Cửu Vĩ Hồ

Chương 4

Lúc đầu, cô cứ nghĩ hắn là một tên biếи ŧɦái và bị điên kể cả khi hắn nói hắn nhận nhầm người. Nhưng sau khi ăn một bữa cơm cùng nhau, nói chuyện với nhau về vài vấn đề thì cô lại cảm thấy hắn ta là một người chu đáo, rất tốt.

Ăn cơm xong thì ai về nhà nấy thôi! Riêng Dương Tử Thành bởi vì đây là "nhà" hắn nên tối nay hắn sẽ ngủ lại đây, chuẩn bị cho chuyến "công tác" ngày mai.

Lúc đầu khi nghe hắn bảo sẽ ngủ ở đây, trong lòng Mina cũng có chút lo lắng. Dù sao thì cảm nhận về hắn chỉ là bề ngoài, cô lại thân gái một mình, tối đến lỡ có chuyện gì thì phải làm sao?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cửa phòng cũng có chốt, bất quá tối ngủ cô khóa chặt cửa là được. Dù sao sáng mai hắn cũng đi công tác rồi, tận 1 tháng sau mới về.

Còn về phía Dương Tử Thành, tối nay là đêm đầu tiên ở cạnh cô, mà nói đúng hơn thì đây cũng chẳng phải là đêm đầu tiên hai người ở cạnh nhau.

Trước đây hầu như hai người sáng tối đều có nhau, không rời nửa bước... Nhưng, kể từ khi hiểu lầm xảy ra, cho đến hôm nay, nói ở cạnh cô thì không đúng, mà phải nói là ở cạnh kiếp sau của cô.

Cầm ly cà phê nóng hổi ngồi xuống sofa bật ti vi lên, hắn tìm cách bắt chuyện: "Cô Mina là người Hàn Quốc chính gốc à?"

"Không, tôi là người Trung nhưng năm 10 tuổi gia đình chuyển sang Hàn sống." Cô vừa rửa bát trong nhà bếp, vừa trả lời hắn.

"À, vậy sao... Vậy cô Mina sống ở Hàn Quốc được bao lâu rồi?"

"Gần 20 năm rồi." Cô đáp, giọng rất lạnh lùng.

"Nhìn cô đẹp thế này chắc ở bên đấy có nhiều chàng theo đuổi lắm nhỉ?"

"Ừ."

"Ừ" là sao? "Ừ" là có nhiều người theo đuổi sao? Hay vì không muốn nói chuyện với hắn nữa nên cô mới "ừ" cho qua chuyện.

Nhưng mà, hắn thì vẫn tiếp tục huyên thuyên cái miệng của mình không ngớt. Nói chuyện này được vài câu, hắn lại nói sang chuyện khác. Cuộc đời của hắn chưa bao giờ nói nhiều đến như vậy.

Trước đây khi ở bên nhau, hắn cũng nói rất nhiều, nhưng chỉ với cô thôi. Trong suốt hơn 1 nghìn năm qua không có cô, có khi cả ngày hắn cũng chẳng hề mở miệng, và có lẽ tối hôm nay lời mà hắn nói còn nhiều hơn 1 nghìn năm cộng lại nữa.

Sau khi đã dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, cô bước đến trước cửa phòng rồi xoay người lại nói: "Cũng không còn sớm nữa, tôi đi ngủ trước đây. Khi nào anh ngủ thì nhớ khóa cửa cẩn thận." Nói xong, cũng không chờ hắn đáp, cô lập tức bước vào phòng rồi nhanh chóng khóa cửa lại.

Một khoảng lặng trôi qua, hắn vẫn ngồi im trên chiếc sofa, ly cà phê nãy giờ hắn cũng không nhấp môi nên bây giờ đã nguội rồi.

Bây giờ đã là 2 giờ sáng. Từ nãy đến giờ, hắn ngồi yên ở đấy, hồi tưởng lại những chuyện trong quá khứ mà hắn và cô đã trải qua.

Đột nhiên hắn đứng lên đi đến trước phòng cô, đưa tay định mở cửa thì thấy cửa đã khóa. Hắn liền giơ tay lên, từ tay hắn xuất hiện một luồng sáng màu xanh rồi sau đó luồng sáng ấy liền vụt tắt.

Hắn lại một lần nữa đưa tay lên mở cửa, kì lạ thay, hắn mở cửa được này, mà lúc nãy không phải cửa đã khóa sao? Đúng vậy, là hắn sử dụng phép thuật để mở cửa đấy, có phải là quá đáng lắm không? Cô đã cố ý khóa cửa thể hiện ý không muốn cho hắn nữa đêm vào phòng, vậy mà giờ hắn lại có thể hèn hạ tới mức dùng phép thuật để mở cửa.

Từ từ bước đến cạnh giường cô, hắn nhẹ nhàng khom người xuống vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào.

Lúc này, hắn nhỏ giọng, nói: "Kiếp trước đã khiến nàng phải rời xa ta, kiếp này ta nhất định đem nàng về cạnh ta." Nói rồi, hắn dịu dàng nhìn cô cười, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại.

Lúc hắn vừa bước ra khỏi phòng thì đột nhiên nghe thất tiếng hét rất lớn của cô, hắn liền quay lại căn phòng, đập cửa.

"Cô Mina à, cô có sao không vậy?"

"Cô Mina, mau mở cửa cho tôi đi."

"Cô Mina à..."

Gọi mãi mà không thấy cô lên tiếng, hắn không thể kìm chế được liền sử dụng phép thuật để mở cửa.

Mở cửa ra thì thấy cô đang ngồi co ro trên giường, tay ôm chặt lấy cái chăn, cả người phát run khiến hắn vô cùng lo lắng.

Vội vàng chạy đến cạnh cô, hắn lo lắng hỏi: "Cô có sao không vậy? Cô Mina? Cô Mina? Mina?"

Gọi đến lần thứ 4 cô mới có phản ứng, ngẩn đầu lên thì nhìn thấy hắn khiến cô vô cùng ngạc nhiên.

"Tại sao anh vào đây được?"

Nghe cô hỏi, hắn bỗng đờ người, rồi lại nhanh chóng nói: "Tôi có chìa khóa dự phòng. Cô có sao không?"

"Tôi không sao hết, anh ra ngoài đi."

Nghe cô nói vậy, hắn đương nhiên phải đi ra ngoài, nhưng trước khi đi hắn nói: "Có việc gì cô cứ gọi cho tôi nhé, tôi ở phòng bên cạnh."

Lần này cô không đáp, chỉ gật đầu.

Còn Dương Tử Thành, trong lòng hắn thì lo lắng không nguôi, rất muốn ở cạnh cô nhưng... Cuối cùng, hắn đành thở dài một hơi rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Trở về phòng, hắn chăm chú nhìn vào bức tường bên trái của mình, kế bên bức tường đó là người mà hắn yêu nhất.

Lúc này, hắn có thể thấy được cô vẫn chưa ngủ, vẫn còn ngồi ôm chặt cái chăn ở trên giường.

Hắn đột nhiên đi đến cạnh bức tường đó, nhẹ nhàng đặt tay lên vuốt ve nó thật nhẹ, hắn tự trách, rõ ràng là hắn rất yêu cô, rất rất rất yêu, nhưng giờ đây khi cô đang ở cạnh hắn, trong lúc cô khó khăn nhất hắn lại không thể chạy đến ôm cô vào lòng như trước đây, không thể dỗ dành cô như trước đây, không thể cho cô mượn bờ vai tựa vào những lúc yếu lòng nhất, không thể...

Đột nhiên lúc này, hắn cảm nhận được có một luồng hơi lạnh thổi đến từ phía sau hắn, hắn không quay lại nhưng lạnh lùng nói: "Lâu rồi không gặp ta còn tưởng ngươi ngủm rồi!"

Kẻ đang đứng sau lưng hắn không ai khác chính là tên áo đen lúc sáng Mina gặp ở khách sạn, hắn nhoẻn miệng cười một tiếng rồi nói: "Mạng ngươi là ta cho, người chưa chết sao ta chết được chứ?"

"Đừng dài dòng nữa, nói gì thì nói nhanh đi, không thì biến!"

"Làm gì mà gấp gáp vậy? Bằng hữu lâu năm không gặp chẳng lẽ người không nhớ ta sao?" Hắn nói, rồi lại cười.

Đột nhiên lúc này có tiếng "xực" vang lên, một cây dao nhỏ đang nằm ngay ngắn trên ngực hắn (tên áo đen).

Lúc này, hắn đưa tay lên che miệng mình lại, cười: "Ngươi nghĩ chỉ với ngươi có thể gϊếŧ ta sao? Ngươi quá ngây thơ rồi... Đừng quên ngươi sống được đến hôm nay là do ta ban..."

Lời hắn còn chưa nói hết câu, Dương Tử Thành đã ngắt lời, hắn tức giận quát vào mặt tên áo đen: "Mạng ta là do chính ta đổi, không phải do ngươi ban cho ta!"

"Đổi? Ngươi nghĩ ngươi đổi cái gì cho ta?" Tến áo đên bước đến cạnh chiếc sofa, ngồi xuống rồi đưa hai chân gác lên bàn.

"..." Dương Tử Thành im lặng không đáp.

Năm 678.

"KHÔNG!!! AAAA!!!!!" Dương Tử Thành ngước mặt lên trời, thét lớn.

Trên tay hắn giờ đây chỉ còn một con hồ ly bé nhỏ, nằm ngủ an yên.

Đột nhiên có một trận gió lớn nỗi lên, từ trong trận gió ấy bước ra chính là kẻ áo đen nọ.

Sau khi bước ra từ trong trận gió ấy, trong chớp mắt trên tay hắn đã ôm lấy nàng.

Thấy vậy, Dương Tử Thành lập tức đứng lên, vung kiếm chém tên áo đen trước mặt, vừa đâm vừa quát: "Trả nàng ấy lại cho ta!"

Tên áo đen chỉ thủ chứ không động, còn Dương Tử Thành vì bị hắn cướp mất người yêu nên lúc này đã chẳng khác gì một kẻ điên điên cuồng chém gϊếŧ.

Giơ tay ra, tên áo đen tung một chưởng khiến Dương Tử Thành bay ra phía sau vài chục thước rồi ngã xuống đất, ho vài tiếng sau đó hắn liền phun ra một ngụm máu.

Thời điểm tên áo đen ôm nàng chuẩn bị bước đi, Dương Tử Thành vì bị một chưởng của hắn làm trọng thương nên đứng không nổi, bất lực nằm trên đất, quát lớn: "Ngươi muốn đưa nàng ấy đi đâu? Mau trả nàng ấy lại cho ta!"

Nghe Dương Tử Thành nói vậy, tên áo đen liền dừng bước, hắn lạnh lùng nói: "Ngay cả tin nàng ngươi cũng không tin, vậy ngươi lấy tư cách gì yêu nàng?"

Đến đây, Dương Tử Thành cứng họng. Hắn đã không tin nàng, vậy lấy tư cách gì yêu nàng?

Điều cơ bản nhất trong tình yêu là sự tin tưởng, vậy mà ngay cả tin tưởng nàng hắn còn không có vậy lấy tư cách gì yêu nàng?

Bất lực nhìn tên áo đen ôm nàng mang đi, hắn hận không thể lao đến giành lấy nàng. Xoay người ngẩn đầu lên trời, nhìn từng hạt mưa nặng trịch rơi xuống mặt hắn khiến hắn có chút đau, nhưng vẫn không thể nào đau bằng vết thương trong tim hắn được.

Đột nhiên lúc này, trên bầu trời đen ấy, hắn thấy hình ảnh của nàng. Nàng nhìn hắn, ánh mắt đầy căm hận, pha lẫn sự đau thương trong đó, rồi, nàng lại một lần nữa biến mất trước mặt hắn.

Hai ngày sau, khi hắn tỉnh lại đã thấy mình nằm ở một nơi cực kì xa lạ, xung quanh thì tối om chỉ có duy nhất một chỗ sáng là nơi hắn đang nằm.

Nghe có tiếng bước chân, hắn lập tức quay đầu thì thấy người đó chính là tên áo đen lần trước đã mang nàng đi.

"Nàng ấy đâu?" Câu đầu tiên hắn hỏi, không phải đây là nơi nào, đây là ở đâu, tại sao hắn lại ở đây, mà là nàng ấy đâu.

"Ngươi lấy tư cách gì để biết?" Hắn lạnh lùng hỏi.

"..." Dương Tử Thành im lặng không đáp, đúng vậy, Hắc Sát nói đúng, hắn không có tư cách gì để biết tung tích của nàng cả.

Hắc Sát chính là ma vương của yêu giới, hắn cũng không khác gì Dương Tử Thành, đều đem lòng yêu Cửu Vĩ Hồ, nhưng Cửu Nhi đã chọn Dương Tử Thành mà không chọn hắn. Hắn hận. Bây giờ nàng đã bị chính người mình yêu gϊếŧ chết, chắc là nàng đã sáng mắt rồi, nhưng cũng muộn rồi...

"Có muốn gặp lại nàng ấy không?" Hắc Sát nhỏ giọng hỏi.

"Đương nhiên ta muốn!" Dương Tử Thành không ngần ngại lập tức đáp lời hắn.

"Vậy ngươi sẽ mất đi thứ qúy giá nhất của mình, ngươi có đồng ý không?"

Với Dương Tử Thành bây giờ gặp lại Cửu Nhi là quan trọng nhất, ngoài nàng ra hắn không cần gì cả. Hắn trầm giọng nói: "Ta đồng ý. Chỉ cần được gặp lại nàng ấy cho dù có đánh đổi cả mạng sống ta cũng đồng ý."

"Ta không cần mạng của ngươi." Nói xong, hắn đưa cho Dương Tử Thành một viên thuốc màu đen, bảo uống. Dương Tử Thành không chút ngần ngại liền chộp lấy viên thuốc trên tay hắn đưa nhanh vào miệng.

Năm 2015.

"Ta không biết." Dương Tử Thành đáp.

Nghe câu trả lời của hắn, tên áo đen nọ lại cười một trận hả hê, hắn nói: "Có biết vì sao cô ấy lại lạnh lùng không?"

Nghe tới đây, có lẽ Dương Tử Thành đã hiểu ra phần nào. Không khí lạnh lẽo bao trùm căn phòng nhỏ.

Từng bước từng bước chậm rãi tiến đến cạnh Dương Tử Thành, Hắc Sát nói: "Thứ ngươi đánh đổi, chính là nụ cười của nàng ấy!"

Nói xong, hắn lại cười, cười một cách đáng sợ... Rồi, cơ thể của hắn, bắt đầu trở nên trong suốt, rồi biến mất...