Cửu Vĩ Hồ

Chương 7

Nàng phải công nhận rằng, lúc hắn luyện võ trông rất đẹp, cực ngầu luôn!

Nhưng, lần trước dám đắc tội với nàng, lần này nàng nhất định sẽ trả thù hắn, khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong!

Từ xa, nàng nhẹ nhàng vẫy tay, từ tay nàng xuất hiện ánh sáng màu tím nhạt trông vô cùng đẹp, hướng tay về phía hắn, ánh sáng trên tay nàng liền tập trung thành một hàng rồi phóng nhanh đến hắn.

Còn hắn, luyện võ thì luyện nhưng rất chú ý xung quanh nha, từ lúc nàng đến đi dạo hắn đã thấy rồi, bởi vậy hắn mới làm màu rút kiếm ra múa nè. Võ công của hắn có thể gọi là đỉnh rồi, cần gì phải luyện.

Cái này, người ta gọi là thả thính! Chính xác là hắn đang thả thính nàng, mà nàng lại không hay biết gì nên đã lỡ đớp phải thính của hắn rồi.

Khi luồng sáng màu tím nhạt đó bay đến gần hắn, chỉ còn cách chừng vài bước thì đột nhiên, hắn nâng người lộn 1 vòng trên không, dùng thanh kiếm sắt bén mà đỡ luồng sáng ấy.

Các bạn hãy thử tưởng tượng đi, nếu trái bóng chuyền được các bạn ném mạnh vào tường, nó chắc chắn sẽ nảy trở lại các bạn. Và luồng sáng ấy cũng vậy, gặp phải vật cản là thanh kiếm ấy, nó lập tức bay ngược về phía nàng.

Mà nàng thì hình như không hay biết gì cả, vẫn cứ ung dung đứng đấy cho đến khi…

‘Phịch’ một tiếng, nàng bị chính pháp lực của mình đánh ngã.

Lập tức xoay người một vòng sát đất, nàng nhanh chóng đứng lên lấy lại khí thế. Nhìn hắn, nàng tức đến nỗi không nói nên lời.

Chậm rãi hướng phía nàng đi tới, hắn nở một nụ cười đầy mị lực nhìn nàng.

Còn nàng, vẫn cao ngạo đứng đấy, khoanh hai tay trước ngực, cũng nhìn hắn bằng ánh mắt đầy mị lực.

Khi đã đứng trước mặt nàng, hắn nói: “Tại sao lại đánh lén ta?”

“Bởi vì ngươi đắc tội với ta!”

“Nhưng cô có biết đánh lén là hèn hạ lắm không?”

“Vậy thì giờ tiếp chiêu đi!” Nói xong, nàng liền tung chưởng đánh hắn.

Điều này làm hắn hoàn toàn bất ngờ, không kịp chuẩn bị, hắn đã trúng 1 chưởng của nàng.

Được thế, nàng lại liên tiếp ra chiêu, hắn thì chỉ né chứ không đánh trả, làm nàng khó chịu vô cùng: “Tại sao ngươi lại không đánh trả?”

“Nếu như ta đánh trả thì cô lại dùng pháp lực đánh ta nữa thì sao, ta đâu có ngốc!” Hắn vừa đáp, vừa né một chưởng từ nàng.

Nghe câu nói này của hắn, nàng lập tức lui lại vài bước, nói: “Vậy bây giờ ngươi cứ đánh trả đi, ta sẽ không dùng pháp lực đối phó với ngươi.”

“Thật không?”

“Đương nhiên là thật! Lời ta nói ta giống như là Thánh chỉ vậy, chắc chắn không nuốt lời!”

“Vậy thì tiếp chiêu đi!” Nói rồi, hắn cười nham hiểm, sau đó tung chưởng đánh trả lại nàng.

Nói gì chứ nếu luận về pháp lực, nàng thắng hắn chắc. Còn luận về võ công thì… để xem rồi biết.

Hai người cứ như vậy, người đánh người trả, không ai chịu nhường ai, cứ hễ nàng xuất được vài chiêu thì hắn lại ôm lấy eo nàng, còn mỗi lần nàng né được vài chiêu thì y như rằng…nàng cũng nằm gọn trong vòng tay của hắn.

Nàng thì như con cọp nhỏ xù lông, lúc nào cũng giành tiện nghi đánh trước, nhưng những chiêu mà nàng tung ra hắn đều né được hết. Đúng là giỏi mà!

Đánh mãi vẫn không thắng nỗi hắn, lúc này, nàng có vẻ đã thấm mệt, mà nếu trận này nàng thua hắn nàng chắc chắn sẽ mất mặt lắm, vì vậy thừa cơ hắn không để ý, nàng đã lén dùng pháp lực.

Phát hiện ra được nàng gian lận, nhưng mà, hắn vẫn ung dung như không biết gì, khóe môi nở một nụ cười nham hiểm…

Bỗng nhiên, khi nàng xuất chiêu thì hắn bị đánh văng ra xa vài trượng, nơi khóe miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

Thấy vậy, nàng hơi hoảng, rõ là chỉ dùng có 1 phần pháp lực nhỏ thôi, vậy mà có thể đánh hắn trọng thương ư? Cái này phải nói là do hắn quá yếu hay là do pháp lực của nàng quá mạnh đây?

Vội vàng chạy đến đỡ hắn ngồi dậy, hắn mở mắt yếu ớt nhìn nàng, khó khăn nói: “Ta… ta sắp…không xong rồi… cô có thể…cho ta…dựa vào…vai của cô một chút…được không…?”

Lúc này hồn vía nàng đã chạy đi đâu hết rồi, bây giờ nàng đang rất sợ, sợ lỡ nàng đánh hắn bị trọng thương rồi hắn chết, nàng sợ lắm.

Trước đây, không phải nàng chưa từng gϊếŧ người, không phải chưa từng thấy người ta chết, nhưng sao bây giờ nàng khi thấy hắn hấp hối như vầy thì lại thấy sợ lắm, sợ hắn sẽ chết đi…

Nàng vội nói: “Được được, từ từ thôi, để ta đỡ ngươi dậy.”

Sau khi đã an phận dựa vào vai nàng, hắn nở một nụ cười mãn nguyện rồi khẽ nhắm mắt lại, hắn nói: “Cô có thể hát cho ta nghe được không? Từ trước đến giờ, chỉ có mẹ ta hát cho ta nghe thôi, nhưng giờ mẹ ta đi rồi, không còn ai hát cho ta nghe nữa…cô có thể không?”

Nghe hắn nói vậy, nàng rất muốn hát cho hắn nghe chứ, nhưng là…

“Ta…ta không biết hát…” Nàng nói, nói rất nhỏ, dường như không thể nghe được.

“Không sao, cô cứ hát đi, nếu không biết hát thì ta dạy cho cô nhé?”

“Vậy…vậy ngươi dạy cho ta đi, đợi ta học xong rồi ta sẽ hát cho ngươi nghe…”

Nghe nàng nói vậy, vai hắn có chút run, hắn rất muốn bật cười ngay bây giờ, nhưng…không thể!

“Được…vậy…vậy cô nghe nhé…” Hắn nói mà giọng cũng run theo, hắn thật sự không hiểu cô gái này nghĩ gì trong đầu nữa, bây giờ hắn sắp ngủm rồi, vậy mà cô ta lại có thể nói là đợi cô ta học xong mới hát cho hắn nghe, vậy nếu cô ta ngốc, chắc học đến năm sau quá.

Còn cô, vẫn rất là ngây thơ, nghe giọng hắn run như vậy liền nghĩ là hắn sắp không xong rồi, vội gật đầu liên tục.

“Chàng là người ta yêu nhất trên đời…”

“Chàng là người ta yêu nhất trên đời.” Hắn hát một câu, nàng hát theo câu đó…

“Ta yêu chàng bằng cả trái tim này…”

“Ta yêu chàng bằng cả trái tim này.”

Hắn hát xong, đến lúc nghe nàng hát thì không thể không cười được, nhưng phải cố gắng lắm hắn mới nhịn được nha. Không phải hắn cười nàng hát không hay, nàng hát rất hay, nhưng là, những câu hát này là do hắn chế ra thôi, hắn muốn sau này, sẽ có một ngày nàng nói những câu này với hắn.

“Yêu chàng lâu lắm rồi, từ rất lâ rất lâu trước khi ta gặp nhau…”

“Yêu chàng lâu lắm rồi, từ rất lâ rất lâu trước khi ta gặp nhau.”

Hát đến đây, hắn bỗng nhiên không hát nữa, hắn bỗng nhiên nằm im lặng trên vai nàng, nàng bổng cảm thấy đôi vai nàng nặng trĩu.

“Nè, sao ngươi không hát nữa?”

“Nè, ngươi ngủ rồi hả?”

“Nè, ngươi đừng có dọa ta nha.”

“Nè, ngươi chết thật rồi hả? Nếu có chết thì cũng đừng có ám theo ta nha, ta không cố ý đánh chết ngươi đâu… Tất cả là tại ngươi hết, tại ngươi đắt tội ta trước nên ta mới…”

Nói đến đây, nàng lập tức đứng dậy khiến hắn đang nằm dựa lên vai nàng cũng theo đó mà ngã xuống đất.

Liếc mắt nhìn hắn, nàng thấy mặt hắn đã trắng bệch rồi, môi thì khô đến nứt ra luôn…

Vội ngồi xuống cạnh hắn, nước mắt nàng đã muốn rớt ra rồi, nàng nói: “Ta xin lỗi, ta không cố ý đánh chết ngươi đâu, có trách thì trách Bà Bà của ta đi, ai bảo Bà Bà dạy ta có pháp lực cao làm gì, bây giờ thì đánh chết ngươi rồi, có ám thì cũng ám Bà Bà ta đi, đừng có ám ta… Nếu ngươi xuống dưới âm phủ thì nhớ báo mộng cho ta, ta nhất định sẽ nhờ Hắc Sát ca ca nói với Diêm Vương chiếu cố ngươi một chút, không để ngươi chịu thiệt thòi, bây giờ…bây giờ ngươi nằm đây đi, đợi ta gọi người đến chôn ngươi nha…”

Nói xong, nàng ba chân bốn cẳng chạy đi mất. Lúc này, hắn mới mở mắt ra từ từ ngồi dậy, nhìn theo bóng lưng của nàng, bất chợt cười một cái. Đúng là một cô gái ngốc, à không, một tiểu hồ ly ngốc!

Khoảng nửa canh giờ sau nàng quay lại, đã không thấy xác hắn đâu, nàng cho người lục tung cả những chỗ gần đấy cũng không thấy… Có khi nào…có khi nào hắn bị thú dữ ăn thịt rồi không? Làm sao đây…phải làm sao đây…

Nàng cho người đi tìm hắn, chia ra các khu vực gần đấy tìm, nàng còn dặn nếu tìm không thấy hắn thì nàng sẽ gϊếŧ hết tất cả bọn chúng nên ai nấy đều sợ hãi mà cong đuôi chạy đi tìm người.

Trời cũng đã khuya, mà người thì vẫn chưa tìm được, nàng bất lực ngồi dưới gốc cây cổ thụ mà hắn hay ngồi, thẫn thờ ở đấy cho đến khi có làng gió lạnh thổi đến từ phía sau nàng, nàng cũng chẳng để ý. Đêm mà, gió lạnh thổi là chuyện bình thường.

Nhưng bất chợt, nàng cảm nhận được tiếng bước chân, càng lúc càng gần, những bước chân nhẹ nhàng mà lại khiến người ta thấy nặng trĩu.

Từ từ quay đầu lại phía sau mình thì nàng thấy, hắn với bộ y phục màu trắng, mãi tóc xõa dài ngang lưng, khuôn mặt thì có vài vết máu vẫn cò lưu lại…

Hắn đưa tay ra trước người, đi từng bước từng bước thật chậm đến gần nàng, trầm giọng nói: “Trả mạng cho ta...trả mạng cho ta…”