Cửu Vĩ Hồ

Chương 19

Ji Hyun đến tìm Dương Tử Thành đúng là một điều sai lầm mà, anh thì nói tiếng Hàn, hắn thì nói tiếng Trung, thế hai người làm sao giao tiếp đây?

Mà Dương Tử Thành lại có ý muốn để Ji Hyun vào trong, hắn mở to cửa sau đó đứng nép qua một bên, nhưng mãi vẫn không thấy Ji Hyun động đậy, anh ta vẫn đứng yên nhìn hắn.

Rồi sau đó Ji Hyun đột nhiên xoay người bước trở về nhà.

Dương Tử Thành bật cười châm chọc, nếu lúc nãy anh ta thật sự dám bước vào nhà hắn, hắn nhất định sẽ khiến anh ta bò ra ngoài.

Đến tối khi Mina đi làm về, Ji Hyun đã ở nhà chuẩn bị cơm nước từ trước, đợi cô tắm xong sau đó anh bắt đầu dọn lên bàn.

Trong lúc ăn hai người thường rất ít nói chuyện, nhưng hôm nay Ji Hyun lại ngoại lệ. Đang ăn thì anh bổng nhiên ngẩn đầu lên hỏi: “Cái người tên Dương Tử Thành là ai vậy?”

Mina cũng không chú ý đến câu hỏi lắm, cô đáp: “Là chủ của cái nhà này.”

“Thật sao?” Ji Hyun nghi ngờ. Nếu hắn ta là ông chủ của căn nhà này vậy còn căn nhà đối diện thì sao?

“Anh sao vậy? Sao hôm nay lại nhắc đến anh ta?”

Ji Hyun cũng rất thành thật, anh đem chuyện nhìn thấy Dương Tử Thành khi đỗ rác rồi đến việc Dương Tử Thành bước vào căn nhà đối diện, nhưng anh không kể việc anh đến tìm hắn. Dù sao cũng không có vào nhà, cũng không có với nhau câu gì.

Nghe vậy Mina bỗng nhiên nắm chặt đôi đũa trong tay, ánh mắt có chút suy nghĩ mông lung, nhưng Ji Hyun không nhìn thấy.

Sáng hôm sau, sau khi đến công ty thì Mina đi thẳng lên phòng làm việc của Trịnh Khải.

“Cốc cốc cốc.”

Nghe tiếng gõ cửa, Trịnh Khải cũng không ngẩn đầu lên: “Vào đi.”

Đến khi thấy người bước vào là Mina, cậu ta lập tức dừng ngay công việc của mình lại: “Có chuyện gì sao cô Mina?”

Mina cũng không vòng vo, cô vào vấn đề chính ngay lập tức: “Rốt cuộc căn nhà tôi đang ở có phải của Dương Tử Thành không?”

Nghe vậy, trong lòng Trịnh Khải dấy lên lo lắng, nhưng rất nhanh cậu đã lấy lại bình tĩnh: “Cô hỏi như vậy là có ý gì?”

Mina cũng không giấu: “Tối qua lúc đi đỗ rác tôi thấy anh ta đi vào căn nhà đối diện.” Không đợi Khải giải thích, Mina lại tiếp tục: “Anh đừng nói với tôi là anh ta vào nhà bạn mình.”

Đúng là lúc đầu cậu định giải thích như vậy đấy, nhưng mà từ đầu Dương Tử Thành đã nói là đi công tác 1 tháng, bây giờ làm sao giải thích đây?

“Trả lời câu hỏi của tôi đi.” Mina lúc này đã mất hết kiên nhẫn.

Một lúc sau, Trịnh Khải mới nói: “Cô thật sự muốn biết sao?”

Mina không đáp, cô gật đầu.

Lúc này Trịnh Khải từ từ đứng lên, sau đó đi đến sofa ngồi xuống. Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Dương Tử Thành.

“Hứa với tôi là giữ trật tự nhé?”

“Ừm.”

Rất nhanh Dương Tử Thành đã nhận máy, Trịnh Khải mở loa lớn để Mina cùng nghe.

“Có chuyện gì vậy?” Dương Tử Thành hỏi.

“Anh đang ở đâu vậy?” Trịnh Khải mặc dù nói chuyện với Dương Tử Thành, nhưng ánh mắt lại đặt ở trên khuôn mặt của Mina.

Lần này cậu không giúp hắn che dấu được nữa rồi.

“Ở nhà, có chuyện gì sao?”

“Lúc nãy Mina có hỏi em về chuyện của anh, cô ấy muốn biết sự thật.” Trịnh Khải chậm rãi nhả ra từng chữ, nhưng cậu ta lại không biết những chữ phát ra từ miệng cậu ta lại khiến cho Mina và Dương Tử Thành lo sợ thế nào.

Một người thì sợ sẽ biết sự thật, còn người kia thì sợ sự thật bị phát hiện.

“Vậy cậu đã nói chưa?” Giọng nói của hắn lộ ra vẻ rất gấp gáp.

“Vẫn chưa.” Nói xong, Trịnh Khải thở dài một hơi, rất nhẹ nhưng Dương Tử Thành có thể nghe thấy.

“Nếu cậu dám hé nửa lời với cô ấy, tôi nhất định sẽ gϊếŧ cậu!” Nói xong Dương Tử Thành hung hăng ngắt điện thoại.

Lúc này Mina mới lên tiếng, thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ: “Vậy rốt cuộc sự thật là gì? Tại sao…”

Lời còn chưa nói hết, Trịnh Khải đã lên tiếng: “Cái này nên để anh ta nói với cô, chuyện này dù sao cũng là chuyện của hai người, tôi không tiện xen vào.”

Mina ôm trong lòng nỗi thất vọng tràn trề, sải bước trở về phòng làm việc.

Vừa thấy cô, Thư Thư ngẩn đầu nhìn đồng hồ trên tường, nở nụ cười mỉa mai: “Hôm qua hôm kia còn mắng tôi đi trễ, ngày hôm nay cũng không biết tự nhìn lại bản thân mình!”

Bây giờ Mina thật sự không muốn cãi với cô ta, cô vẫn ngẩn cao đầu bước vào phòng làm việc.

Thấy vậy, Thư Thư đương nhiên rất tức giận: “Mọi người lại đây mà xem, đi trễ không biết nhận lỗi, đã vậy còn nghênh ngang đi về làm việc, đúng là không có phép tắc!”

Mina lúc này dừng bước, cô vẫn lạnh lùng, trên mặt cũng không biểu hiện sự tực giận, bình tĩnh nói: “Cho dù tôi đi trễ cũng không đến lượt cô phê bình. Nên nhớ, tôi là cấp trên của cô.” Nói xong, để lại cho Thư Thư một cục tức rồi sau đó bước vào phòng làm việc của mình.

Mina rất giỏi trong việc giữ bình tĩnh trước mọi hoàn cảnh, nhưng cô lại không ngờ sau này mình lại đánh mất bình tĩnh trước một người.

Những ngày sau đó trôi qua cũng tương đối bình thường, cuối cùng thì Dương Tử Thành cũng đợi được một tháng chậm rãi trôi qua.

Hôm nay cũng là ngày cuối tuần, Mina và Ji Hyun đang tranh thủ dọn dẹp nhà cửa để chuẩn bị dọn đi.

Mấy tuần này Mina sau khi tan làm thì có dạo một vòng thành phố để tìm nhà cho hai người, cuối cùng cũng tìm được một căn nhà khá rộng, to hơn cái mà hai người đang ở hiện tại.

Taxi không lâu sau đó đã đến nhà, Mina và Ji Hyun chỉ có việc xách hai cái va li to đùng rồi đi thôi, cô khóa cửa giúp Dương Tử Thành, chìa khóa thì cô định thứ hai đến công ty rồi trả cho Trịnh Khải luôn.

Hành lí vừa được đặt lên xe từ từ phía sau, có một chiếc Audi màu đen bóng chạy đến, rồi lại chạy vượt qua chắn phía trước chiếc taxi kia.

Dương Tử Thành sau đó bước xuống từ chiếc xe này, hắn đến trước mặt Mina, hỏi: “Tại sao lại dọn đi? Ở đây không tốt sao?”

Ji Hyun đứng một bên thấy vậy thì đẩy hắn ra, anh quát lớn: “Anh làm gì vậy?” Nhưng Ji Hyun nói bằng tiếng Hàn, hắn nghe nào có hiểu.

Mina thuận tay kéo anh về phía sau mình, cô dõng dạc nói: “Nhà này là nhà của anh, chúng tôi cũng không thể ở mãi như vậy được. Tiền thì anh không lấy, chúng tôi cảm thấy rất ngại nên quyết định chuyển đến nơi khác sống. Nếu như anh đi công tác xa mà còn lo lắng thì cứ thuê hẳn một người về ở nhà trông cho anh, tôi và anh ấy cũng có công việc riêng của mình, không phải lúc nào cũng ở nhà giám sát cho anh được. Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng bây giờ chúng tôi không thể nhận nữa.”

Dương Tử Thành nghe vậy thì đáy mắt hiện lên một tia u ám. Nãy giờ cứ mỗi lần nàng mở miệng ra là chúng tôi này, chúng tôi nọ, thật sự khiến hắn tức chết mà. Tên Hàn Quốc kia có gì hơn hắn? Thậm chí còn không bằng hắn chứ ở đó mà hơn, tên đó có cửa so sánh với hắn sao?

Nhìn kỹ thì cũng thấy đẹp mã, nhưng như vậy thì sao chứ? Trong mắt Dương Tử Thành thì Ji Hyun vẫn không đẹp bằng hắn.

Thấy Dương Tử Thành không đáp lời mình, Mina kéo tay Ji Hyun rồi nói: “Chúng ta đi thôi. Tạm biệt.” Nói xong thì nhanh chóng mở cửa xe phía sau chui vào ngồi.

Cho đến khi chiếc xe lái đi, nàng cũng không một lần nhìn hắn. Nếu nàng nhìn lại, vậy nàng có thấy hắn đang đau lòng không? Đau lòng khi thấy người con gái hắn yêu đi với một người đàn ông khác…

Nhưng mà bây giờ hắn còn tư cách để nói yêu nàng không? Khi trước đây hắn đã dứt khoát cho nàng là kẻ gϊếŧ người?

Ai đó làm ơn, làm ơn chỉ cho hắn biết phải làm thế nào để kéo nàng về lại bên cạnh hắn đi, nhìn thấy nàng ở bên người đàn ông khác, hắn không chịu được.