Cửu Vĩ Hồ

Chương 8

Nàng vẫn cứ ngồi đấy, mặc dù lúc này tay chân nàng run như cầy sấy rồi, nhưng có cho vàng nàng cũng chẳng dám nhúc nhích.

Bất chợt, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai nàng.

“Á Á Á Á…”

Nghe nàng hét lớn như vậy, hắn chợt bật cười. Thì ra hồ ly cũng sợ ma.

Đưa tay lên bịt miệng nàng lại, hắn kề sát cổ nàng, nói, hơi nóng phả vào cổ càng khiến nàng thấy sợ hơn: “Trả mạng cho ta…chưa trả thì chưa được đi…”

“Ta…ta đã nói rồi…ngươi…ngươi có đòi mạng thì đi tìm Bà Bà của ta mà đòi..ta…ta không biết gì hết…” Nói xong, nàng liền thút thít khóc.

Lúc này, nghe nàng khóc thì hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, rõ ràng muốn bày trò chọc nàng cho vui thôi, không ngờ lại khiến nàng sợ như vậy.

Bước lên một bước bằng nàng rồi ngồi xuống, hắn nói: “Ta vẫn chưa chết đâu.”

Nghe hắn nói vậy, nàng quay sang nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.

Mà, có lẽ hắn hiểu ý nàng, hắn nói: “Không hiểu đúng không?”

Nàng gật đầu.

“Để ta nói cho cô biết nhé?”

Nàng lại gật đầu.

“Trên đời này có một loại người, gọi là thiên tài!” Hắn đáp, sau đó nhìn cô rồi cười.

Mọi người hãy tưởng tượng đi, cái mặt hắn lúc này phởn kinh khủng.

“Cô tên gì?”

“Cửu Vĩ Hồ.”

“Cô không hỏi tên ta sao?”

“Hỏi tên ngươi làm gì? Dù sao ta cũng đâu gọi ngươi bằng tên.” Nàng đáp.

“Vậy không gọi ta bằng tên cô gọi bằng gì?”

Suy nghĩ một lát, nàng nói: “Ừm, ta sẽ gọi ngươi là…Tiểu Cẩu. Ha ha ha…” Nói xong, nàng cười một trận cực kì đã.

Còn hắn, ánh mắt sắt bén liếc nàng không biết từ khi nào đã trở thành ánh mắt dịu dàng, mà có lẽ chính hắn cũng không biết…

“Nếu cô gọi ta là Tiểu Cẩu vậy ta sẽ gọi cô là Cửu Nhi.”

“Tại sao ngươi lại gọi ta là Cửu Nhi? Mọi người ai cũng gọi ta là Cửu công chúa, ngươi cũng gọi ta như vậy đi!”

“Không thích!”

“Tại sao lại không?” Nàng thắc mắc hỏi.

“Bởi vì ai cũng gọi ta là Dương Tử Thành hoặc Dương ca ca hay là Tử Thành ca ca, chỉ có cô gọi ta là Tiểu Cẩu…”

“Tên Tiểu cẩu dễ thương mà, Tiểu Cẩu…chó con…đáng yêu mà!”

“Nể tình cái tên đó đáng yêu ta mới cho cô gọi đấy!”

Nghe hắn nói vậy, nàng nhìn hắn cười híp cả mắt.

Hai người họ cứ mãi nói chuyện vui vẻ với nhau mà không hề hay biết, từ phía xa xa, có một người đã thấy hết tất cả…

Về đến nhà, nàng ngay lập tức chạy đi tắm rửa sạch sẽ rồi trèo lên giường ngủ.

Chăn chỉ vừa đắp lên người, còn chưa kịp ngủ thì đã có người đến phá đám.

“Cộc cộc cộc…”

Dù rất mệt và buồn ngủ, nhưng nàng vẫn chui ra khỏi chăn đi mở cửa.

“A! Bà bà!!” Nàng vui vẻ dìu Bà Bà vào trong ngồi, rót nước cho Bà uống.

“Khuya như vậy còn đến tìm con là có chuyện quan trọng sao?”

“Không có chuyện ta không đến thăm con được ư?” Bà Bà của nàng, là một người ôn nhu, có vẻ mặt hiền từ, mái tóc Bà đã bạc trắng hết rồi, dù gì thì năm nay bà cũng mấy nghìn tuổi rồi còn gì…

Bà lại nói tiếp: “Tình cảm giữa con và Hắc Sát tiến triển đến đâu rồi?”

“Đến đâu là sao ạ? Con chỉ xem huynh ấy là huynh trưởng thôi, ngoài ra không có tình cảm nam nữ gì hết…”

Thở dài một hơi, Bà nói tiếp: “Dù sao con cũng lớn rồi, đến tuổi phải lập gia thất rồi, ta thấy Hắc Sát là một người tốt, có thể bảo vệ cho con…”

Lời Bà còn chưa nói hết, nàng đã ngắt lời: “Bà à, đừng ép con phải gã cho người mà con không yêu được không?”

Nàng, mặc dù bình thường thì rất bướng bỉnh và trẻ con, nhưng những lúc cần làm người lớn, nàng sẽ ra dáng người lớn.

Bà lại thở dài rồi nói: “Bà dù sao cũng già rồi, gần đất xa trời rồi, con là đứa cháu mà ta yêu nhất, không lẽ con định để ta phải chết khi cháu mình chưa lập gia thất sao?”

Bà là vậy đấy, cứ mỗi lần nàng không chịu thành hôn, Bà lại nói chuyện sống chết, mà chuyện này đã nói mấy trăm năm rồi, Bà có chết đâu, thế mà hở chút là lại bảo gần đất xa trời…

“Được rồi, được rồi, con sẽ thành thân, nhưng không phải là với Hắc Sát ca ca, con sẽ lấy người mà con yêu, chứ không phải là người con không yêu… Bà cứ yên tâm đi, trước khi Bà chết, Bà sẽ được nhìn thấy con mặc y phục của tân nương, bái đường cùng người con yêu… Được chưa?”

Nghe nàng nói vậy bà cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ. Hắc Sát là ma vương của ma giới, nàng là Cửu công chúa của yêu giới, nếu hai giới liên hôn thì không phải thế lực sẽ mạnh hơn sao? Nàng, đúng là vẫn còn rất nhỏ.

Khi Bà Bà rời khỏi phòng, cũng chính là lúc nụ cười của nàng vụt tắt. Nàng lớn rồi, có thể tự lo cho bản thân mình rồi, từ trước đến giờ cái gì cũng là Bà Bà lo cho nàng, nhưng bây giờ nàng lớn rồi, hôn sự của nàng phải do nàng quản chứ.

Trong thâm tâm nàng, nàng chỉ xem Hắc Sát là huynh trưởng thôi, ngoài tình cảm huynh muội ra thì nàng thật sự không có tình cảm nam nữ với huynh ấy.

Nhưng, Bà là người yêu thương nàng nhất, cũng chính là người nàng yêu thương nhất, vậy mà giờ lại muốn nàng không được hạnh phúc, phải lấy người nàng không yêu sao? Bà nghĩ nàng vẫn còn là trẻ con sao? Bà yêu nàng, nhưng lại không hiểu nàng…

Thở dài một tiếng, thật sự nàng không muốn làm Bà buồn…có lẽ, nàng nên nghe lời Bà, chấp nhận mối hôn sự này.

Đêm đó, nàng không hề chợp mắt, mà nói đúng hơn là nàng không thể ngủ được.

Nàng suy nghĩ, nghĩ rất nhiều. Nghĩ về cuộc sống sau này khi thành thân rồi có hạnh phúc hay không, nghĩ về sau này Hắc Sát có đối xử tốt với nàng không, nghĩ về việc sau này nàng sẽ sống mà không có được hạnh phúc,…

Nàng cứ nghĩ, nghĩ mãi cho đến khi mặt trời bắt đầu ló dạng. Bây giờ nàng không nghĩ nữa, nàng muốn đi dạo để tâm trạng đỡ hơn.

Vẫn là bờ sông ấy, đi dạo ven bờ sông này đúng là thích thật! Từng cơn gió cứ lùa vào khiến nàng thấy rất thích, giống như là những muộn phiền của nàng đều bị gió thổi bay đi…

Nàng cứ đi mà không có đích đến, đến khi nhận ra sự việc thì nàng đã đứng dưới gốc cây cổ thụ rồi, gốc cây mà nàng và hắn lần đầu tiên gặp nhau.

Nàng vẫn còn nhớ hình dáng lúc hắn luyện võ ra sao, cái hình dáng ấy không hiểu sao lại khắc sâu vào tâm trí nàng như vậy nữa, nàng nhớ đến ánh mắt màu đỏ thẫm của hắn, ánh mắt vô cùng đẹp và yêu mị, khiến tim nàng lệch nhịp khi nhìn vào ánh mắt đó.

Nàng đi đến gần gốc cây hơn, từ từ ngồi xuống rồi dựa lưng vào đấy, nàng thử nhắm mắt lại, hồi tưởng về cái người mà từng ngồi đây dưỡng khí rồi đắt tội với nàng.

Đối với Dương Tử Thành thì việc dậy sớm luyện võ là chuyện thường, dạo này hắn đang học vài chiêu mới nên có chút siêng năng, sáng sớm đã chạy ra ngọn núi phía sau thôn rồi.

Tập một lát thì thấy hơi mệt, bèn đi đến gốc cây của hắn. Tại sao lại nói là của hắn? Đơn giản vì hắn thích độc chiếm thôi!

Đến nơi thì hắn bỗng dừng bước, chăm chú nhìn vật thể lạ đang độc chiếm gốc cây của hắn.

Từ từ đi đến gần nàng, hắn ngồi xuống chăm chú nhìn từng đường nét trên khuôn mặt của nàng.

Khuôn mặt này đối với hắn quá quen thuộc rồi, mà hắn đối với nàng thì có lẽ là quá xa lạ…

Hắn biết nàng từ rất lâu rồi, trước khi hai người gặp nhau dưới gốc cây này. Hai năm trước, hắn vô tình nhìn thấy nàng đùa giỡn cùng thú rừng, hắn lấy làm thích thú, cứ mãi ngắm một cô gái bề ngoài yếu đuối nhưng bên trong thì không hề như vậy.

Lúc đầu, hắn cứ nghĩ nàng đang gặp nguy hiểm, định lao đến làm anh hùng cứu mĩ nhân thì không ngờ, hắn lại thấy nàng cười, cười rất tươi, rất vui vẻ, rồi lại thấy, à…thì ra là đang giỡn với thú rừng…vậy là, hắn mất đi một cơ hội thể hiện hiếm có.

Từ ngày hôm đó, hắn luôn luôn nhớ về nụ cười của nàng, ngay cả trong mơ còn thấy nàng cười với hắn nữa, hắn liền nhận ra rằng hắn thích nàng. Rồi những ngày sau đó, ngày nào hắn cũng đi ra gốc cây cổ thụ to để tìm nàng. Hắn tự nhủ rằng, nếu thấy nàng thì phải lập tức múa kiếm, để nàng chú ý đến hắn. Và, hắn đã thành công. Một sự thành công nằm ngoài mong đợi.

Khẽ đưa tay lên vuốt tóc nàng, hắn nhìn nàng bằng đôi mắt dịu dàng, chứa đầy sự yêu thương. Hắn biết nàng là hồ ly, nhưng là hồ ly thì đã sao, hắn yêu một con hồ ly thì đã sao? Hắn không để tâm nếu mọi người nói gì, hắn chỉ biết hắn yêu nàng rồi, còn nàng, có yêu hắn không?

Hắn từ từ chồm người lên, khẽ đặt lên trán nàng một nụ hôn, nụ hôn rất nhẹ nhưng cũng đủ để nàng thức giấc.

Khẽ mở mắt ra nhìn hắn, nàng thấy con người này quả thật kì lạ, ngồi sát người nàng vậy để làm gì chứ?

“Ngươi làm gì vậy?” Nàng hỏi, giọng không lớn cũng không nhỏ, nhưng câu này lại khiến hắn bối rối không biết phải trả lời như thế nào!