Cửu Vĩ Hồ

Chương 2

Năm 2015.

“Kính cong…Kính cong…”

Bên ngoài ngôi nhà là một chàng trai trẻ, mang trên mình một bộ âu phục trông rất lịch sự.

“Cạch” Cánh cửa mở ra, theo sau đó là một người đàn ông khoảng 30 tuổi.

“Đến rồi à? Vào đi!” Nói rồi, người đàn ông đó xoay người bước vào nhà.

Chàng trai trẻ kia cũng đi vào theo, sau đó đóng cửa.

Cầm ly cà phê trên tay, người đàn ông nhẹ nhàng đặt xuống bàn rồi quay sang hỏi chàng trai đó: “Chuyện tôi nhờ cậu làm đến đâu rồi?”

Uống một ngụm cà phê xong, sau đó cậu ta nói: “Tìm được rồi! Nhưng mà…”

Cậu ta còn chưa nói hết câu, người đàn ông này đã ngắt lời: “Cô ấy hiện giờ đang ở đâu?”

Đúng vậy, người đàn ông này chính là Dương Tử Thành! Nhìn bề ngoài khoảng 30 tuổi sao? Không đâu nhé, thực chất năm nay hắn đã 1360 tuổi rồi đấy nhé.

Vậy thì vì sao hắn vẫn còn trẻ như vậy? Tại sao lại không phải là một ông già, à không, tại sao đến bây giờ hắn vẫn còn sống? Hắn dù sao cũng chỉ là con người thôi, vì sao mà lại sống đến một nghìn mấy trăm năm chứ? Điều này thật khó hiểu…

“Hiện tại thì đang ở Hàn Quốc…” Nói xong, cậu ta đưa cho Dương Tử Thành một tấm ảnh.

Mà người phụ nữ trong ảnh không ai khác chính là người mà hắn yêu nhất trên đời – Cửu Vĩ Hồ.

Nhận lấy tấm ảnh, sau đó hắn nói: “Cậu mau đặt cho tôi 1 vé đi Hàn Quốc, ngay lập tức!”

“Không cần đâu, tuần sau chị ấy sẽ bay đến đây, anh không cần bay đến Hàn Quốc đâu, tốn công vô ích đấy!”

Nhìn chàng trai với ánh mắt nghi hoặc, hắn nói: “Tiểu tử thối, nếu tuần sau cô ấy không đến đây, cậu chuẩn bị tinh thần đi!”

“Chắc chắn 100% luôn!” Cậu ta vừa cười vừa nói.

“Nếu lúc đó mà không có, để tôi xem cậu có toàn thây hay không!” Hắn nói, sau đó đứng lên, xoay người bước vào phòng.

Hắn vừa đi, cậu ta liền bĩu môi, nói: “Đã nhờ người ta, người ta cũng đã làm giúp rồi, mà giờ lại nói cái giọng đáng ghét vậy đấy! Biết vậy từ đầu tôi không tìm giúp anh đâu!”

Mà lúc này, tại Seoul, Hàn Quốc.

“Chị à, tuần sau chị sẽ đến Trung Quốc thật sao? Em sẽ nhớ chị lắm đấy!” Một cô gái khoảng hai mấy tuổi ngồi làm việc đối diện với nàng nói.

“Thì thỉnh thoảng chị sẽ về đây thăm mọi người mà, còn không thì mọi người cứ bay đến Trung Quốc mà thăm chị.” Cô đáp, nhưng mắt và tay vẫn tiếp tục làm việc.

“Nhưng mà sao tự nhiên điều ai không điều, lại đi điều chị sang đó, bộ cái công ty này hết người hay sao ấy…” Cô ta vẫn bất mãn tiếp tục lên tiếng.

“Do xui xẻo thôi.”

“Chị à, hay là ngày trước khi chị đi, chúng ta tổ chức tiệc đi, coi như là tạm biệt chị…”

Cô ta vẫn còn chưa nói hết ý tưởng tuyệt vời của mình, cô đã ngắt lời: “Tập trung làm việc đi!”

Cô là vậy đấy, từ khi sinh ra vốn đã lạnh lùng, cũng không biết vì sao mình lại lạnh lùng đến vậy nữa. Điều kì lạ là trên ngực trái của cô còn có một vết thẹo, mẹ cô nói từ khi sinh ra đã có rồi.

Bổng nhiên từ ngoài cửa có người bước vào, bước đi rất gấp, vội nói: “Mina, em biết…ơ, sao em còn ngồi đây?”

Ngẩn đầu lên nhìn thì thấy người đó chính là tổ trưởng của mình, cô hỏi: “Có chuyện gì mà anh gấp quá vậy?”

“Cấp trên chưa thông báo cho em sao?”

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Cuộc đời cô ghét nhất là ai nói chuyện cứ ấp a ấp úng, cô rất thích thẳng thắng, có gì thì nói, ấp ấp mở mở cô rất ghét. Cực kì ghét!

“Việc công tác của em chuyển lịch rồi, ngày mai là em phải bay đấy!”

“Cái gì? Lúc sáng chị Kim mới nói là tuần sau mà…”

“Không biết, bây giờ em mau về chuẩn bị đi, kẻo không kịp đấy!”

“Em biết rồi!” Nói xong, cô lập tức lấy giỏ rồi nhanh chóng xuống hầm lái xe về nhà để thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai…

Tại sân bay Quốc Tế Đài Bắc.

Lúc nãy, cô vốn định bay thẳng đến Bắc Kinh, nhưng giờ máy bay cất cánh là 11 giờ đêm, sợ trễ nãi công việc nên cô quyết định bay đến Đài Bắc rồi mới bay đến Bắc Kinh.

Vừa xuống máy bay, đi dọc theo lối ra dành cho hành khách, bỗng nhiên từ phía xa, có một chàng trai trẻ - chàng trai này chính là người lần trước ở nhà của Dương Tử Thành – hướng phía cô, nói lớn bằng tiếng Hàn.

“Cô Mina, ở bên này!!”

Thấy vậy, cô bước đến đấy, bỏ chiếc kính chữ V xuống rồi nói: “Tôi biết tiếng Trung.”

Ngay lập tức, chàng trai ấy nói lại bằng tiếng Trung: “Vậy mời cô theo tôi, xe đang đợi bên ngoài.” Nói rồi, cậu ta đi trước, còn cô thì theo phía sau.

Vừa đi, cậu ta vừa giới thiệu: “Chào cô Mina, tôi tên là Trịnh Khải, là giám đốc của công ty H&J, cô cứ gọi tôi là anh Trịnh.”

Cô không đáp.

Trịnh Khải lại tiếp tục nói: “À, mà cô Mina xinh đẹp như thế này thì không biết cô có bạn trai chưa nhỉ? Tôi có một ông anh…”

“Không cần.” Nói xong, cô lại lấy chiếc kính chữ V màu đen ra đeo lên, sau đó tiếp tục đi theo Trịnh Khải.

Còn về Khải, đây là lần đầu tiên trong đời cậu ta bị phụ nữ “don’t care”.

Lái xe đến trước một khách sạn lớn ở Bắc Kinh, cậu ta mở cửa xe cho cô, sau đó nói: “Đây là khách sạn mà chúng tôi đã chuẩn bị cho cô, trong thời gian công tác cô cứ ở đây là được rồi.”

“Tên gì?” Cô hỏi.

“Cô cứ vào đó thì sẽ có người đưa thẻ phòng cho cô, tôi giờ còn có việc phải xử lí nên đi trước đây. Tạm biệt!”

Nói xong, Khải nở một nụ cười với Mina, nhưng cô không hề để tâm đến nụ cười tỏa nắng ấy, trực tiếp kéo hành lí của mình đi vào bên trong khách sạn.

Còn Khải thì từ sáng giờ bị quê cũng hơi bị nhiều, mà từ đây về sau chắc còn ăn củ quê dài dài, nên cậu cũng không nói gì đi thẳng ra xe. Từ bây giờ tập quen dần với việc này là vừa.

“Kính cong, kính cong.”

Bên trong nhà là Dương Tử Thành, hắn đang ngồi trên sofa hưởng thụ tách cà phê vừa pha thì bỗng nhiên có tiếng chuông cửa đến, làm hắn ngay lập tức mất hứng.

“Lại là cậu à? Giờ này không ở công ty làm việc mà đến đây làm gì?” Thì ra người bấm chuông là Trịnh Khải.

“Có việc mới đến chứ không có việc còn lâu em mới vác xác đến đây!” Nói xong, cũng không đợi Dương Tử Thành mời cậu vào nhà, mà cậu trực tiếp gạt hắn sang một bên, nhanh chóng đi vào nhà và yên vị trên chiếc sofa.

“Này, cà phê đó là của tôi, muốn uống thì tự vào bếp mà pha!” Hắn nói, sau đó ngồi xuống sofa rồi kéo tách cà phê nóng hổi về phía mình.

“Thôi khỏi đi, đang bực muốn chết đây này.”

“Sao vậy?” Hôm nay trời có bão hay sao vậy ta? Trịnh Khải bình thường rất là vui vẻ mà, hôm nay ai lại cả gan dám chọc đến cậu ấy vậy? Chắc không phải nhân vật tầm thường rồi… “Là ai chọc cậu vậy?”

“Còn không phải là cô gái mà anh kêu em tìm sao? Người yêu kiếp trước gì đấy, hồi sáng này cô ấy vừa đến Trung Quốc đấy.”

“Cái gì? Không phải bảo là tuần sau sao?” Ngạc nhiên, rất ngạc nhiên.

“Còn không phải vì anh sao?” Trịnh Khải bĩu môi.

“Sao lại vì tôi?”

Còn không phải bởi vì hắn là anh em tốt của cậu sao, chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi thì hôm nay cô ấy đã có mặt ở Trung Quốc rồi.

“Thôi, không có gì đâu. Việc anh nhờ em đã làm xong rồi, cô ấy bây giờ đang ở khách sạn Mùa Xuân, anh mau đến đó đi.” Nói xong, vừa định đứng lên đi thì bổng nhiên Khải nhớ ra điều gì đó, vội nói: “À, em đã chuẩn bị sẵn cho anh một phòng đối diện phòng cô ấy rồi đấy, tên của anh. Về đây.”

Nói xong, Khải đi thẳng ra cửa về.

Còn Dương Tử Thành, hắn lập tức lái xe đến khách sạn Mùa Xuân.

Tại khách sạn Mùa Xuân.

“Xin chào quý khách! Quý khách có đặt phòng trước không ạ?” Một cô tiếp tân thấy hắn đi vào thì cúi đầu chào hỏi.

“Dương Tử Thành.”

“Dạ, đây là thẻ phòng của quý khách ạ!” Nói xong, cô ta đưa cho hắn một tấm thẻ màu vàng kim, hừ, thì ra là vé VIP à. Nhìn tấm thẻ phòng…trên đấy có ghi số phòng là 101, vậy suy ra phòng của Cửu Nhi là 102 sao…

Nhanh chóng bước đến thang máy, đi thẳng lên tầng 10 của khách sạn.

Đến nơi, hắn nhanh chóng bước đến phòng 102, gõ cửa.

“Cạch” tiếng mở cửa vang lên, theo sau đó là một người phụ nữ bước ra.

“Có chuyện gì vậy?” Là Mina, cô hỏi.

“Cửu Nhi, là Cửu Nhi! Đúng là em rồi!!” Nói xong, hắn lao đến ôm chầm lấy cô.

“Chát” một tiếng, trên mặt Dương Tử Thành lúc này in rõ 5 ngón tay của Mina trên đấy, cô quát: “Anh bị điên à? Tôi là Mina, không phải Cửu Nhi!” Nói xong, cô đóng cửa “rầm” một tiếng, bỏ lại Dương Tử Thành đứng đấy, khóe mắt có chút ướt.

Hắn chậm rãi mở cửa phòng 101 ra, đóng cửa lại rồi hai chân hắn lúc này tựa như vô lực, ngay lập tức hắn khụy xuống sau cánh cửa đóng kín kia.

Một nghìn năm trước, cô là Cửu Nhi của hắn, một nghìn năm sau cô lại là Mina. Haha, vậy mà lúc đầu trong suy nghĩ của hắn còn nghĩ khi nhìn thấy hắn, cô sẽ lao đến ôm chầm lấy hắn, vừa khóc vừa bảo cô nhớ hắn.

Tất cả là do hắn nghĩ quá nhiều, hắn quá tham lam. Rõ ràng trước đây là do hắn không tin tưởng cô, nên mới để cô rời xa hắn, bây giờ lại đòi cô phải nước mắt hai hàng mà chạy đến ôm hắn sao? Hoang tưởng, hắn quá hoang tưởng rồi…

Ấn tượng đầu tiền hắn dành cho cô lại có thể tệ đến vậy sao? Không được, phải đi xin lỗi cô, nhất định phải xin lỗi cô!