyện gì ?” Irene liền hỏi.
“Mất trí nhớ.”
Kuro nhìn Éclair không xa đầy cảm thán nói: “Coi như trong cái rủi cũng có cái may vậy.”
Trong nguyên tác nàng sau khi bị trọng thương bỏ trốn thì ngất đi, thế nhưng sau khi tỉnh lại liền mất đi trí nhớ cứ sống ngơ ngơ ngác ngác hơn 400 năm.
Không giống như Irene và Gelda luôn sống trong những ký ức đau khổ ngày qua ngày, tuy nhiên đó cũng là sự bất hạnh vì nàng chẳng nhớ gì về sứ mạng mang trên vai và mối thù của dân lành của mình.
Thứ mà nàng đang đeo trên cổ là đá Phượng Hoàng.
Viên đá ẩn chứa một con Phượng Hoàng phong ấn bên trong, khi hai nửa của viên đá kết hợp với nhau thì nó sẽ hồi sinh và ban cho sự bất tử. Tuy nhiên, sự bất tử thật sự có được bằng cách uống nước mắt của Phương Hoàng khi nó bị phòng ấn.
Sự bất tử.
Điều vô số người ước mơ và khoa khát nó, tuy nhiên có một nhược điểm chí mạng đó là nếu Phượng Hoàng được triệu hồi bị gϊếŧ thì bất cứ ai có được sự bất tử từ nó đều sẽ chết.
Đây là con dao hai lưỡi.
Đến cuối nguyên tác sau khi Éclair vừa nhớ lại mọi thứ thì Phượng Hoàng bị phá hủy cũng vì vậy mà nàng cũng tan biến khỏi thế giới này.
Thật là bi kịch.
Đương nhiên là có hắn ở đây sẽ không để chuyện đó xảy ra.
“Xin ngươi hãy nói cho ta biết về quá khứ của mình.” Eclair lúc này vô cùng kích động vội nói.
“Được.”
Kuro liền mỉm cười nói về quá khứ của Eclair, nói đúng hơn là vào cái đêm mà làng của nàng bị tập kích và chạy trốn, một nửa viên đá phương hoàng còn lại cũng rơi vào tay chúng.
Veronica.
Một vương quốc nhỏ phía bắc Fiore sắp 400 năm tuổi và được thành lập sau cái đêm tập kích làng của nàng, Fire Village.
Kẻ chủ mưu cũng chính là hoàng đế đã thành lập lên đế quốc này ngay chính tại ngôi làng của nàng.
“Chuyện này…” Éclair sau khi nghe xong liền bần thần ngơ ngác.
Cũng lúc này một số ký ức về đêm đó hiện ra trong đầu của nàng, cái đêm cả làng đang cùng nhau làm nghi lễ thì bị quân lính ấp vào tập kích và gϊếŧ chóc khắp nơi, trưởng làng đã hi sinh để dịch chuyển nàng đi khỏi đó.
Những giọt lệ bắt đầu chảy dài trên má.
Khiến cho chúng nữ nhìn thấy vừa thương tiếc và đau lòng giùm nàng.
Éclair trong lúc đau lòng và hồi tưởng thì nhớ tới lời nói của trưởng làng trước khi chết liền thì thầm: “Đúng rồi, rang giới khu rừng Boundary.”
“Khoan đã, nếu cô đến đó sẽ rất là nguy hiểm.”
Carla vừa nghe nàng thì thầm thì năng lực tiên đoán tương lại tự hoạt động, khiến nàng nhìn thấy những điều nguy hiểm trong khu rừng cùng Éclair gặp phải chuyện kinh khủng thì kích động kêu lên.
“Chuyện này… anh có biết tại sao tôi lại phải đến đó không ?” Éclair nghe vậy liền chần chờ hỏi, không có giống như nguyên tác ban đầu bỏ đi dù biết nguy hiểm.
Theo nàng nghỉ đối phương đã biết chuyện của bản thân, chắc phải biết lý do tại sao nàng phải tới đó.
“Không… tuy nhiên, tôi sẽ hộ tống cô tới đó.” Kuro lắc đầu, nhưng sau đó mỉm cười nói.
Hắn không nói ra cho đối phương biết mà muốn cho được bất ngờ, dù sao nàng tới được nhìn thấy được phụ thần của mình, dù chỉ là hình ảnh thông qua quả cầu ma thuật nhưng nó sẽ mang tới tính đột phá và bất ngờ hơn khi hắn nói trước cho nàng biết.
“Bọn em cũng muốn đi.”
Chúng nữ lúc này vô cùng muốn đi theo vội nói.
“Không cần, nhiệm vụ này rất dễ dàng rất nhanh sẽ về thôi.” Kuro mỉm cười nói.
Các nàng nghe vậy liền biễu môi, chỉ có tam nữ Irene là mỉm cười vì cảnh tượng này giống nhiều năm về trước.
…
Ở phía bắc Fiore, Veronica.
“Nếu có thêm viên đá Phượng Hoàng thạch khác và kết hợp nó với viên của gia tộc ta, một phép máu sẽ xảy ra.”
“Cuối cùng thì ta cũng tìm thấy cô ta, người giữ viên đá còn lại.”
“Ta muốn kết hợp nó ngay trước đám đông để họ thấy được bản thân hùng vĩ và đáng yêu nhường nào.”
“Nó sẽ là một phần trong nghi lễ kỉ niệm 400 năm ngày thành lập vương quốc Veronica.”
Ở trong một căn phòng xa hoa lúc này, có một người trẻ tuổi đang mang vương miện trên đầu của mình, đầy vẻ tự tin và kiểu ngạo nói.
Creem.
Hoàng tử của Veronica, sắp chuẩn bị kế vị trở thành hoàng đế của đất nước này
Phía sau hắn lúc này có một nhóm bốn người đang quỳ chờ đợi.
Người cầm đầu nhóm này là Dyst, sau khi nghe người trước mặt nói vậy liền hỏi: “Ngài muốn chúng tôi đem cô gái và viên đá đó về phải không, Creem ?”
Đây là những thành viên hắc hội Carbuncle.
“Đúng vậy, ta muốn các người đem cô ta và viên đá về đây.”
Creem nhìn hắn đầy tán thưởng rồi nói:
“Các người sẽ được trọng thưởng, bao gồm cả phí bảo vệ trong suốt thời gian của lễ kỷ niệm… đó là 100 triệu Jewel!”
Ba thành viên còn lại của Carbuncle về số tiến lớn như vậy liền hai mắt tràn ngập lửa nóng và vui mừng, chỉ có Dyst vô cùng bình tĩnh không chút vì số tiến lớn như vậy liền thể hiện cảm xúc khác thường.
Sau khi nhận nhiệm vụ tuyên bố trực tiếp từ Creem xong thì nhóm hắc hội liền lui ra, để chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ này.
Thế nhưng khi bọn họ đi không được bao lâu thì từ trong một góc tối của căn phòng có một người bước ra nhìn Creem bình tỉnh hỏi: “Nếu đã thuê bọn họ rồi thì ngài còn muốn thuê ta làm gì ?”
“Theo tin tức gần nhất nhận được thì cô ta đã tới thị trấn Magnolia địa bàn Fairy Tail, chúng dù sao cũng là hắc hội, ta sợ sẽ khó mà thành công được.”
“Để đảm bảo mọi việc thuận lợi đàng phải thuê cả ông cho chắc, dù sao ngày trọng đại sắp đến rồi ta không muốn có biến cố xảy ra.”
“Ông cứ việc đi theo sau là được, nếu chúng thất bại thì hãy ra tay, còn nếu thuận lợi thì không cần hành động.”
“Đương nhiên cũng đúng như hứa hẹn sau khi mọi thuận lợi thì tôi sẽ trọng thưởng cho ông… 300 triệu Jewel.”
“Mong là ông sẽ không để tôi thất vọng… Thập Thánh Pháp Sư trẻ nhất Jura-san.”
Creem nhìn cửa sổ đầy tự tin nói rồi sau đó thâm ý nhìn qua người vừa bước ra khỏi góc khuất ban nãy.
Đó là một người đàn ông cao lớn và lực lưỡng, điểm đặc biết nhất là đấu hói vô cùng sáng bóng.